Chúng Thần Trở Về

Chương 17: Lôi Đài Trên Dây




Chương 17: Lôi Đài Trên Dây

“Công tử, đèn điện này không cần, trời tối người ta đi ngủ, nghĩ tới không cần thiết, mà lại đèn điện giá tiền quá đắt” Hồ Tiên Nhi lèm bèm nói.

Tiểu hồ ly còn tiếp tục nói: “Giá như trận pháp đi kèm đèn điện có thể giảm giá, công tử nhà ta sẽ suy nghĩ lại”

Tiểu hồ ly bộ dáng đáng tiếc thở dài.

Người du mục bán hàng chân mày nhướng lên, ngay lập tức đoán ra ý đồ của Hồ Tiên Nhi.

Con hồ ly này muốn được giảm giá, không giảm giá không mua.

Trước tiên giảm giá, ta mới nghĩ tới mua, chính là đạo lý này.

Người du mục bán hàng tinh thần nghiêm túc, biết gặp cao thủ trả giá, trận chiến này hai bên nhất quyết không nhân nhượng ai, một khi đã nhân nhượng, nhất định chịu thiệt thòi.

“Công tử, đèn điện giá tiền đã được chúng ta quy vào tiền nhân công, kỹ thuật, vật liệu, giá tiền trước mắt đã là hợp lý nhất, chúng ta không có bao nhiêu lợi nhuận thu vào” Người du mục bán hàng tung ra đại chiêu.

Nhất định không giảm giá.

“Công tử, chúng ta đi thôi, hắn không muốn giảm giá, thật đáng tiếc, chúng ta chỉ thiếu một tí tiền nữa, nếu hắn chịu giảm giá là có thể mua” Hồ Tiên Nhi kéo cổ áo Đàm Hướng Nhân, ý bảo mau rời đi.

Đàm Hướng Nhân nghe theo Hồ Tiên Nhi rời khỏi cửa hàng, mắt thấy Đàm Hướng Nhân ba người sắp biến mất khỏi tầm mắt, người du mục bán hàng ngay lập tức hoảng, quyết định hô to.

“Công tử, hồ tiên tiểu thư, ta nghĩ lại, ta sẽ cắn răng đánh giảm giá cho các ngươi, các ngươi mau quay lại”

Trong cuộc chiến tâm lý, người du mục bán hàng khi nói ra lời này đã chú định thua cuộc.

Nói xong, Đàm Hướng Nhân sắc mặt như thường, nhưng bước chân cấp tốc trở lại trước cửa hàng.

Hồ Tiên Nhi bản mệnh kỹ thuật trả giá, dục cầm cố túng.

Muốn bắt được vật trước tiên phải thả vật.

“Giảm năm đồng tiền vàng, ngay lập tức giao tiền” Hồ Tiên Nhi vào thẳng vấn đề.

“Không được, giảm một đồng tiền vàng” Người du mục bán hàng lắc đầu, giảm năm đồng tiền vàng bọn hắn sẽ không thu được lợi nhuận.

“Bốn đồng”

“Một đồng”

“Bốn đồng”

“Hai đồng”



“Bốn đồng”

“Ba đồng”

“Tốt, thành giao” Hồ Tiên Nhi sảng khoải nói.

Sau một hồi trả giá, cuối cùng trận pháp từ mười đồng tiền vàng còn xuống bảy đồng tiền vàng, Hồ Tiên Nhi kỹ thuật trả giá khiến cho người khác mở mang tầm mắt.

“Chúng ta lấy ba cái đèn điện, gói hàng” Hồ Tiên Nhi nói.

Người du mục bán hàng nội tâm hóa đá, lúc nãy còn nói chỉ mang thiếu một chút tiền đâu, hiện tại mắt không chớp lấy một cái, mua liền ba bộ đèn điện.

Quả nhiên là hồ ly tinh, lừa người không đền mạng.

Người du mục bán hàng trong lòng cam bái hạ phong, nhận lấy ba cái đèn điện cùng ba bộ trận pháp, Đàm Hướng Nhân hài lòng.

Hai bộ đèn điện treo trong nhà, một bộ cho Hổ, nhà Mã Nhất Minh giàu không cần đèn điện của hắn.

“Công tử mau nhìn, thứ đó hình dáng trông thật tinh xảo” Hồ Tiên Nhi chỉ vào một khối kim loại hình tròn, trên khối kim loại còn gắn một khuôn giấy, giấy có họa tiết ngôi sao cùng mặt trăng.

“Đây là máy hát, công tử ngươi xem” Người du mục bán hàng nắm lấy khối kim loại, tay vặn một thanh kim loại bên cạnh, lên dây cót cho nó.

Chỉ thấy khuôn giấy bên trên xoay tròn, ánh sáng màu vàng từ các lỗ hổng hình ngôi sao mặt trăng phát sáng, kèm theo tiếng nhạc khí du dương.

“Công tử, mau mua, mau mua” Hồ Tiên Nhi yêu thích nói.

“Bao nhiêu tiền ?” Đàm Hướng Nhân sờ đầu tiểu hồ ly, dò hỏi.

“Máy hát giá mười hai đồng tiền vàng, tuyệt đối đúng giá trị” Người du mục bán hàng nói.

“Giảm hai đồng, ngay lập tức thành giao” Đàm Hướng Nhân tinh thần học tập rất mạnh nói.

“Ha ha” Người du mục bán hàng cười khô than, bất quá đã biết Hồ Tiên Nhi lợi hại, không nói nhiều, tay nhận tiền, máy hát thì đưa cho Hồ Tiên Nhi.

Hồ Tiên Nhi nhận lấy máy hát, tay nhỏ vặn dây cót, tiếng nhạc du dương phát tới, tiểu hồ ly sắc mặt vui vẻ yêu thích không thôi.

Hổ thấy máy hát có thể phát ra âm nhạc, trong lòng hiếu kỳ, đưa tay chạm tới máy hát, ngay sau đó thấy Hồ Tiên Nhi trừng mắt hồ ly nhìn chằm chằm, cánh tay giữa không trung cứng đờ.

Thanh Tát đứng trên đầu thuyền, trong tay mân mê một khối kim loại hình tròn, bỗng nhiên ném đi khối kim loại tới giữa sông, khối kim loại hình tròn cấp tốc xoay tròn, từ bên trong khối kim loại bắn ra hàng loạt dây sắt, dây sắt bắn vọt đâm vào hai bên cây cối, treo khối kim loại giữa không trung.

Ngay lập tức, một cái mạng nhện khổng lồ xuất hiện, toàn bộ người xung quanh đều bị nó thu hút sự chú ý.

“Đó là cái gì a? Nhìn hình dáng trông khá giống mạng nhện”



“Người du mục có lẽ là cầm tinh con nhện, cho nên mới muốn đan mạng nhện, suy nghĩ ác thú vị”

“Các vị, đây là nghiên cứu mới nhất của người du mục chúng ta, nó gọi lôi đài trên dây, không biết có vị đại hiệp nào muốn tỷ võ, có thể lên tới lôi đài trên dây của chúng ta” Thanh Tát lúc này nói.

“Ồ, thì ra là lôi đài, nhưng lôi đài trên dây thì suy nghĩ có điểm mới lạ” Mọi người hiểu ra nói.

Nhưng cũng không có ai muốn lên lôi đài, điên cái gì đâu? Đi chợ chủ yếu là muốn mua sắm, ai lại leo lên lôi đài đánh.

Khi lôi đài trên dây xuất hiện, một số người rục rịch ra xem trò, trong đó một thư sinh mặc đồ trắng, da thịt trắng trẻo như bạch ngọc, khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn, bên hông còn treo bầu rượu.

Người đi đường nhìn thấy thư sinh, không khỏi nhìn lại lần hai.

Người này dung mạo rất đẹp.

Lý Thương Lan khi nhìn thấy thư sinh, con mắt co rút, sát khí từ trong người không ngừng sinh sôi.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân.

Trời sinh dung mạo đẹp đẽ, nhưng tâm tính cầm thú, trước nay không biết bao thiếu nữ đã bị hắn làm nhục.

“Là Lạt Thủ Tiểu Lang Quân không sai, trên tay hắn còn có hình xăm một đóa hoa hồng” Lý Thương Lan sát khí dày đặc.

Nam bá vỗ vai Lý Thương Lan, cho hắn cái gật đầu.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân uống rượu xem trò vui, trong lòng nghĩ tới thiếu nữ dung mạo xinh như hoa lần trước.

Cô nương kia dáng người, dung mạo, khí chất đều không phải đám người ở đây có thể so sánh.

Tiểu Lan từ nhỏ được bán vào trong Lý gia, khí chất dưỡng thành so với các cô nương trong làng đương nhiên là ngày đêm cách biệt.

Chỉ đáng tiếc, cô nương đó đã t·ự v·ẫn, làm hại bản công tử tiếc nuối.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân quá khứ làm hại các cô nương trong thành, nếm qua vị ngon ngọt, nhưng thành trì binh lính đông đúc, nghiêm cẩn, hắn bị truy bắt trốn đông trốn tây, không dám trở về, chỉ có thể tác quai tác quái ở nông thôn.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân thở dài.

Ánh mắt như nhìn con mồi nhìn xem xung quanh, cô nương kia dáng người không tệ, có thể cho bản công tử giải khuây một hồi.

Nghĩ tới đây, Lạt Thủ Tiểu Lang Quân bước chân từng bước tiến tới vị cô nương kia.

Dòng người đảo qua, Lý Thương Lan chặn trước mặt Lạt Thủ Tiểu Lang Quân, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

“Tiểu huynh đệ, né đường một chút, ngươi chắn đường của ta” Lạt Thủ Tiểu Lang Quân bị người chặn đường, mắt thấy cô nương kia sắp rời đi, cực độ không vui nói.



“Lạt Thủ Tiểu Lang Quân, cuối cùng tìm được ngươi” Lý Thương Lan không nhường đường, lạnh lùng nói.

“Cái gì? Ngươi là ai ?” Lạt Thủ Tiểu Lang Quân bị nhắc tên, trong lòng nhấc lên sóng dữ, đôi mắt ác độc nhìn thiếu niên trước mặt.

“Lên lôi đài, hoặc là thân phận của ngươi sẽ bị tiết lộ” Lý Thương Lan giọng nói truyền vào tai Lạt Thủ Tiểu Lang Quân.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân cái đầu có giá trị một trăm đồng tiền vàng, để người khác biết được nhất định phải một lần nữa trốn đông trốn tây.

Bị Lý Thương Lan trần trụi uy h·iếp, Lạt Thủ Tiểu Lang Quân sát cơ đại thịnh, khuôn mặt tuấn tú lúc này như con độc xà nhìn lấy Lý Thương Lan.

“Có người lên lôi đài”

“Đã có người muốn lên lôi đài quyết đấu”

“Là một tuấn tú tiểu huynh đệ cùng tuấn tú thư sinh”

Người xung quanh trông thấy Lý Thương Lan, Lạt Thủ Tiểu Lang Quân hai người nhảy người đạp lên dây sắt, liền hô vang.

“Đó là Lý Thương Lan” Hổ cũng nhìn thấy người lên lôi đài trên dây.

“Lý Thương Lan muốn đối mặt là người nào? Trên người hắn sát khí dày đặc, người đối diện có lẽ là có thâm cừu đại hận với Lý Thương Lan, còn nữa Nam bá không ngăn cản hắn? Lý Thương Lan đạo hạnh là võ giả cấp một, siêu phàm chiến sĩ, nhưng thư sinh đối diện, cao hơn một cấp độ, võ giả cấp hai, cách đấu đại sư” Đàm Hướng Nhân suy nghĩ.

Võ giả cao hơn một cấp độ, lực lượng, sức chiến đấu cách biệt không chỉ một bậc.

Một võ giả cấp hai, ít nhất đánh được năm võ giả cấp một.

Chưa kể, đặc tính võ giả cấp hai cách đấu đại sư, đánh cận chiến, cách đấu đại sư tuyệt đối xưng hùng.

“Nam bá có hay không quá lỗ mãng, không ngăn cản Lý Thương Lan” Hổ nói lên suy nghĩ trong lòng.

“Nam bá hắn thân phận không tầm thường, Lý Thương Lan đồng dạng, hẳn là hắn có tự tin cho nên mới để Lý Thương Lan huynh đi lên” Đàm Hướng Nhân nói.

Dựa vào kiến thức, tầm mắt, khí chất của hai người Lý Thương Lan, cộng thêm độ tuổi trạc hắn, mà Lý Thương Lan đã là võ giả cấp một, siêu phàm chiến sĩ, nói lên, Lý Thương Lan thân phận bất phàm.

“Võ giả cấp một đấu với võ giả cấp hai, tiểu tử, ngươi muốn c·hết” Lạt Thủ Tiểu Lang Quân hung ác suy nghĩ.

Trong miệng hắn ngậm lấy một thanh châm độc, trong lúc chiến đấu bất ngờ phun ra, đối thủ của hắn nhất định sẽ ôm hận.

Lý Thương Lan đứng tại đầu dây đối diện, sắc mặt không đổi, tay nắm kiếm, kiếm màu xanh ngọc, kiếm tựa như một khối lục bích.

Lý Thương Lan đưa kiếm đặt ngang hông, thiên địa linh khí theo kiếm chuyển động mà chuyển động.

Danh xưng đệ nhất kiếm Thái Nhật Thành, Bích Thủy Kiếm dẫn động.

Kiếm quang màu xanh như mưa nhỏ trút xuống.

Dạ Vũ Thanh Ti.