Chương 14: Tình Yêu Đồng Giới
Hai bên dòng người đi đông đúc có trật tự, hai bên đường bày lấy sạp hàng, đủ loại đồ đạc được bày bán, tốt hơn một tí thì có lấy quầy hàng cho mình,tốt nhất thì có cửa tiệm bày hàng.
Đàm Hướng Nhân ba người đi tới chợ, chợ nơi này là chợ chung của bốn làng Mộc Hỏa, Hoa Hỏa, Huỳnh Hỏa, Dao Hỏa, cho nên diện tích chợ rất lớn, mãi tới cuối tầm mắt cũng chưa thấy điểm cuối chợ.
Đàm Hướng Nhân tới chợ là muốn bán đi một số đồ đạc dư thừa trong túi càn khôn, kiếm một tí tiền tiêu sài, dù sao sắp tới rời làng đi lên Thái Nhật Thành, không có tiền nhất định lúng túng.
“Ngươi bên ngoài đợi ta một lát, mà thôi, cùng ta tiến vào bên trong” Đàm Hướng Nhân nói với Hổ, hai người tiến vào một cửa hàng đề tên Đan Dược Cư.
Đan Dược Cư là cửa hàng duy nhất trong chợ sinh ý nhờ vào đan dược, Đan Dược Cư trước tới nay uy tín già trẻ không gạt, phù hợp mua bán.
“Chưởng quầy, ta muốn bán một số đan dược cho giai đoạn trúc cơ” Đàm Hướng Nhân vào thẳng vấn đề nói.
Chưởng quầy thấy hắn yêu cầu, có một chút ngạc nhiên, bất quá ngay sau đó liền điều chỉnh tư thái tiến vào công việc làm ăn, rõ ràng là nhân sĩ chuyên nghiệp.
“Công tử, đan dược của ngươi là ?” Chưởng quầy đung đưa hai chòm râu quai nón, khuôn mặt tươi cười hỏi.
Đàm Hướng Nhân tướng mạo xinh đẹp, cộng thêm khí chất xuất chúng, mặc dù mặc trên người là bộ quần áo bình dân nhất cũng sẽ khiến người ta phải để tâm chú ý.
Để cho chưởng quầy có một loại thừa nhận ngầm, thiếu niên trước mắt, hẳn là con cháu thế gia đại tộc ra ngoài du lịch.
Cho nên chưởng quầy không dám khinh thường Đàm Hướng Nhân, nhất thời chăm chú tiếp đón.
Đàm Hướng Nhân không tiếp lời, nhanh chóng từ trong túi càn khôn lấy ra mấy bình đan dược để trên mặt bàn, thoáng chốc, trên bàn chất có ba bình đan dược.
“Đây là Trúc Cơ Đan, Bồi Nguyên Đan, Dưỡng Khí Đan” Chưởng quầy gật đầu, cẩn thận kiểm tra chất lượng đan dược.
“Ba bình đan dược của công tử chất lượng đều là thượng giai, theo giá của Đan Dược Cư chúng ta, công tử còn là lần đầu tiên giao dịch có thểm giảm 10% ưu đãi, số tiền công tử nhận được sẽ là hai trăm tiền vàng” Chưởng quầy kết toán nói.
“Hai trăm tiền vàng, cũng không tệ” Đàm Hướng Nhân gật đầu.
Một tiền vàng đổi một trăm tiền bạc, một tiền bạc đổi một trăm tiền đồng.
Bình thường hộ gia đình trong làng đều chỉ dùng tiền đồng, hiện tại Đàm Hướng Nhân liền có hai trăm tiền vàng, trong lòng không khỏi vui mừng, vậy là hắn không còn vì tiền mà lo lắng cuộc sống sinh hoạt.
Cao Thanh Sơn viện trưởng a, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta.
Đàm Hướng Nhân vui mừng nghĩ.
Hồ Tiên Nhi cùng Hổ ở không xa, nghe hai trăm tiền vàng, khuôn mặt kém chút chảy ra nước.
Nhất là hồ ly Hồ Tiên Nhi, cái đuôi ôm lại thân thể, con mắt bốc lên ánh sáng màu vàng, phải biết nàng ngày trước chỉ vì kiếm vài tiền đồng cầu chữ, mà khốn khổ không biết bao lâu.
Mà lại, kết quả còn không khả quan, đối tượng trộm tiền lại còn là Đàm Hướng Nhân.
Hồ Tiên Nhi nhảy lên vai Đàm Hướng Nhân, hai cái tay nhỏ sờ soạng lấy đầu hắn.
Đầu công tử lúc này cũng thật thơm mùi tiền.
“Họ Đàm biến giàu, a, a, thật là nhiều tiền, hai trăm tiền vàng đổi ra là bao tiền đồng? Đau đầu, không tính toán, dù sao họ Đàm đã giàu, ta phải cọ hắn ăn uống” Hổ âm thầm hạ quyết định.
“Hướng Nhân, Diêu Quang” Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên, từ bên trong Đan Dược Cư đi tới một tên thiếu niên, không ngờ lại là Mã Nhất Minh, bạn học của hai người.
Thân phận khác còn là một tiểu mê đệ của Hổ.
“Mã Nhất Minh” Đàm Hướng Nhân ngạc nhiên.
“Mã Thần Tài” Hổ há hốc mồm.
Mã Nhất Minh trong lớp không ưa thích nói chuyện, nhưng trong lớp bạn học nào cũng đều phải nể hắn một phần.
Bởi vì Mã Nhất Minh rất giàu, không ai biết gia đình hắn làm gì, nhưng chỉ biết thực giàu.
Mỗi lần Mã Nhất Minh có đồ ngon, hắn không ăn một mình mà rộng rãi chia cho cả lớp, phải biết đồ ngon của hắn, một món trong đó đều ngang ngửa nửa tháng lương của Trần phụ.
Bởi vì thế, Mã Nhất Minh còn được gọi là Mã Thần Tài.
Chỉ là, cho dù Đàm Hướng Nhân cũng không nghĩ tới, gia đình Mã Nhất Minh lại kinh doanh Đan Dược Cư.
Kinh doanh Đan Dược Cư, không giàu không được a.
Mã Nhất Minh từ nhỏ hít quen đan hương, đối với đan dược rất có thiên phú, so với người thường mạnh hơn không biết bao lần.
Cho nên khi hít được thiên địa linh khí chung quanh Hổ, hắn so với bạn học khác đều lộ ra say mê, thiên địa linh khí do đạo pháp tự nhiên, so đan dược càng hương, càng thơm.
Mã Nhất Minh thấy Hổ, đôi mắt sáng lên, chính thức bị đạo pháp tự nhiên biến thành tù nhân.
“Mã Thần Tài, nhà ngươi kinh doanh Đan Dược Cư ?” Hổ há miệng to hỏi.
“Đan Dược Cư là một tay nhà ta kinh doanh, trong tiệm đan dược các ngươi có thể tùy ý chọn, ta sẽ đánh giảm cho các ngươi 50%” Mã Nhất Minh tài đại khí phô nói rằng.
“Thiếu gia” Chưởng quầy nhỏ giọng nhắc nhở.
50% giảm giá, không phải là một số lượng nhỏ, tranh thủ nhắc nhở Mã Nhất Minh đổi ý.
“Lời ta đã nói, sẽ không thay đổi, các ngươi tùy ý chọn, còn nữa, Cao chưởng quầy, ngài đánh cho Hướng Nhân thêm 10% ưu đãi” Mã Nhất Minh khoát tay.
Hổ đưa lên ngón tay cái cho hắn, người có tiền thật uy phong a.
Bất quá, ta vẫn nên cảnh giác với hắn, tên này ánh mắt nhìn ta có mờ ám.
“Cám ơn” Đàm Hướng Nhân nhận ý tốt của Mã Nhất Minh, nhưng đương nhiên hắn sẽ không mua đan dược Đan Dược Cư, dù sao đan dược trong túi càn khôn còn nhiều lắm, mà lại, chất lượng còn so đan dược trong Đan Dược Cư tốt hơn.
Nhận lấy túi tiền, trong túi có hai trăm hai tiền vàng, chỉ bằng một câu nói liền có hai mươi đồng tiền vàng, cuộc sống này, đôi lúc sảng khoái điên.
Rời khỏi Đan Dược Cư, đoàn người Đàm Hướng Nhân tăng thêm một người, là Mã Nhất Minh.
Mã Nhất Minh nào chống cự được thiên địa linh khí của Hổ, như cái đuôi bám theo hắn.
“Mã Thần Tài, ngươi làm sao đứng gần ta như vậy? Không sợ cả hai đụng vào nhau, coi như ngươi không ngại, ta cũng thấy ngại” Hổ khó nhọc mở miệng, cố ý né xa Mã Nhất Minh.
“A” Mã Nhất Minh sửng sốt, không còn dính sát như trước, nhưng vẫn không cách Hổ quá xa.
“Ta nói, Hổ, ngươi đối với nam nhân thật có sức hút kỳ lạ nha” Hồ Tiên Nhi trêu chọc.
“Hồ ly tinh, câm miệng” Hổ hung hăng mắng.
Ở phía sau, Mã Nhất Minh khuôn mặt chợt đỏ.
Hổ trong lòng đậu đen rau muống, người anh em, ngươi lúc này lại đỏ mặt là sao a? Ngươi có phải hay không trong lòng có một điểm số ngươi cũng không biết? Ta Trần Diêu Quang, từ trước tới nay không chơi nam nhân.
“Mã Thần Tài, hình như ngươi có gì đó hiểu lầm sâu sắc” Hổ quyết định phải nói thật rõ ràng việc này, không thể để mọi việc tiếp tục lún sâu.
“?” Mã Nhất Minh khuôn mặt mê mang.
“Mã Thần Tài, ta biết cuộc đời này đối với một số người thật bất công, nhưng chúng ta cũng phải chấp nhận nó mà vượt qua, không phải ta không thông cảm cho một số người không được bình thường như ngươi” Hổ chân thành nói.
Trong lúc nói tới bốn chữ không được bình thường, Hổ giọng nhấn mạnh.
“?” Mã Nhất Minh trên đầu hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.
“Nhưng ngươi đừng nên đeo bám ta như thế, Trần Diêu Quang ta từ trước nay, tự hỏi có làm gì để người khác hiểu lầm? Nhưng là ta chưa hề có ý định đối với người đồng giới” Hổ chăm chú nói.
Hồ Tiên Nhi ôm bụng cười hả hê, bản thân lăn lộn kém chút rơi khỏi vai Đàm Hướng Nhân.
Đàm Hướng Nhân chộp lấy tiểu hồ ly, bản thân cũng cố gắng không để mình cười phì, bởi vì hắn biết Mã Nhất Minh đuổi theo Hổ là vì thiên địa linh khí tinh thuần, chứ không phải cái gọi là tình yêu đồng giới.
Có điều, Đàm Hướng Nhân ta không nói, khụ khụ, để các ngươi tự làm rõ.
Đàm Hướng Nhân hai tay chắp sau lưng, cảnh trời hôm nay thật đẹp, lỗ tai thì tập trung nghe ngóng sự việc.
“Ta không có” Mã Nhất Minh đỏ mặt nói.
“Người anh em, ngươi lại còn đỏ mặt” Hổ cắn răng nói.
“Ta da mặt mỏng, cho nên không ưa nói chuyện, ta đi theo ngươi, là vì tới gần ngươi cảm giác rất thoải mái nha, không phải thứ tình cảm giữa hai nam nhân mà ngươi nói” Mã Nhất Minh lúng túng giải thích.
“Thế nhân từ trước tới nay bất công, trời không ưu ái ai, con người lại càng không ưu ái nhau, đã thật lòng yêu nhau, cớ gì lại che giấu” Hồ Tiên Nhi thở dài ưu sầu.
Nói bao nhiêu ưu sầu, liền có bấy nhiêu ưu sầu.
Hồ ly ta cũng biết thế nhân có bao nhiêu ưu sầu.
“Tức c·hết ta, hồ ly tinh, nạp mạng, cầm yêu đại pháp” Hổ hét lớn, năm ngón tay chộp tới Hồ Tiên Nhi.
Đàm Hướng Nhân mặt không b·iểu t·ình, cánh tay phất tới, đẩy đi cánh tay Hổ, trong lòng không vui, ta còn đang muốn xem trò vui, ngươi liền muốn bắt đi hồ ly của ta?
Đàm Hướng Nhân thầm nghĩ, cái miệng g·iết người không đền mạng của Hồ Tiên Nhi, càng ngày càng chua.
Nhìn xem Hổ, trên đầu bốc lên khói trắng, đã muốn phát điên.
“Thề với trời đất, mọi việc ta nói là sự thật” Mã Nhất Minh u oán nói.
Từ trước tới nay, làm thiếu gia của Đan Dược Cư, hắn tương lai vốn một đường quang minh rạng rỡ, không nghĩ tới, hôm nay lại bị người ta nghĩ là đ·ồng t·ính.
Có một chút ủy khuất, một chút oan ức trong lòng.
“Tốt, bản hồ ly tin ngươi” Hồ Tiên Nhi nghiêm túc nói, yêu phong nâng lên cơ thể bay tới vỗ vai Mã Nhất Minh.
“Tin ngươi cái quỷ” Hổ với Mã Nhất Minh trợn mắt mắng.
Hồ Tiên Nhi ha ha hê hê trở lại bên người Đàm Hướng Nhân, hai cánh tay tiếp tục làm lấy công việc sờ soạng đầu hắn.
Đầu của công tử sờ sảng khoái, chỉ sợ công tử cũng là yêu tộc hóa hình, nhất định là giống loài có lông mượt.
Tiểu hồ ly suy nghĩ.