Chúng Ta Yêu Nhau Đi

Chương 74: Ngoại Truyện: Viên Mãn




Năm tháng sau...

Trầm Cửu Ly đang mang thai ở tháng thứ bảy, ngoài chiếc bụng nhô ra to tròn thì cơ thể chẳng thay đổi gì nhiều, có chút phúng phính và đầy đặn hơn lúc trước mà thôi.

Lúc này, hai vợ chồng thân mật ngồi ở sofa, Trầm Cửu Ly dựa lưng về sau gác hai chân lên đùi của Đinh Tẫn Dực nhót nhét thưởng thức trái cây, còn anh đang tập trung vào màn hình Laptop và bóp chân cho vợ bẩu.

Lúc này, Trầm Cửu Ly vừa nhìn ngắm góc nghiêng nam tính, vừa tặc lưỡi lẩm nhẩm một mình:

" Chồng mình sao đẹp trai dữ vậy trời? "

Sau đó, Trầm Cửu Ly nhìn xuống đưa tay vuốt ve chiếc bụng bầu, nói:

"Con ơi con, con ráng giống ba nha, sau này dễ dàng kiếm vợ."

Đứa bé trong bụng của Trầm Cửu Ly được bác sĩ thông báo là tiểu thiếu gia, ngay ý thích của cô là mong muốn có con trai đầu lòng, còn Đinh Tẫn Dực thì bảo trai hay gái đều được, nhưng vẫn nghiêng về bé gái nhiều hơn.

"Hửm? Em nói gì?"

Đinh Tần Dực thắc mắc xoay sang, bàn tay vẫn nhẹ nhàng bóp chân cho cô.

Cô cười gượng, trả lời:

" Em bảo, bảo bảo ngoan đừng hành mẹ! "

Do đang tập trung, nên Đinh Tẫn Dực thực sự không nghe, nên bỏ qua chuyện đó.

Sau đó, bàn tay của anh di chuyển lên chiếc bụng nhô ra của Trầm Cửu Ly, cẩn thận xoa vuốt, hạnh phúc mỉm cười lên tiếng:

" Tốt nhất ngoan ngoãn đừng hành vợ ba mệt mỏi, không thôi khi sinh ra ngoài ba bỏ đói."

"Anh kì quá à, tự nhiên lại hù dọa con."

Đinh Tẫn Dực lưu manh bật cười, sau đó ôm ấp và hôn xuống chiếc bụng của Cửu Ly liên tục mấy cái, tình ba con thật cảm... động!

Bề ngoài tuy thể hiện là thế, nhưng ngày nào anh cũng hôn hít, vuốt ve, nói chuyện, lúc bé cử động anh hớn hở không thể tả xiết.

Nhớ đến ngày Trầm Cửu Ly tặng anh món quà đặc biệt, vừa định thần xong lập tức ôm cô liên tục cảm ơn, rươm rướm nước mắt suýt khóc và từ đó chăm cô vô cùng cần thận.

Đinh Tẫn Dực anh đã sẵn sàng làm ba, từ bỏ tất cả những cuộc chơi bên ngoài.

Lúc trước anh thường hay đi đánh Golf vào những ngày chủ nhật, nhưng khi biết cô mang thai, ngoài công việc ra thì đều dành cho hai mẹ con.

"Con trai của mẹ, sau này trưởng thành đừng giống tính cách của ba con nhé, không thôi con gái nhà người ta sợ bỏ chạy hết, sẽ ế vợ đấy! "

" Vậy mà lúc trước có ai đó mê mẩn ba! "

Trầm Cửu Ly hậm hực, gắt gỏng lên tiếng:

" Em mê mần anh khi nào?"

" Không mê sao có bụng bầu này nhỉ?"

Sau đó, Đinh Tẫn Dực ôm ấp chiếc bụng, dụi dụi vào đó, lại nói:

" Đàn ông họ Đinh chỉ cần liếc mắt một cái đã có hàng vạn cô gái lao vào, việc gì phải sợ ế vợ, đúng không cục cưng của ba?

- Nhưng mà chọn vợ phải chọn tính cách giống như mẹ con. "

Này là vừa đấm vừa xoa sao?

Vừa mới trêu chọc xong đã nịnh nọt lấy lòng.

Trầm Cửu Ly mỉm cười ngọt ngào, bàn tay nâng lên chu đáo vuốt ngược lại mái tóc đang rũ xuống của anh.

Thế nhưng, âm thanh lại đều đều vang lên:

" Hưng dữ, hư hỏng mới thú vị, ngoan ngoãn quá đàn ông chúng ta dễ chán! "

" Đinh Tẫn Dực, anh nói ai hung dữ hả?"

Trầm Cửu Ly ngồi thẳng người dậy và nắm tóc của Đinh Tần Dực kéo giật lên, ánh mắt vô cùng đay nghiễn và hàm răng cắn chặt với nhau, thể hiện rõ ràng sự tức giận.

Thế nhưng, sau đó Trầm Cửu Ly vô tình nhìn thấy bà Đinh từ ngoài cồng đi vào, cô lập tức buông tay và đem hai chân rời khỏi phần đùi của anh co ro gục cổ ôm chiếc bụng bầu, làm ra vẻ mặt cam chịu đáng thương, đến khi xác định bà ấy sắp bước tới giả vờ mếu méo, nghèn nghẹn lên tiếng:

" Sao anh cọc cằn, lỗ mãng với em? Chẳng lẽ em không được cằn nhằn khi anh đi chơi về trễ bỏ mặt hai mẹ con em? "

" Ua? Em nói gì vậy?"

Đinh Tần Dực ngơ ngác chưa hiểu vấn để, sau đó đột nhiên có một chiếc túi xách nện vào thẳng vào lưng của anh, lớn tiếng:

" Sao mày dám ăn hiếp, bỏ bê con dâu của mẹ vậy Đinh Tẫn Dực? Có tin mẹ cắt họ mày không? "

-.--cs-s«s«saaas

• Năm năm sau...

Trầm Cửu Ly hiện tại đã là mẹ của hai đứa trẻ, đều là con trai. Một bé lên năm tuổi và một bé gần hai tuổi, rất nghịch ngợm và hiếu động, khiến cô đã hung dữ nay càng hung dữ hơn.

Đinh Tẫn Dực đóng vai người ba hiển trong tất cả các phương diện, đi làm cứ thấy nhóc nhỏ ở nhà gọi đến là biết ngay vừa bị mẹ phạt, gọi đến mách tội với anh.

"Rồi có tự dọn đồ chơi lại không?"

Hai ngày cuối tuần luôn là nỗi ám ảnh đối với Trầm Cửu Ly, bình thường một cậu đã rối tung rối loạn, hôm nay hai cậu quấy phá muốn banh cái nhà.

" Chờ ba về chơi cùng ạ~"

Đinh Ngạn Triết lên tiếng, sau đó cầm con siêu nhân chạy đến sofa chuyển dời địa điểm, bỏ lại khu vực bừa bộn.

" Dọn lại nhanh lên, ba con đến khuya mới về! "

"Mami ~"

Đinh Ngạn Nhiên lon ton ôm bình sữa từ hướng phòng bếp chạy ra, phía sau có bà vú đi theo trông chừng.

"Anh hai ~ chơi ~ chơi ~"

Trầm Cửu Ly ngán ngẫm lắc đầu, giờ có cho tiền cô cũng không sinh thêm, hai nhóc đã quá đủ. Thế đó, nhưng Đinh Tẫn Dực cứ hay nhắc đến lời hứa sinh ba năm đó của cô.

Sau đó, cô lấy điện thoại chụp lại, rồi gửi qua cho Đinh Tần Dực, kèm thêm câu nói:

" Xem con anh đi!"

Một phút sau, Đinh Tần Dực gọi FaceTime lại cho Trầm Cửu Ly, rất nhanh cô đã bấm nghe.

-

"Nay cuối tuần, tối nay vợ chồng mình dẫn con ra ngoài ăn tối, đi chơi. "

" Cũng được, ngày mai chủ nhật về nội!"

"Ừ, vậy em chuẩn bị cho con đi, khoảng 5 giờ anh về. "

Đúng như lời đã nói, năm giờ Đinh Tẫn Dực có mặt ở nhà. Qua bao nhiêu năm, anh vẫn phong độ, điển trai ngời ngời và yêu chiều Trầm Cửu Ly như thế. Biết cô ở nhà chăm con cực khổ, thiệt thòi, nên ít nhất anh phải chung thủy để bù đắp cho cô.

Lúc này, Trầm Cửu Ly ngồi ở bàn trang điểm, hai cậu nhỏ thì đã có bà vú chăm nom.

Anh đi tới dang tay ôm cô, cúi xuống hôn hít.

"Nhớ em với con quá!"

" Già rồi còn dẽo miệng! "

Sắc mặt của Đinh Tẫn Dực đen xì, hàng chân mày chau chặt thái độ quá rõ ràng, sau đó lập tức bế ngang Trầm Cửu Ly lên trên tay, squat đứng lên ngồi xuống chứng tỏ bản thân không hề già.

" Đinh Tẫn Dực, anh làm trò gì thế?"

Cô bảo anh già chứ có phải bảo anh " yếu" đâu mà squat?

Nhưng với Đinh Tẫn Dực, già bằng yếu!

" Nói đi, anh mạnh hay yếu? "

Trầm Cửu Ly bật cười ha hả đến muốn đau bụng, bàn tay yếu ớt bám lấy cần cổ của anh sợ rớt xuống nền.

"Anh mạnh, mạnh lắm! "

" Có sinh thêm không?"

Trầm Cửu Ly dụi mắt, khuôn miệng mở toang không thể khép lại được, cố gắng nặn ra câu nói trả lời:

" Sinh, em sinh, mau thả xuống đi! "