“ Sao anh trở về? ”
Trầm Cửu Ly ngồi đối diện với Đinh Tẫn Dực trên bàn ăn, đang ăn cháo được anh mang tới, ánh mắt và biểu cảm như thắc mắc.
Lúc này, Đinh Tẫn Dực nhướn mày, thư thả nâng tách cafe lên uống, cảm nhận hương vị thơm ngon rất hợp khẩu vị của anh, đến khi nuốt xuống mới lên tiếng hỏi lại:
“ Giả vờ không biết sao? Hửm? ”
Thế là anh về vì mình ư?
Biết mình bị bệnh nên lo lắng đi về?
Trầm Cửu Ly múm mím khuôn miệng ngại ngùng, cúi xuống tiếp tục ăn sáng, trong lòng ngập tràn vui vẻ và hạnh phúc, cảm thấy vị cháo thật ngọt như cách anh quan tâm.
Đột nhiên, cô chợt nhớ ra vụ tai nạn của bạn anh, lập tức ngẩng lên, lấy khăn giấy lau miệng rồi hỏi:
“ Tình hình của Khưu tổng thế nào? ”
Sắc mặt Đinh Tẫn Dực sầm tối, ánh mắt rũ xuống dường như rất đau buồn và bất lực, lồng ngực vạm vỡ chuyển động theo nhịp thở ra mạnh bạo, chậm rãi trả lời:
“ Vẫn chưa tìm thấy người! ”
“ Tôi tin Khưu tổng sẽ không sao, có thể được cứu và đang ở bệnh viện nào đó, nên anh đừng quá tiêu cực nhé! ”
“ Cũng sáu ngày trôi qua, các bệnh viện lớn nhỏ bên thành phố A đều được người Khưu Gia kiểm tra, có lẽ cậu ta…”
Nói đến đó, Đinh Tẫn Dực nghẹn lòng không thể tiếp tục, nhắm mắt để điều chỉnh lại tinh thần đang sụp đổ của chính mình, gục xuống xoa xoa mi tâm.
Trầm Cửu Ly bị cuốn theo cảm xúc của anh, tâm trạng trở nên buồn bã không thôi.
Thế nhưng, cô nhanh chóng bình thường trở lại, nghĩ cách vực dậy tinh thần đang tụt dốc của anh.
“ Anh ăn sáng chưa? ”
Đinh Tẫn Dực tiếp tục trút mạnh một hơi, mở mắt tiếp nhận cô gái trước mặt, trả lời:
“ Ăn rồi! Em xin nghỉ phép đi, đừng cố sức! ”
Lúc này, Đinh Tẫn Dực đưa mắt quan sát xung quanh căn hộ. Cô bảo sống chung với bạn, nhưng anh tới hơn 30 phút vẫn không thấy xuất hiện, làm anh cứ e dè trước khi đến đây bởi vì bất tiện.
“ Bạn em chuyển ra sống riêng rồi sao? ”
“ Đâu có. ”
Sau đó, Trầm Cửu Ly ngờ vực lại nói:
“ Vẫn còn đang ngủ trong phòng, chủ nhật mà, phải tranh thủ, nhưng anh quan tâm để làm gì? ”
Đinh Tẫn Dực xoay lại để ánh nhìn của cả hai liên kết, trong đôi mắt trong veo ấy xuất hiện nhiều cung bậc khác thường.
Anh khẽ cười, trả lời:
“ Để biết! Em sao vậy? Ghen hửm? Không cho tôi quan tâm cô gái khác? ”
Trầm Cửu Ly cười gượng cười gạo, hình như cô đang ghen thật, nhưng không chối bỏ thì chẳng khác nào thừa nhận rằng mình thích anh, lập tức lãng tránh lên tiếng:
“ Anh giỏi trêu đùa quá à, sao tôi lại ghen chứ? Sắc mặt của anh trông rất thiếu ngủ, anh về ngủ đi! ”
Đinh Tẫn Dực trầm tư, nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu trở nên day dứt:
“ Cửu Ly! ”
“ Hửm? ”
Lồng ngực của Trầm Cửu Ly đập loạn, ánh mắt vừa thẹn thùng vừa ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh gọi tên thân mật, suy đoán anh sắp sửa tỏ tình với cô.
Nhưng mà Mạn Nhu từng giới thiệu sơ lược về anh, anh làm việc gì cũng rất chỉn chu, là một người có tính lãng mạn, chẳng lẽ tỏ tình đơn giản thế này?
Bằng một tô cháo dinh dưỡng thôi ư?
Ít nhất cũng phải có một cành hay một cánh hoa hồng chứ!
“ Em đuổi tôi về? ”
Sắc mặt của Trầm Cửu Ly lộ rõ hụt hẫng, cúi gằm ngốn thịt và cháo vào miệng, lòng thầm mắng chửi ai đó chậm chạp, sau khi nuốt xuống mới trả lời:
“ Tôi thấy anh có vẻ rất mệt, đêm qua chắc không ngủ nên bảo anh về nghỉ ngơi. ”
“ Được, em đuổi thì tôi về! ”
Đinh Tẫn Dực như không hiểu lời giải thích, kéo ghế đứng dậy định bước thì Trầm Cửu Ly gấp gáp lên tiếng:
“ Tôi rõ ràng không phải có ý đó. ”
Anh bật cười, lần đầu tiên hành động ngoắt mũi của cô, nói:
“ Phải ăn hết nhé! Có không khỏe lập tức gọi điện cho tôi! ”
Từ chung cư của Trầm Cửu Ly, Đinh Tẫn Dực đến Đinh Gia như những ngày chủ nhật hằng tuần. Vừa đến, ông bà Đinh và Đinh Gia Hào đã lập tức hỏi về tình hình của Khưu Đông Bách, anh cũng chỉ biết lắc đầu và một tiếng thở dài sầu não thê lương.
Bà Đinh rươm rướm nước mắt, lên tiếng:
“ Tội nghiệp, thằng nhỏ chỉ mới 26 tuổi. Gia Hào, Tẫn Dực, sau này hai đứa lái xe cẩn thận, nhất là lúc uống rượu! ”
Cả hai hiểu ý nhìn nhau, thở dài đồng thanh đáp lại:
“ Dạ vâng! ”
Lúc này, Đinh Mạn Nhu từ trên cầu thang hát líu lo đi xuống, tinh thần vô cùng sảng khoái bởi vì hôm nay không phải dậy sớm đi làm, chạy đến ngồi cạnh ông Đinh nũng nịu.
Đáng tiếc ông ấy không nắm tài chính gia đình, chứ thôi Mạn Nhu chẳng phải cực khổ đi làm và xin tiền của hai anh để thỏa mãn đam mê mua sắm đồ hiệu.
Đột nhiên, Đinh Mạn Nhu nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, ngoảnh đầu nhìn sang Đinh Tẫn Dực chằm chằm, sau đó phóng qua ngồi cạnh, tò mò lên tiếng:
“ Anh tỏ tình với chị Cửu Ly chưa? ”
“ Chuyện của anh! ”
Đinh Tẫn Dực gõ đầu cô ấy, nhưng trong ánh mắt lại yêu thương em gái hết mực.
Đinh Mạn Nhu xoa đầu, bĩu môi nhắc nhở:
“ Anh còn tiếp tục chậm chạp thì thế nào cũng bị người khác cướp mất chị ấy cho xem. ”
“ Nếu trong lòng chị Cửu Ly của em có anh, thì chắc chắn biết cách từ chối tình cảm những nam nhân xung quanh! ”
Người đã có lòng với nam nhân khác, anh tỏ tình cũng vô nghĩa!
Nên chậm hay nhanh không quan trọng!
Nhưng anh tự tin, trong lòng của Cửu Ly có dành vị trí tình cảm đặc biệt cho anh.
Không phải anh chậm, đúng hơn là anh đã chuẩn bị kế hoạch vào ngay tối qua tỏ tình với cô, nhưng xảy ra vấn đề khiến anh phải tạm thời dừng lại.
Thực sự trong thời gian này anh không có tâm trạng!
…----------------…