Khi Chu Toản chạy tới chỗ Long Huynh ở vùng ngoại ô thì đã gần 10 giờ đêm. Một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi đẩy cửa, dẫn đường cho anh đi vào, tiếng nhạc êm dịu kèm theo giọng nam trầm ấm truyền vào tai anh. Anh thấy bố mình một tay đút trong túi quần, một tay cầm micrô, đứng chính giữa gian phòng trống trải, đang hát phần kết ca khúc “Ánh đèn” nổi tiếng của nước Nga.
Lời Việt: https://www.youtube.com/watch?v=RLzKTjoueBI
Lời Nga: https://www.youtube.com/watch?v=8i8xeHIwoV4&feature=player_embedded
Ngay khi tiếng nhạc vừa kết thúc, trong gian phòng tràn ngập tiếng vỗ tay và những lời khen ngợi chân thành. Chu Toản vừa mới đến, cũng vỗ tay hai cái lấy lệ.
“Bêu xấu, bêu xấu!” Chu Khải Tú đưa mic cho nhân viên phục vụ, mỉm cười thăm hỏi với mọi người có mặt trong phòng. Tiếp đó, ánh mắt ông nhất thời dừng lại vài giây trên mặt Chu Toản rồi ngồi xuống bên cạnh bàn trà bằng gỗ lim đen nạm tơ vàng.
Chu Toản đi tới gọi Chu Khải Tú một tiếng: “Bố!” Vừa cười vừa chào hỏi người bên cạnh Chu Khải Tú: “Chú Tần, đã lâu không gặp ạ! Sắc mặt tốt thế này, nhất định là một mình bí mật tập thể dục, cũng không chịu kêu cháu một tiếng.”
Chu Khải Tú trách cứ: “Không biết trên dưới gì cả, một chút lễ phép cũng không có.”
Nhưng trái lại, người được Chu Toản gọi là “Chú Tần” kia lại nói giúp: “Anh mắng nó làm gì? Nó tuổi còn trẻ, cần gì gò bó nó chứ!” Dứt lời ông ta dùng vẻ mặt ôn hòa gật đầu với Chu Toản: “A Toản đến đây, ngồi đi. Chú có ý muốn đi bơi chung với cháu nhưng đáng tiếc là việc không theo ý mình, chú không có sức để đi bơi. Già rồi! Nếu là trước đây, làm việc đến nửa đêm lại bơi thêm mười vòng nữa cũng không thành vấn đề. A Lung cũng đòi đi học bơi, mấy ngày hôm trước mới hỏi cháu, lúc rảnh rỗi cháu có thể dạy nó một chút. Người trẻ tuổi ở chung một chỗ với nhau mới thoải mái.”
Chu Toản thành thạo nhận ly nước trà từ tay chú Tần, sau đó ngồi xuống. Ở cách đó không xa, trên sô pha, Long Huynh đang bận nói chuyện với một nhóm người cũng bớt chút thời gian nháy mắt với anh, Tử Khiểm cũng nhìn anh cười cười.
Chu Toản cười hì hì nói với chú Tần: “Bên cạnh A Lung có một cao thủ như chú, cháu đâu dám dạy cô ấy. Nếu chú nói mình già, thế bố cháu phải làm sao bây giờ? Bố cháu hơn chú một tuổi, hát những bài hát tình yêu, còn có thể khiến những cô gái nhỏ ở cửa mặt đỏ tim đập.”
“Anh nghe nó nói làm gì!” Chu Khải Tú cười mắng.
Bố của Chu Toản là Chu Khải Tú, năm nay đã ngoài năm mươi nhưng ngoại hình và dáng người được chăm sóc cẩn thận nên nhìn qua chỉ như bốn mươi. Tư thế oai hùng lỗi lạc của trước đây không hề giảm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thêm vài phần hấp dẫn toát ra từ sự thành thục được tích lũy theo năm tháng. Ông hát đúng là rất tốt, giọng hát trầm ấm, tiếng Nga lưu loát, nếu thật sự mê hoặc được mấy cô gái trẻ tuổi cũng không có gì ngạc nhiên.
Lão Tần cười nhấp một ngụm trà, nửa thật nửa đùa nói với Chu Toản: “Chuyện này sao chú có thể so với bố cháu. Ngay cả cháu cũng chưa chắc đã so được với sức hấp dẫn của bố cháu thời còn trẻ, nhưng đối với cháu, anh ấy không phải là một người thú vị.”
“Người anh em, anh nói thế khiến tôi không có chỗ dung thân.” Chu Khải Tú khiêm nhường nói, rồi lắc đầu chỉ vào Chu Toản: “Cũng không biết nó giống ai, đã gần ba mươi tuổi rồi mà cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi bời lêu lổng.”
Chu Toản cũng cúi đầu uống trà, trong lòng thầm nghĩ, nếu có Kỳ Thiện ở đây, có phải cô sẽ dùng câu “Dùng thành ngữ rất tốt!” không?
“Nó chẳng qua là không muốn sống dựa vào nhân viên của anh, cũng không sống dựa vào anh. Cứ kệ nó đi. Có một cháu trai tài giỏi bên cạnh, anh cũng đang trong độ tuổi khoẻ mạnh, để nó chơi thêm vài thì có sao đâu?”
Lão Tần và Chu Khải Tú lại hàn huyên một hồi mới bắt đầu tạm biệt nhau, mọi người có mặt trong phòng đều đứng dậy tiễn ông ta. Chu Khải Tú tự mình đưa ông ta đến cửa chính, khi xe của ông ta đi xa mới dẫn đoàn người quay về phòng vừa nãy. Bản thân lão Tần rút lui trước nhưng mấy người thuộc hạ của ông ta vẫn còn ở lại, mọi người cũng quen biết với nhau, nếu không phải là đánh bài với Long Huynh thì cũng uống rượu với Tử Khiểm.
Trên đường quay về phòng, Chu Khải Tú không tránh được mắng Chu Toản vài câu, không ngoài những chuyện cũ đã nghe mòn hết cả tai. Chu Toản không cãi lại, chỉ là nghe tai này lại ra tai kia. Tử Khiểm đi phía sau Chu Khải Tú, một mực trầm mặc không nói.
Chu Toản chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện công ty của Chu Khải Tú, một mình lang thang kiếm sống bên ngoài, bình thường Chu Khải Tú cũng không trông cậy gì vào anh.
Nhân vật chính của bữa tiệc đêm nay là lão Tần, trước khi gặp mặt cháu vợ của lão Tần, dưới sự sắp xếp của Chu Khải Tú, bọn họ đã cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng. Khi đó Chu Toản vẫn chưa tham gia, Chu Khải Tú và Tử Khiểm đứng ra tiếp đãi.
Sở dĩ lúc này mới kiên quyết gọi Chu Toản đến là vì Chu Khải Tú sớm đã đoán được lão Tần sẽ về trước, song mấy người đắc lực bên cạnh ông ta nếu như tiếp tục ở lại chơi. Đều là người trẻ tuổi, đêm lại đã khuya, thân phận và tuổi tác của Chu Khải Tú có nhiều bất tiện cho việc tiếp đón.
Tử Khiểm là người có thể làm lớn, hạng mục giao cho anh ta, Chu Khải Tú sẽ không lo lắng do dự. Tuy nhiên, trong trường hợp tính tình quá mức đứng đắn nghiêm chỉnh của anh ta lại không thể phát huy được, không bằng một tay ăn chơi trác táng như A Toản.
Huống chi A Toản và em vợ của lão Tần, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, từ trước đến nay qua lại thân thiết, trường hợp này chỉ có anh là thích hợp nhất. Chu Khải Tú thường ôm nuối tiếc trong lòng, cả Tử Khiểm và A Toản đều là hai người con trai cực đoan. Nếu Tử Khiểm có thể học được một phần thủ đoạn gian xảo của A Toản, còn A Toản thì học được một phần trung trực đáng tin của Tử Khiểm… Nghĩ tới đây, ông cũng cười thầm chính mình hoang đường, sống hơn nửa thế kỷ rồi mà vẫn còn lòng tham như thế.
Chu Khải Tú sớm đã bảo Tử Khiểm gọi điện thoại kêu Chu Toản đến nhưng lưu manh Chu Toản chết bầm này lại làm bộ làm tịch từ chối, nói mình không phải là nhân viên của công ty, bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính*, buổi tối sớm đã có sắp xếp khác. Chu Khải Tú nổi giận, tự mình gọi điện thoại, chửi ầm lên rồi lại dùng lợi dụ dỗ, mới khiến anh không tình nguyện xuất hiện.
*bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính: đây là một câu của Khổng Tử, có nghĩa là: Không ở chức vị nào, không mưu tính việc chính trị của chức vị đó.
Bị bố mắng đối với Chu Toản mà nói là chuyện thường như cơm bữa, anh dầu muối không thêm, mềm cứng đều không ăn, kỳ thực Chu Khải Tú cũng không có biện pháp với anh. Bình thường một người nói, người kia có nghe hay không, bọn họ cũng đã ngầm thoả thuận cách ở chung với nhau, không có vấn đề gì. Song khi lão Tần đi rồi, Chu Khải Tú đã nhìn ra, hôm nay con trai có vẻ không yên lòng.
Chu Khải Tú một lần nữa nói đến “Bố không nên yêu cầu con thành người quá tài giỏi nhưng con không thể thực sự làm chút chuyện nghiêm chỉnh nào sao? Nói ra, bố còn thấy mất mặt thay con, nếu con có phần nửa của Tử Khiểm…”
Khi Chu Khải Tú sắp “kết thúc bài phát biểu” dạy con, Chu Toản vẫn làm bộ mắt mù tai điếc bất ngờ nở nụ cười, nói: “Bố, bố nói xem. việc không nên thân của con là di truyền từ ai? Bố thấy Tử Khiểm cái gì cũng tốt, nếu không phải gen của bố có vấn đề, vậy khẳng định là gen của mẹ con không tốt!”
Chu Khải Tú ngẩn ra, sau đó chỉ cảm thấy máu nóng trào lên đầu, vung tay lên hận không thể đánh chết đứa con bất tài này. Nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, cũng giống khuôn mặt của người vợ đã mất, cái tát run run không thể nào hạ xuống được.
Ngay lúc giằng co căng thẳng, có hai tay vững vàng cầm cánh tay của Chu Khải Tú.
“Chú hai, A Toản chỉ nói đùa thôi.” Tử Khiểm nói.
Chu Toản nhướn mày, tiện đà cà lơ phất phơ phụ họa theo: “Đúng vậy, bố à, sao tính hài hước của bố ngay cả Tử Khiểm cũng không bằng.”
Chu Khải Tú hít sâu mấy hơi, khôi phục tâm trạng, tiếng hít thở nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy. Nếu Gia Nam còn sống, thấy cục diện thế này, nhất định sẽ cười nhạo ông bị con trai nói cho không xuống đài được. Gia Nam không phải là mẹ hiền nhưng con trai của bà, chỉ bà có thể dạy dỗ, bà là người rất bao che khuyết điểm. Chu Khải Tú đã từng cho rằng đứa con bất tài này không giống ai cả, nhưng hiện tại xem ra, đứa con này là sự kết hợp những khuyết điểm của ông và Gia Nam: ngấm ngầm mưu tính tinh vi như ông, cố chấp cương liệt như Gia Nam. Tuy cười híp mắt nhưng trong lòng lại đau như có dao đâm, nhưng vẫn cứ khăng khăng không chịu nói ra.
“Ta gọi con tới làm gì? Đừng có phá nát chỗ này.” Chu Khải Tú phất tay để Chu Toản cách xa ông một chút, thấy anh vui vẻ xoay người đi vào trong phòng, cuối cùng cũng nguôi giận, nói với con trai: “Lần trước con nói cái gì công ty cho vay tiểu ngạch, ta không đồng ý, ta sẽ không cho con mượn tiền.”
Mấy năm gần đây, mặc dù Chu Khải Tú đã buông tha cho những dự định của Chu Toản nhưng ông vẫn chướng mắt chuyện con trai ở bên ngoài gây dựng “sự nghiệp” như cũ.
Sau khi mẹ của Chu Toản – Phùng Gia Nam qua đời, toàn bộ tài sản đều cho con trai, đó là một khoản tài sản không nhỏ. Trước khi Phùng Gia Nam chết đã ly hôn với Chu Khải Tú nên Chu Khải Tú cũng không tiện hỏi đến động tĩnh của số tiền này. Dựa vào sự nghe ngóng nhiều phương diện của ông, mấy năm gần đây, ngoài số tiền đã đầu tư vào cổ phiếu và bất động sản, số còn lại đã bị Chu Toản ăn chơi gần hết, chẳng còn dư lại bao nhiêu. Phần lớn số tiền này đều bị Chu Toản đầu tư vào các loại hình kinh doanh khác nhau.
Theo những gì Chu Khải Tú biết, thì có quán bar, một loạt các nhà hàng, nhà máy sản xuất rượu vang nhỏ, hộp đêm, câu lạc bộ thể hình, các đại lý xe hơi, bệnh viện thú cưng… Nói chung, cuộc sống phóng túng, không chỗ nào là không có dấu chân. Có thể hôm nay Chu Toản có hứng thú với việc này, nhưng ngày mai thì… chưa chắc, rất tùy hứng.
Ngay cả khi Chu Khải Tú không đặt “lợi nhuận” vào mắt cũng không có cái gì gọi là vốn riêng của ông. Ông giống như con trai thích đem tiền giao vào tay người khác, bản thân vui vẻ làm một cổ đông nhỏ, như thế không cần phải rối rắm chuyện công ty khó khăn, ông tưởng tượng, có thể kết giao một đám lại một đám bạn xấu.
Lúc còn trẻ, Chu Khải Tú đã từng phong lưu lãng phí thời gian nhưng trong sự nghiệp ông luôn kiên định, cần cù và thật thà, nếu không sẽ không có được danh lợi địa vị như ngày hôm nay từ hai bàn tay trắng.
Chu Toản nghe chuyện xưa này của Chu Khải Tú một lần, liền nghiến răng một lần. Chu Khải Tú thậm chí còn từng hi vọng con trai mình sớm tiêu sạch số gia sản mà mẹ Chu Toản để lại cho anh, khiến anh nếm thử cảnh khốn khó gian khổ, mùi vị cùng đường, mất đi một thân quần áo lụa là, nói không chừng còn có thể cứu được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, “lợi nhuận” của Chu Toản sinh sôi như nấm mọc sau mưa, như chân rết, nhiều năm qua không hề chết. Nếu bên này kinh doanh không tốt sập tiệm thì lại sang bên kia mở chi nhánh, dẫn đến kết quả là Chu Toản đi lại bên ngoài nhiều, lúc lên lúc xuống bấp bênh, nhưng chung quy anh vẫn không bị chết đói.
Về việc thành lập công ty hoạt động tín dụng tiểu ngạch sắp tới, Chu Toản cảm giác cực kỳ hứng thú, sự đòi hỏi về đầu tư tài chính giai đoạn này không thấp. Chu Khải Tú biết chắc chắn là tạm thời Chu Toản không thể quay vòng vốn trong tay, bằng không sẽ không đề cập đến ý tưởng này, quay về vay tiền khẩn cấp từ ông. Nếu như là trước đây, Chu Khải Tú còn phân vân rằng có phải việc con trai hiếm khi nói chuyện với mình, hôm nay lại mở miệng có phải là do anh hồ đồ hay không, nhưng bây giờ thấy bộ dáng khiến người ta tức chết của anh, thật sự không thể tiếp tục mặc kệ anh nữa.
Chu Toản nghe vậy liền quay đầu lại, trên mặt không sợ hãi cũng không sợ sệt, am hiểu lòng người, trả lời: “Bố à, bố không cần quan tâm, con đã có cách giải quyết chuyện tiền nong rồi. Bố không cho con vay tiền, khi công ty khai trương con sẽ theo lệ thường mà gửi thiệp mời cho bố.”
Chu Khải Tú nghi ngờ nheo mắt lại quan sát con trai. Chu Toản có tất cả các điểm xấu, nhưng anh có hai nguyên tắc được hình thành dưới sự giáo dục nghiêm khắc của Phùng Gia Nam lúc còn sống. Một là không vay tiền của bạn bè, hai là không bán của cải. Anh có thứ gì đáng giá để thế chấp vay tiền từ ngân hàng, đây cũng là lí do Chu Khải Tú dùng để khống chế anh. Anh lấy tiền từ đâu ra?
“Con mượn tiền của Tiểu Thiện?” Chu Khải Tú cũng là người có tâm tư nhanh nhẹn, chỉ trầm ngâm chốc lát đã nghĩ ra đáp án khả thi nhất.
Chu Toản bắt được khoảnh khắc sắc mặt chất phác trầm ổn của Tử Khiểm thay đổi, khóe miệng anh vui vẻ nhếch lên.
“Quả nhiên là bố ruột của con.”
Chu Khải Tú cảm thấy sớm muộn gì ông cũng bị Chu Toản trước mặt làm cho tức chết. Lần trước, khi Kỳ Định và ông uống trà, trong lúc vô ý Kỳ Định đã nhắc tới, toàn bộ tiền của Tiểu Thiện đều không do cô giữ, tất cả đều bị Chu Toản mang đi mở bệnh viện thú cưng.
Khi Chu Khải Tú quay về đã mắng Chu Toản một trận, bắt anh trong vòng một tuần phải trả tiền lại cho Tiểu Thiện, bằng không sẽ ‘xử đẹp’ anh. Sau một tuần, Chu Khải Tú đích thân đi hỏi Tiểu Thiện đã lấy được tiền chưa, Tiểu Thiện gật đầu như gà con mổ thóc.
Để đảm bảo chắc chắn, Chu Khải Tú yêu cầu xem bằng chứng trả lại tiền của Chu Toản, Tiểu Thiện nói, sau khi Chu Toản đem tiền trả lại cho cô, đã giúp cô vạch ra một kế hoạch quản lý tài sản — trực tiếp để cho cô một nửa cổ phần của bệnh viện thú cưng, một nửa cổ phần trong chuỗi cửa hàng trái cây của bạn anh, so với bình thường cô gửi tiền vào ngân hàng lãi hơn nhiều.
Tức thì tức, nhưng Chu Khải Tú nhớ rõ, số tiền lần này Chu Toản hỏi mượn ông không phải là một con số nhỏ. Ông hỏi tới: “Tiểu Thiện lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Trong lúc hỏi ông đã có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, Chu Toản cười tủm tỉm nói: “Con đã thế chấp hai cửa hàng cũ ở mặt tiền đường lớn.”
Chu Khải Tú tự nhận là phong độ hơn người, lúc này cũng có một loại xúc động muốn cởi giày đánh người. Hai cửa hàng cũ ở mặt tiền đường lớn là của hồi môn vợ chồng Kỳ Định chuẩn bị cho con gái.
“Ngay cả tiền của nữ nhân mày cũng lừa gạt, còn có chuyện gì mày làm không được?” Chu Khải Tú chỉ có thể lắc đầu liên tục.
“Không phải vừa mới nói, bố là bố ruột của con sao? Con cũng là con trai ruột của bố mà!” Chu Toản cười, một tay đẩy cửa gỗ nặng nề của gian phòng ra.
Long Huynh thấy Chu Toản đến, liền ngoắc ngoắc để anh đi tới uống một chén. Chu Toản đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh ta, nói: “Anh rể, anh lại thăng chức, chúc mừng.”
Long Huynh tạm thời thả mấy quân bài tú-lơ-khơ trong tay xuống, ghé vào tai Chu Toản vừa cười vừa: “Lúc ăn cơm tối, cháu gái bên ngoại của anh cũng ở đây, khi ra về nó rất thất vọng. Chú cố gắng một chút, chúng ta sẽ cùng mừng cùng vui.”
“Cút, đừng dùng cái miệng đầy mùi rượu này nói chuyện với tôi.” Chu Toản đẩy Long Huynh ra, nói đùa: “Tôi chỉ có một trái tim, càng không có can đảm đó.”
Trong lòng Long Huynh buồn bã, nói: “Đúng là, không liên quan gì đến anh cả. Như chú bây giờ thật tốt, tùy tâm trạng mà làm, không có gánh nặng, khiến anh hâm mộ biết bao.”
Long Huynh được gọi là “Long hung”, là em trai ruột của vợ lão Tần. Anh sinh ra ở đại viện quân đội, họ hàng đều là bộ đội. Cái tên này cũng không phải là xấu, có vài phần ý nghĩa rộng lớn mạnh mẽ, và bản thân anh ta cũng là một người có tính cách trượng nghĩa, ngang ngạnh, không chịu được trói buộc. Tiếc rằng, sau khi trưởng thành, cái tên này lại có vài phần ý tứ khác, mỗi lần người không quen biết gọi đều sẽ co quắp khóe miệng vài cái. Nhưng anh ta cũng không cố kỵ, ngược lại coi đó như một chuyện vui, lúc giới thiệu mình sẽ cố ý ưỡn ngực, để cho người ta có chút liên tưởng. Long Huynh lớn hơn Chu Toản vài tuổi, Chu Toản tùy tính ngao du rất hợp với sở thích của anh ta, hai người rất hợp nhau, thường xuyên xúm lại làm liều.
Khác với người nhà, Long Huynh không tham gia quân đội, sớm đã khôi phục như cũ, nhờ quan hệ gia đình, việc buôn bán cũng thuận buồm xuôi gió, phát triển rất nhanh, một số điểm giải trí nổi tiếng nhất hiện nay đều có vốn của anh ta. Anh rể anh ta – lão Tần, chỉ có một đứa con gái duy nhất, tình cảm thâm hậu với vợ nên cũng có nhiều nể trọng đối với người em vợ này. Những năm gần đây con đường làm quan của lão Tần rất suôn sẻ, Long Huynh đã trở thành quý nhân trong mắt rất nhiều người. Ngay cả Chu Khải Tú vốn không thích phong cách làm việc và thái độ làm người của Long Huynh cũng đã cho anh ta vài phần mặt mũi, đối với quan hệ giữa Chu Toản và anh ta cũng mắt nhắm mắt mở.
Lão Tần đi rồi, Chu Khải Tú cũng không có tâm tư ở lại lâu, khách sáo vài câu với Long Huynh, bảo Tử Khiểm và Chu Toản tiếp đãi thật tốt, sau đó liền rời khỏi. Chu Toản tiễn ông bố ra đến cổng. Khi tài xế lái xe của Chu Khải Tú tới, ông vừa mở cửa xe, vừa nói với Tử Khiểm: “Trông chừng bọn họ một chút, đừng vui chơi quá mức.”
Thấy Tử Khiểm gật đầu, Chu Khải Tú liền thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm Chu Toản, thấp giọng nói: “Ta lập lại một lần nữa, con và em vợ lão Tần ở cùng một chỗ, chơi thì chơi, không được…”
“Con biết rồi!” Chu Toản không đợi cha nói xong đã tiếp lời. Anh biết Chu Khải Tú muốn anh không có bất kỳ qua lại gì về kinh tế với Long Huynh, anh quả thực cũng không vượt quá.
Ban đầu Chu Khải Tú sợ anh đồng ý quá nhanh nên không để trong lòng, nghĩ lại một chút, thằng nhãi chết bầm này tuy không nghe lời nhưng chuyện liên quan mật thiết đến lợi ích của anh thì anh rất nghiêm túc. Vì vậy gật đầu, nói: “Còn nữa, lúc ăn cơm tối ta đã gặp A Lung…”
“Con không ‘làm’ cũng không có ý định để cô ấy ‘làm’ con! Trước đây, bây giờ, sau này cũng sẽ không!” Chu Toản phát hỏa, tại sao hôm nay ai cũng nói chuyện này với anh? Anh không có bụng đói mà ăn quàng như vậy, đại nạn sinh tình người sao?
Chu Khải Tú trong lúc tranh luận thuận miệng nói ra, không ngờ con trai lại phản ứng kịch liệt như vậy. Thanh niên nói chuyện không cố kỵ e dè, nghe thế sắc mặt ông cũng có chút lúng túng.
“Cái gì ‘làm’ rồi ‘làm’ chứ, mày càng ngày càng thô tục giống đám bạn xấu của mày rồi. Trong lòng mày biết là tốt rồi, đi vào đi.”
Chu Toản nhìn xe của cha mình đi xa, thật muốn nói cho ông biết, từ “làm” này thật ra là từ bạn học Kỳ Thiện cực phẩm học giỏi đa tài, bây giờ anh mới sử dụng đến.
“Đi thôi!”
Tử Khiểm vỗ nhẹ vai Chu Toản, ý bảo anh cùng anh ta quay lại bữa tiệc. Chu Toản cười cười nhìn anh ta, hai người trước sau đi vào phòng khách.
“Hai vị bên này, mời.”
Đứng trên hành lang đợi bọn họ là một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi, hôm nay cô và một bartender nam phụ trách gian phòng mà mấy người Chu Toản thuê.
Chu Toản đưa mắt nhìn cô, xuân phong ấm áp nói: “Có thể sẽ kéo dài cả đêm, bây giờ còn rất nhiều thời gian. Cứ đi nghỉ ngơi trước đi, có việc gì sẽ gọi cô.”
Anh nói, chậm rãi quay đầu lại, thấy Tử Khiểm đang dùng điện thoại di động, đi chậm hơn anh vài bước.
Thói quen của Tử Khiểm là bước đi mạnh mẽ vang dội, xử lý công việc hiếm khi lề mề, nói chuyện điện thoại cũng nói rất rõ ràng, tuyệt đối không có một câu dư thừa vô ích. Chu Toản thấy lúc này ngón tay cái của anh ta bấm bàn phím di động, trong lòng đã biết anh ta nhắn tin cho ai.
Chu Toản kiên nhẫn đợi ở cửa một hồi, đợi Tử Khiểm theo kịp, thờ ơ hỏi: “Tối nay uống nhiều không?”
“Một chai đỏ, nửa chai trắng. Vừa đủ.”
“Với tửu lượng của anh mà nói thì đúng là vừa đủ. Nhìn sắc mặt anh, tôi còn tưởng rằng anh uống quá nhiều.”
Hai anh em tùy ý trò chuyện, nữ nhân viên phục vụ lanh lợi mở rộng cửa giúp bọn họ. Tử Khiểm gật đầu cảm ơn, đi sát vai với nữ nhân viên phục vụ, ánh mắt anh ta dừng lại chốc lát trên mặt cô. Chu Toản bất động thanh sắc, thu hết vào mắt.
Hai người già đều đi rồi, không khí trong phòng nhất thời náo nhiệt hẳn lên, uống rượu chơi đùa cũng thoải mái hơn rất nhiều. Long Huynh gọi điện thoại, lát sau có bảy tám nữ nhân viên trẻ tuổi thành thực vóc người cao gầy đến, hoặc thanh thuần hoặc phong tình, quần áo hợp thời nhưng không hở hang dung tục.
Long Huynh ôm vai Chu Toản, cười nói với anh và một gã thuộc hạ của lão Tần: “Loại dong chi tục phấn ta cũng không dám tìm sợ làm bẩn mắt các ngươi. Đây là người mẫu chọn ra từ giải thi đấu hợp tác giữa người anh em của anh và cảnh khu Minh Đăng sơn trang, gọi đến gặp gỡ một chút.”
Anh gật đầu, mấy người cô gái tự tìm chỗ ngồi cho mình, chẳng biết từ lúc nào, ánh đèn đã tối đi một chút. Người đẹp tóc ngắn ngồi bên cạnh thuộc hạ của lão Tần khiến anh ta tương đối hài lòng, nắm tay cô nàng cùng nhau hát bài My Heart Will Go On. Long Huynh một tay ôm một tay chọc khiến các cô cười khanh khách.
Trên đùi Chu Toản cũng có một người ngồi, tóc dài ngang vai, khuôn mặt tròn, ngũ quan tinh xảo, eo nhỏ mông to. Cô nhận lấy ly thủy tinh trong tay Chu Toản, nhấp một chút chất lỏng không rõ màu bên trong, kinh ngạc sẵng giọng: “Anh uống cái này?”
Thứ Chu Toản uống là trà còn dư lại của mấy người trước, đứng đầu là trà Vân Vụ Lư Sơn, chẳng qua là để hợp với tình hình, anh rót rượu whisky vào ly.
“Thế nào, em không cho phép?” Đôi mắt của Chu Toản, không cười vẫn mang theo ba phần tình ý, huống hồ lúc này, khuôn mặt thân thể đều là thả lỏng, như mèo trong bóng đêm. Cô gái kia thấy qua phong nguyệt, tâm cũng khẽ động.
Không đợi Chu Toản mở miệng, Long Huynh đã vẫy tay bảo nhân viên phục vụ rót cho anh một chén trà nóng.
“Không dám uống ly em đã uống qua? Ghét bỏ em?” Cô nàng trong lòng tỏ ra có phần bi thương.
Chu Toản khẽ mỉm cười, ghé sát vào móc mai cô nàng nói nhỏ: “Đúng là không dám uống, sợ say.” Vừa dứt lời, giai nhân đang hờn dỗi liên tục đẩy đẩy anh, anh chỉ cười, trong mắt mơ hồ có mong chờ, chờ một hồi nói không chừng còn có trò hay.
Người duy nhất không hòa nhập vào bầu không khí tươi đẹp này chỉ có Tử Khiểm, anh ta mặc kệ cô gái ngồi bên cạnh mình, chỉ là tự mình uống rượu. Người ở đây đều không phải là lần đầu quen Tử Khiểm, biết anh ta chính là như vậy, không phải giả vờ thanh cao, anh ta không thích không khí nóng bỏng này nhưng cũng không can thiệp người khác vui vẻ.
Cô gái kia rót trà cho Chu Toản, rất có năng lực kiến giải nửa quỳ trước chiếc bàn trà rót rượu vào ly cho Tử Khiểm. Tử Khiểm cúi đầu quan sát cô, nửa sáng nửa tối không thấy rõ vẻ mặt của anh ta. Nữ phục vụ sau khi phục vụ xong, khom người lui ra khỏi phòng. Tử Khiểm hàn huyên một hồi với người ngồi trên ghế sa lon đối diện, sau đó để chén rượu xuống đi ra ngoài.
Trong lòng Chu Toản quyết định, đêm nay phải lộ ra nụ cười thư thái nhất, khiến cuộc nói chuyện với cô gái Yến Yến trong lòng càng thêm vui vẻ, làm trái tim cô đập nhanh như hươu chạy. Anh từ từ uống hết nửa chén trà còn dư lại, lại cùng Long Huynh thảo luận thị trường chứng khoán một hồi, vỗ vỗ mông người ngồi trên đùi anh, lười biếng nói: “Nặng chết mất, di chuyển.”
“Di chuyển thế nào?” Cô gái kia cắn môi cười.
“Tùy thích, đừng đè nặng tôi là được, chân đã tê rần.” Vẻ mặt anh vô lại, nhưng giọng nói vẫn ôn tồn: “Cô tham gia thi người mẫu đã xác định cân nặng không có vấn đề sao?”
Anh đi ra ngoài hoạt động một chút hai chân đã tê cứng trong tiếng cười lớn của Long Huynh. Quen thuộc rẽ trái rồi lại rẽ phải, đến bên cạnh phòng thay quần áo của nhân viên nghỉ chân, quả nhiên nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói nhỏ vụn vặt. Thỉnh thoảng có đôi câu vài lời hơi to bay vào tai, đúng là nghe không hiểu chút nào, hình như là tiếng địa phương của dân tộc thiểu số nào đó, xen lẫn mấy tiếng cảm khái, phảng phất tiếng khóc thút thít.
Như vậy là được rồi, Chu Toản hết sức khuây khoả. Hiện tại Tử Khiểm là tinh anh nhất nhì của thành phố này, rất ít người biết được trước khi anh ta 19 tuổi, anh ta một mực muốn sống ở nông thôn với bác cả của Chu Toản. Sơn thôn bên cạnh có nhiều thôn trại của dân tộc thiểu số, Tử Khiểm nói tiếng địa phương là chuyện rất bình thường. Chu Toản không lo lắng việc nghe không hiểu, anh có biện pháp để biết bọn họ nói gì.
Chu Toản về đến phòng không bao lâu, Tử Khiểm cũng quay lại. Chu Toản cố ý gọi người đến thay trà cho anh ta, cô gái kia đi vào phục vụ, sắc mặt như thường, nhưng khóe mắt hơi có đỏ lên, nếu không phải là người có tâm để ý sẽ không nhìn thấy. Chu Toản đương nhiên là người có tâm, anh thấy không chỉ là vừa mới lau khô nước mắt, mà còn có vẻ thất vọng.
Long Huynh cũng nhìn kỹ nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi, thấy vóc dáng cô nhỏ nhắn xinh xắn, thích thú với thân thể hoạt bát được giấu kỹ dưới quần áo. Da dẻ nhẵn nhụi nhưng hơi đen, mắt to, môi anh đào, có vài phần xinh đẹp. Long Huynh nhỏ giọng nói bên tai Chu Toản: “Cô nàng này cũng không tệ lắm, một đóa hoa dại nhỏ bé. Nếu không phải chú đặc biệt dặn dò anh đem cô ấy từ bên KTV đến đây, anh còn không biết nhân viên của anh có một người như thế đấy. Cánh trên sao?”
Chu Toản chỉ cười không nói. Lúc này có người ra về, mọi người cũng hùa theo. Long Huynh và Chu Toản khách khí nói vài câu mời ở lại, mọi người bắt đầu nói lời từ biệt lẫn nhau. Sau khi đại đa số khách về hết, Tử Khiểm cầm áo khoác định đi vào bãi đỗ xe, Chu Toản kéo anh ta lại.
“Anh uống nhiều rồi, để tôi đưa anh về.”
Tuy bọn họ là anh em nhưng quan hệ cực kỳ xấu, bình thường cũng không qua lại mật thiết. Tử Khiểm không thể tránh được, Chu Toản cũng cố tình kính nhi viễn chi*. Đêm nay anh chủ động đưa tiễn, khiến Tử Khiểm có phần bất ngờ, trên mặt hiện ra vài phần cảm kích, đang tính nói chuyện, lại Chu Toản nói trước.
* kính nhi viễn chi: tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi.
“Tôi còn phải nhìn mặt Tiểu Thiện. Nếu anh say rượu xảy ra chuyện, không biết cô ấy sẽ oán hận tôi thế nào.”
Chu Toản nói xong liền thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn Tử Khiểm đang yên lặng quan sát mình, nhún vai nói: “À… Xin lỗi, tôi quên mất hai người vẫn chưa định công khai. Coi như tôi chưa nói gì đi.”
“Người trong nhà cần gì phải khách khí như vậy.” Tử Khiểm bình tĩnh nói, “Mọi người biết cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Khi anh ta lên xe đã chú ý tới một món đồ ở hàng ghế sau lý, nhìn rất quen mắt.
Chu Toản nhìn theo ánh mắt của Tử Khiểm, nhiệt tình nói: “Đúng rồi, bánh đậu đỏ của anh còn đang ở trên xe tôi, có muốn nhân tiện mang về luôn không?”
Hết chương 3