Chúng Ta (We)

Chương 12: Người xấu không cần nước mắt




Chuyển ngữ: Quỳnh mạc
Biên tập: Iris

Hôm sau Kỳ Thiện đến điểm xe buýt chậm nửa tiếng, may mà đúng lúc xe buýt đi qua. Cô vừa đứng vững trên xe buýt thì kêu khổ, sớm biết thế này thì đã muộn để muộn luôn đi. Phía sau là Chu Toán ngồi ở trên ghế dựa.

Chu Toán chỉ vào chỗ mình ngồi, ý hỏi Kỳ Thiện có muốn ngồi không. Kỳ Thiện lắc đầu, cổ nhìn về một hướng không hề nghiêng ra phía sau chút nào. Cô lập tức cắm tai nghe vào điện thoại rồi bật đài BBC, có điều không nghe vào đầu nội dung nào. Xe buýt đến trạm, cô như trút được ngàn gánh nặng, lập tức đi thẳng một mạch vào cổng trường.

“Kỳ Thiện, đợi tớ với!” Tạ Dĩnh Dĩnh đang mua đồ ăn sáng ở cổng trường nhìn thấy cô liền vẫy tay. Kỳ Thiện vui vẻ, hai người cùng nhau đến khu phòng học.

“Này, cậu nhìn kìa.” Tạ Dĩnh Dĩnh vừa cắn bánh bao, vừa lấy tay khuỷu tay thúc vào người đang ngẩn ngơ bên cạnh: “Chạy có mấy bước chân thôi, có cần phải ăn mặc như vậy không!”

Kỳ Thiện nhìn theo ánh mắt của Tạ Dĩnh Dĩnh, là Chu Yến Đình đang chạy dài ở sân thể dục. Trường học cho phép tập thể dục hoặc luyện nghệ thuật vào buổi sớm, đó là đặc quyền của học sinh năng khiếu. Chu Yến Đình mặc một áo ba lỗ thể thao màu hồng nhạt tươi trẻ, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng lại giống như lớp da thứ hai, bao chặt lấy từng đường cong trên cơ thể.

Tạ Dĩnh Dĩnh đặt tay ở trước ngực mình khoa trương làm động tác lắc lư qua lại, khinh miệt nói: “Cậu ta đang chạy cho ai xem đây!”

Lúc này Chu Yến Đình bước chân chậm dần, đi về phía bên cạnh sân thể dục. Chu Toán đang đứng ở đó, hai người ở cách lưới sắt chào hỏi. Chu Toán có vẻ như nói gì đó, Chu Yến Đình lau sạch mồ hôi, cúi đầu cười.

“Ai biết có phải là ngày đó bị người ta xem được nội dung quyển nhật kí có phải do cậu ta cố ý để lộ không. Cậu xem, chẳng phải đã thành công thu hút sự chú ý của ai đó rồi sao?” Tạ Dĩnh Dĩnh làm mặt quỷ.

Tâm trạng Kỳ Thiện không thể rời khỏi Chu Yến Đình đang mỉm cười e lệ kia, còn có áo ba lỗ cô ấy mặc thấm đẫm mồ hôi.

Cũng đều là tâm tư riêng bị người khác tung hê, cô cùng Chu Yến Đình có gì khác nhau đâu chứ? Đúng rồi, khác nhau nhất ở chỗ ngực Chu Yến Đình nổi bật hơn so với nàng thôi. Mấy lời khe ngợi của Chu Toán về dáng người của Chu Yến Đình cũng không phải là giả.

Những ngày sau đó, Kỳ Thiện càng bỏ nhiều công sức học tập, làm đề thực sự là chăm chỉ hơn trước gấp đôi. Kết quả của sự cố gắng này nhanh chóng được thể hiện ở trên kết quả của cuộc thi thử đại học vừa rồi, cô trở thành học sinh nữ duy nhất đứng đầu lớp.

Mùa hè càng tới gần, bầu không khí gấp rút để thi và đại học càng gấp rút. Kỳ Thiện và Thôi Đình – lớp phó học tập lớp bên đến phòng đoàn trường học lấy mấy cái khẩu hiệu học tập về dán ở sau lớp.

“Mấy lần thi gần đây đáp án nào của cậu cũng đúng, mới nhặt được bí kíp nào mới à?” Thôi Đình trêu đùa Kỳ Thiện.

Ở trong mắt Kỳ Thiện, Thôi Đình và Chu Toán là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Thôi Đình tóc hay mi đều chỉnh tề, trời sinh lạnh lùng, khi không nói lời nào giống như cách xa cả ngàn dặm với người ngoài. Tiếp xúc gần gũi mới có thể phát hiện thật ra cậu ấy tâm địa rất thiện lương. Kỳ Thiện là con gái, lúc bị thầy giáo kêu đi làm mấy việc lặt vặt nhưng tốn nhiều sức lực, “đồng nghiệp” Thôi Đình này giúp đỡ cô khá nhiều việc. Chu Toán thì sao, lời vừa nói ra đã có ba phần cợt nhả, trong lòng nghĩ cái gì không nói cho ai biết. Nhìn thì có vẻ xã giao rất tốt, nhưng trên thực tế bạn bè thật tâm thật lòng không có mấy người. Khi Kỳ Thiện nghĩ đến chuyện này liền tưởng tượng, nếu nói Thôi Đình là một đại hiệp giục ngựa du ngoạn dưới ánh tà dương mờ sương khói thì Chu Toán chính là tình lang trong mộng dưới rèm gấm đêm xuân lạnh lẽo.

“Mình là người chậm chạp nên đành phải cố gắng hơn thôi, bẩm sinh đã như vậy thì đành lấy cần cù bù thông minh vậy.” Thực ra Kỳ Thiện chỉ đang nói mấy lời khiêm tốn thôi, sự thật là bây giờ chỉ có học tập mới trở thành điều duy nhất thu hút toàn bộ tâm tư của cô. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi Thôi Đình: “Cậu đã tính toán việc chọn thi vào trường đại học nào chưa?”

Thôi Đình có thành tích cao hơn cô rất nhiều, việc thi vào một trường đại học bình thường không hề khó một chút nào.

“Có thể tớ sẽ vào Học viện y.” Thôi Đình tiếp tục nói: “Như thế ít ra cũng có thể làm được chút việc tốt.”

Kỳ Thiện cảm thấy mấy lời này của Thôi Đình hết sức vô lí, hệt như cậu ta đã làm rất nhiều chuyện xấu vậy. Cô mỉm cười, nói: “Thế thì cậu phải thật hay cười vào, vậy mới không dọa sợ các mấy đứa đến khám bệnh được.”

Kỳ Thiện duy trì vẻ mặt thoải mái cho đến lúc về tới lớp học, đáng tiếc còn có chuyện phiền toái đang chờ cô phía trước. Đúng lúc này, bài tập tiếng Anh không thu đủ, đếm đi đếm lại vẫn cứ thiếu một quyển. Cô giáo môn tiếng Anh của bọn họ rất ít khi giao bài tập, nhưng một khi đã giao rồi thì yêu cầu rất cao. Trong lớp rất ít người dám không nộp bài tập cho cô, lỡ như không thu đủ, thân là lớp phó học tập Kỳ Thiện đây không thể không để ý.

Kỳ Thiện nhanh tay lật đi lật lại đống vở bài tập, thấy tên của Chu Toán rồi mới nhẹ nhàng thở ra, coi như anh khôn ngoan – cái người lá gan còn to hơn cả Chu Toán là ai đây nhỉ?

Đáp án là Chu Yến Đình.

Đây đối với Kỳ Thiện mà nói đây hoàn toàn không phải tin tốt. Nàng cứ luôn do dự mãi, nghĩ đến cô giáo đó là “nữ vương” nóng tính, vẫn là quyết định không nghĩ nhiều nữa đi đến trước mặt Chu Yến Đình nói với cô ấy: “Bài tập tiếng Anh của cậu còn chưa nộp đấy.”

Chu Yến Đình cùng cô gái dịu dàng và e lệ ở sân thể dục ngày đó khác nhau một trời một vực, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, mím môi không nói một lời.

Cái kiểu im lặng này khiến cho Kỳ Thiện khó xử. Chu Yến Đình vẫn luôn vì va chạm lần trước mà so đo, hay là cô ấy không muốn nói chuyện với cô?

“Mình phải đi nộp bài tập.” Kỳ Thiện cố gắng kiềm chế, nói mấy lời nhắc nhở: “Cô Vương đã nói rồi, ai mà không giao bài tập thì sẽ……”

“Cậu cứ đi mà nộp của cậu đi, không cần phải quản tôi làm gì!” Chu Yến Đình lạnh lùng ngắt lời Kỳ Thiện.

Kỳ Thiện cảm thấy không nói nên lời, cô ấy dựa vào cái gì mà có thể nói với cô bằng giọng đầy bất lịch sự như thế! Hay là cậu ta chỉ dịu dàng với mỗi một người mà thôi?

“Muốn làm cái gì thì là tự do của cậu, nhưng thu bài tập là nhiệm vụ của tôi, mời cậu đừng làm tôi khó xử!” Sắc mặt Kỳ Thiện vẫn vậy, khẩu khí lại càng lạnh hơn. Cô không phải là một người xấu tính nhưng cũng không đồng nghĩa cô dễ dàng để cho người khác bắt nạt.

Có người vỗ vào cánh tay Kỳ Thiện một cái, là Chu Toán. Cậu thấp giọng khuyên Kỳ Thiện: “Em đừng xía vào nữa, thu bao nhiêu liền thì nộp bấy nhiêu không được à?”

Anh cũng giật mình. Đây là lần đầu tiên nói chuyện sau nửa tháng im lặng của bọn họ, vậy mà lại là ở trước mặt cô bênh vực Chu Yến Đình là “Thiên sứ hộ thân” ư?

Ngực Kỳ Thiện như bị người ta đấm một cái rất mạnh, đau đớn nặng nề thở ra một hơi, trong miệng đắng như có mật. Cô dùng giọng điệu không giống bình thường run run hỏi: “Sao có thể chỉ vì cậu ấy không muốn nộp bài tập mà để cả lớp bị cô giáo bộ môn mắng. Chẳng lẽ anh muốn em chịu phạt thay cậu ta ư?”

–“Đúng!”

–“Cảm thấy “nữ vương” mắng lớp chúng ta chưa đủ nhiều à?”

Bạn bè xung quanh đều phụ họa Kỳ Thiện, đa số mọi người đều không ưa Chu Yến Đình, còn Kỳ Thiện trong mắt mọi người là một cán bộ lớp làm tròn trách nhiệm.

Có vẻ như chịu không nổi chỉ trích, Chu Yến Đình bỗng nhiên đứng lên. Cô ta dùng sức rút cặp sách từ ngăn bàn ra, lấy một tập giấy này nọ nhìn như giấy nháp vứt đi ném về phía Kỳ Thiện, nói mấy tiếng kiểu nức nở tủi thân: “Bài tập của tôi ở đây, cậu cầm đi!”

Kỳ Thiện không hề chuẩn bị trước, tập giấy nháp đập vào ngực cô rồi rơi xuống đất, phần lớn tán loạn khắp nơi. Cô cầm lên một tờ, thì ra đó là những tờ giấy trong sách bài tập Tiếng Anh bị xé nham nhở.

Chu Yến Đình nhìn Kỳ Thiện đang thất thần rồi gào lên như điên: “Các người đã vừa lòng chưa? Vừa lòng các người chưa?”

Cô ta vừa nói vừa khóc òa lên.

Kỳ Thiện hốt hoảng ngoái đầu lại, phát hiện Quách Chí Huân đang cúi đầu, còn Trương Hàng lộ ra vẻ mặt đắc ý nhìn cô cười. Cô bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện. Chỉ trách cô quá ngốc, ngay từ đầu cô đã thấy cảm xúc Chu Yến Đình có vẻ không ổn, mắt hơi đỏ, nhưng vì sao cô không nghĩ sâu xa hơn? Là sơ suất, hay là cô không muốn đứng trên vị trí của Chu Yến Đình mà suy nghĩ vấn đề?

Kỳ Thiện không tự chủ được nhìn Chu Toán. Chu Toán đang cau mày nói với Chu Yến Đình: “Khóc thì ích gì, cậu như vậy sẽ chỉ làm người bắt nạt cậu đắc ý hơn thôi.”

“Anh cảm thấy em ‘lại’ bắt nạt cô ấy lần nữa?” Kỳ Thiện buồn bã nói.

Lúc này Chu Toán mới ngoảnh lại, nói: “Anh nói em à? Em lúc nào cũng làm tròn phận sự, có ai dám không khen em tốt…… Ngay cả trong tên cũng có chữ ‘Thiện’, đúng là phải rất lương thiện rồi!”

Kỳ Thiện cố nén yết hầu đang co rút nhanh đến bất thường, cô phải làm sao mới có thể khóc được đây? Cứ luôn giống khúc gỗ ngu ngơ như vậy, ngay cả nước mắt cũng không có, quá vô dụng!

Tất nhiên người đi bắt nạt người khác không cần nước mắt. Trong lòng Kỳ Thiện thật sự hiểu rõ một điều, nếu hôm nay người không nộp bài tập kia không phải là Chu Yến Đình, cô sẽ không cứng rắn không buông như vậy, chỉ có thể là sau một hai lần khuyên nhủ không được cô sẽ chán nản mà bỏ đi thôi. Trong lúc vô thức, cô đã đã xem Chu Yến Đình trở thành kẻ địch của mình. Như vậy mà nói, những chỉ trích của Chu Toán với cô cũng không phải là vu khống.

Trước kia Kỳ Thiện luôn thắc mắc, tại sao ở đâu cũng chỉ bênh vực nữ chính còn nữ phụ khẳng định sẽ bị coi là kẻ xấu? Quả nhiên nghệ thuật được sinh ra từ cuộc sống. Cô không phải là chị của cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, hoàng hậu nguyền rủa công chúa bạch tuyết, hay con rồng độc ác chia rẽ công chúa và hoàng tử!

Muốn đem cô thành người xấu vậy thì cô sẽ diễn cho tròn vai.

“Đúng, là tớ nhắm vào cô ấy…… Nhưng mà Chu Toán, chuyện này có liên quan đến anh ư?”

Chu Toán dùng hành động thay lời nói, anh đẩy đám người đang đứng vây xem sang một bên, đi đến bên cạnh Chu Yến Đình đang khóc, ôm lấy bả vai của cô ấy.

Không còn ai chú ý Kỳ Thiện rời khỏi đó như thế nào. Tất cả chú ý của mọi người đều dồn vào hành động không coi ai ra gì của Chu Toán, còn có Chu Yến Đình đang nhìn về phía anh đỏ mặt run run xấu hổ như sắp khóc.

Kỳ Thiện ôm tập sách bài tập vẫn chưa thu đủ đi đến văn phòng giáo viên. “Nữ vương” muốn trước khi kết thúc giờ học buổi chiều phải mang nộp vở bài tập cho bà, cô phải làm được.

Trương Hàng không có tham gia vào đám đông đang bàn tán xôn xao ở lớp học, cậu đuổi theo Kỳ Thiện đến nửa đường.

“Chuyện kia là tớ làm. Tớ…lôi cả cậu vào, rất xin lỗi!”

Kỳ Thiện đờ đẫn nhìn tập sách bài tập trong lòng, bước chân không ngừng. Cô nói: “Không phải bọn mình cá mè một lứa à?”

Lúc ăn tối, hai nhân vật chính trong chủ đề đang bàn tán ầm ĩ đang ngồi trên nóc nhà của căn phòng cũ, hoàng hôn rủ xuống bóng cây vây kín lấy họ.

“Mình phải nói cảm ơn cậu thế nào…… Thay tớ giải vây.” Chu Yến Đình cúi đầu nhìn chân mình đang buông thõng trên nóc nhà, nói xong lại không nhịn được nhìn về phía Chu Toán.

“Tùy cậu.” Chu Toán sao cũng được.

“Bọn họ không thích mình, mình cũng quen rồi. Thực ra Kỳ Thiện nói đúng, chuyện này không liên quan đến cậu ấy.”

“Không liên quan ư?” Chu Toán nở nụ cười, giống như dáng vẻ lần đầu tiên Chu Yến Đình nhìn thấy anh. Khi đó cô đang trồng cây chuối, nhưng mà dẫu từng náo loạn ở khắp thế gian, cô cũng chưa từng thấy một người con trai nào có nụ cười khiến tim rung động như thế.

“Kỳ Thiện đang giận tớ, lúc trước bọn tớ vừa cãi nhau một trận.” Chu Toán bình tĩnh đáp lại Chu Yến Đình trên mặt đang ngạc nhiên, anh nói: “Kỳ Thiện là…… bạn thân nhất của tớ.”

“Bạn thân?”

“Đúng.”

Chu Yến Đình thản nhiên xoa vết thương trên mu bàn tay kia. Thuốc mỡ bạc hà đối với vết thương xước da không có tác dụng lắm nhưng cô vẫn đang dùng, cảm thấy vết thương dễ chịu rất nhiều. Lời Chu Toán nói cô hình như đã hiểu đủ, trong đầu cô nhận ra, thì ra còn có thể dùng những lời gọn gàng hàm súc như vậy để cùng lúc từ chối hai người.

“Còn thuốc lá không? Cho tớ một điếu.” Chu Yến Đình hỏi.

Chu Toán châm lửa cho cô nhưng bản thân anh lại không hút.

Chu Yến Đình thổi lên một hơi khói, nhân lúc mặt giấu ở trong khói mờ, nói: “Cậu đã có ‘bạn thân nhất’ là bé ngoan Kỳ Thiện, cậu cần gì phải chơi cùng với đứa không ra gì như tớ?”

Chu Toán chống tay lên đống gỗ trên nền xi măng, cả người ngửa ra đằng sau, cười hì hì hỏi: “Như thế nào là không ra gì, nói nghe một chút xem nào.”

Anh bày ra bộ dáng như vậy, Chu Yến Đình cứng miệng không nói được câu nào.

“Cậu có tin là tớ không hề mật báo điều gì với dượng không? Tớ không rảnh rỗi như thế. Thư tình của Quách Chí Huân…… tớ đã cảnh cáo cậu ta rất nhiều lần, không được cứ bám riết lấy tớ, không được tiếp tục viết nữa. Cậu ta không nghe, tớ chỉ có thể sử dụng biện pháp này. Theo cậu chắc là cách này rất ngốc đúng không.”

Chu Toán chán chết nói: “Mặc kệ nó!”

Nhưng Chu Yến Đình nhất thời khó có thể đoán được, chữ “nó” trong miệng Chu Toán là chỉ Quách Chí Huân, hay là cô, hay là toàn bộ sự việc. Cậu ấy luôn như vậy, giống như hứng thú với tất cả mọi việc, lại giống như cảm thấy tất cả đều chẳng liên quan.

“Chu Toán, ở trong mắt cậu thì chuyện gì là quan trọng nhất?”

Chu Toán yên lặng suy nghĩ một lúc, mới đáp: “Lúc tớ còn rất nhỏ, giấu cô bảo mẫu lén ăn một viên kẹo, cho dù chỉ cần được liếm một cái cũng được, điều này đối với tớ rất quan trọng. Sau đó tớ phát hiện ra mỗi một lần tớ may mắn ăn được kẹo đều là vì bố mẹ đang bận cãi nhau, không ai chú ý tới chuyện mình ăn vụng. Tớ sợ mình càng ăn nhiều kẹo, họ sẽ nhanh chóng ly hôn, hoặc là chưa kịp ly hôn đã đánh chết đối phương rồi…… Buồn cười không? Khi đó tớ vẫn còn là trẻ con.”

Anh nói xong, mìm cười tự giễu.

“Bây giờ cậu không phải là trẻ con sao?” Chu Yến Đình quay đầu nhìn cậu: “Bố mẹ cậu hiện tại thế nào?”

“Bọn họ tương kính như tân, chắc là sớm sẽ ly hôn thôi …… Nhưng có khả năng mẹ tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian cho tới khi tôi lớn.”

“Tương kính như tân không tốt à?”

Chu Toán cười. Người không hiểu đương nhiên sẽ cho là như vậy. Nhưng đổi lại là Kỳ Thiện, cô nhất định biết hết. Với tính cách của mẹ anh, khi gặp chuyện đau lòng, bà càng bình tình thì vấn đề lại càng nghiêm trọng. Cho nên, Chu Toán mới tưởng rằng quan hệ của bố mẹ mình đã đến hồi kết. Mẹ anh đang tranh thủ thời gian để giành thêm lợi ích.

Đáng tiếc anh không thể nói chuyện này cho Kỳ Thiện. Chu Toán chỉ có thể nói cho Kỳ Thiện là trong gia phả họ Chu nhà anh còn thêm một “em trai”. Điều này cũng có nghĩa là, đứa bé kia được sửa thành họ Chu, phải sửa chữ “Khiêm” trong họ tên thành “Khiểm”. Đây là yêu cầu duy nhất của Phùng Gia Nam đưa ra, bà cũng thừa nhận trẻ con vốn không có tội, nhưng nếu muốn thừa nhận là người trong dòng họ của họ Chu, vậy thì nó phải mang thân phận mới mà gánh vác sự tội lỗi này, như vậy mới công bằng.

(Chú thích: Chữ “Khiêm” có nghĩa là khiêm tốn. Nhưng chữ “Khiểm” có nghĩa là ân hận, xấu hổ)

Điều khiến cho Chu Toán cảm thấy khó hiểu là khi Chu Tử Khiểm khó xử đi hỏi ý kiến Tử Khiêm – nói muốn anh ta đổi thành Chu Tử Khiêm, anh ta nhanh chóng gật đầu. Nói như vậy, có vẻ như thân phận mới này thật sự có sức hấp dẫn.

Cùng lúc đó, cổ phần trong công ty của Chu Khải Tú cũng có rất nhiều thay đổi. Cho đến thời điểm này, Phùng Gia Nam cũng không phải kiểu người mất đi tình yêu sẽ buông xuôi tất cả.

“Bố mẹ tớ đã từ sớm có gia đình riêng lại sinh con rồi. Vì không muốn tớ gây cản trở cho cuộc sống của bọn họ nên khi tớ lên bốn tuổi đã gửi ở kí túc xá trường nghệ thuật. Sau đó, khi tôi có được nhiều giải thưởng, bọn họ lại vì chút tiền thưởng này mà không ngừng cãi nhau, ai cũng nói là mình mới là người cung cấp học phí cho tớ. Nhưng không ai muốn ngày Tết Âm lịch đưa tôi về nhà…… Thật ra thể trạng của tớ trước kia không phù hợp học biểu diễn, tập luyện ra mấy tấm giấy khen thì cả thân thể đều bị thương. Tớ cũng chẳng muốn bàn luận gì với đội trưởng đang vui vẻ, diễn xuất xong liền đi ra ngoài ăn nên hay khiến người khác không vui. Chú và dì tớ vất vả lắm mới chuyển tớ sang trường này học, nhưng trong thành lại toàn là địch. Giả vờ đáng thương kể chút chuyện xưa thế này có làm tâm trạng cậu tốt hơn chút nào không?”

“Kể tiếp đi!” Chu Toán như trước đáy mắt mỉm cười. Vui vẻ và đau khổ chồng chất, đây hẳn là một chuyện thú vị.

Chu Yến Đình đã hút đến được một nửa điếu thuốc, hỏi ra chuyện cô tò mò nhất.

“Sao cậu và Kỳ Thiện lại cãi nhau?”

Lấy bản lĩnh của Chu Toán mà nói, muốn khiến Kỳ Thiện vui mừng hẳn là quá dễ dàng.

Chu Toán định nói nhưng lại thôi khiến cho Chu Yến Đình kinh ngạc, sau đó cô thấy trên vẻ mặt của Chu Toán toát ra sự hoang mang.

Anh rũ mắt xuống, tựa như đang tự hỏi chính mình. Qua một lúc lâu anh mới đáp: “Tớ cũng không biết.”

Hết chương 12