Những giọt nước đọng như giọt sương trên lá lại đính trên làn da trắng nõn của người thiếu nữ, rất trơn mềm.
Phi Vũ từ phòng tắm bước ra, hơi lạnh từ bên ngoài xộc vào người làm cho nhiệt độ mà cô tiếp xúc trong phòng tắm không quen. Khiến cơ thể hơi rùng mình một cái.
Cô lấy khăn lau đi mái tóc ướt của mình.
Phi Vũ thầm nghĩ tối này chắc chắn sẽ là một buổi tối hoàn hảo, có mưa nữa thì cô nguyện nằm trong phòng mãi. Giờ có mình cô ở kí túc xá, còn gì tuyệt hơn việc nấu ăn xong rồi coi phim chứ.
Mở tủ lạnh ra, hết đồ ăn.
Bớt thú vị đi hẳn.
Chợt nhớ ra hôm nay cô quên kiểm tra điện thoại, mở nó lên. Không có gì đặc biệt xảy ra, nhưng trên thanh chú ý lại hiển thị lên thông báo hôm nay là ngày sinh nhật của Vũ Quân.
Tặc lưỡi trách bản thân không thể biết sớm hơn, nếu vậy thì cô sẽ chuẩn bị quà cáp cho anh trước rồi.
Trên con đường tới siêu thị gần đó, cây xếp thành hàng, gió mát mẻ lướt qua gương mặt láng mịn.
Phi Vũ tính mua một cái bánh kem nhỏ tặng anh, vật chất thì cô không chắc anh thích gì lắm. Nhưng về phần ăn chắc chắn anh sẽ thích.
Đi bộ dọc trên con phố, cô nghĩ có lẽ giờ này anh đang mở tiệc mừng cùng những người thân của mình.
Lướt qua một góc khuất của một khu nhà hẻo lánh, bước chân của cô chững lại khi có giọng hát nho nhỏ nào đó vang lên, không rõ chủ nhân là ai.
“Tiếng gì vậy?”, tự hỏi chính mình, song cũng vì sự tò mò mà tiến tới thăm dò, lắng tai nghe thật kĩ.
“Happy Birthday to you…”
Cô mon men theo hướng phát ra âm thanh đi tới, nhón chân đi nhẹ nhàng. Núp sau bức tường, thò đầu ra quan sát.
Người phát ra giọng hát đó không ai khác là Vũ Quân, chỉ cần nhìn bóng lưng anh thôi là cũng đủ để cô nhận ra anh rồi.
- Nhưng sao cậu ấy lại ở đây. Chẳng phải bảo sẽ ở cùng với gia đình ư?
Phi Vũ chỉ trầm ngâm suy nghĩ mà không phát ra tiếng động nào, cô chăm chú quan sát từng hành động nhỏ của anh.
Sau đó thấy anh nhắm mắt lại ước điều gì đó rồi thổi nến.
“Phù…mong là điều ước của mình sẽ thành sự thật”
Tiếp đến anh cắt miếng bánh nhỏ ra ăn, bản thân cũng không nói thêm một lời nào nữa.
Thở hắt ra một hơi, anh đem bánh lên xoay người đinh rời đi thì thấy Phi Vũ đang đứng ngay đó.
Anh giật mình, chiếc bánh trên tay cũng bị lệch mà rơi xuống.
“Cậu…thấy hết rồi sao?”
Câu hỏi của anh có phần lúng túng cùng gượng gạo, không nghĩ tới chuyện mình làm sẽ bị này sẽ bị người khác phát hiện ra. Vì vốn dĩ anh đã lựa góc để trốn kĩ.
“Ừm”
“Để cậu chê cười rồi”
Vũ Quân quỳ một chân xuống dọn dẹp cái bánh bị rơi không còn hình dạng đẹp đẽ lúc ban đầu nữa.
Cô thấy vậy thì nói lời xin lỗi rồi cúi người xuống phụ giúp anh.
Xong xuôi, nhận thấy anh như có tâm sự gì đó, Phi Vũ khẽ cất tiếng hỏi.
Anh không nói gì cả, chỉ kéo cô lại bên góc ngồi.
Được một lúc, người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng này là Vũ Quân, anh biết thắc mắc trong lòng cô là gì, mỉm cười không ngại giải đáp, anh nói:
“Thật ra tôi đang đón sinh nhật một mình”
“Sao cơ?”, người như cậu ấy lại một mình ăn sinh nhật ư, gia đình, bạn bè đâu hết rồi.
Phi Vũ để lộ ra ánh mắt nghi hoặc không tin, thấy vậy anh đành nói tiếp.
Thật ra hôm nay anh nói với bạn bè anh sẽ ăn sinh nhật ở nhà nên không cần phí sức, còn lại nói với mẹ là anh sẽ đón sinh nhật cùng bạn nên tối có ăn nhẹ với mẹ rồi đi.
“Tại sao tôi phải làm vậy ư?”
Mỗi lần tới sinh nhật, ba mẹ anh sẽ cùng nhau lựa một món quà cho anh. Trong vòng mấy năm đó được nhận quà từ cả cha lẫn mẹ làm anh rất vui.
Cho tới một ngày, anh vô tình về nhà và nghe được cuộc gọi điện thoại của mẹ với ba. Hai người lớn tiếng với nhau về việc chọn quà cho anh do bất đồng quan điểm.
Vì lẽ đó mà làm lòng Vũ Quân dấy lên sự áy náy, cảm giác như mình chính là nguyên nhân cho mọi điều tồi tệ này.
Tâm trạng đón tuổi mới cũng do đó mà biến mất. Anh không muốn chung vui cùng bạn bè, cũng không muốn nhọc lòng của ba mẹ nữa.
Nhớ khi xưa, lúc mà gia đình anh còn trọn vẹn. Màu kí ức đẹp biết bao, dù chỉ có 2 người hát sinh nhật, 1 cái bánh và những lời nguyện ước của ba mẹ ngày sinh nhật cho anh, không cần nhiều, anh cũng thấy rất vui rồi.
Nhưng mà bây giờ, gia đình ấy của anh đâu rồi.
Có lẽ là không còn nữa.
Nên anh nghĩ tự mình đón sinh nhật một mình cũng không sao, sẽ không làm phiền tới ai.
“À nhắc mới nhớ, dạo gần đây mẹ tôi hay vui lắm. Hình như là bà ấy quen được một bác trai hay sao ấy. Ngày nào cũng cười, vả lại hôm nay bà ấy cũng có hẹn ăn tối với ông ấy nên tôi không dám làm phiền”
Nói rồi anh cười vui cho mẹ mình nhưng thật sự trong tim anh lúc này như đang thắt chặt lại, có thứ gì đó bóp lấy nó làm anh khó thở. Phi Vũ ngồi kế bên anh thấy thế liền không an lòng nổi.
Cô với người tới ôm lấy chàng trai to xác này, để mình làm điểm dựa cho cậu ấy đỡ buồn.
Lúc này mặt anh tựa xuống hõm vai của cô, tuy cô không nhìn thấy gì cả, nhưng lại cảm nhận được bờ vai anh hơi run.
Năm nào đón sinh nhật cũng là ngày hoàn hảo nhất trong cuộc đời cô. Bạn bè, gia đình, hạnh phúc vây quanh.
Nó thật sự đối lập với anh…
Bỗng nhiên anh nói, “Cảm ơn cậu. Tôi thích cậu nhiều lắm”
Phi Vũ mỉm cười đáp lại, “Tôi cũng vậy, tôi cũng thích cậu. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, không sao hết”
Thích ở đây của cô là quý mến bạn bè.
Nhưng đối với anh, thích ở đây lại là một điều khác.
Không phải tình yêu sét đánh, cũng chẳng phải vì thèm muốn cơ thể mà sinh tình. Mà ở đây, tình yêu của anh đến nhẹ nhàng như cơn gió xuân, như chiếc lá thu rơi, len lỏi trong từng tế bào khi nào không hay. Lúc anh nhận ra thì bản thân đã rung động trước cô rồi.