Vũ Quân là người tiên phong thò đầu lên quan sát tình hình.
Anh cảm thấy không ổn tí nào, vì người ở đây khá đông, tầm hơn chục người trưởng thành cao to, lực lưỡng. Những người còn lại đoán chừng đang đi săn các nạn nhân xấu số nào đó.
Vũ Quân nhanh chóng lắc đầu xua tan mấy suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu mình.
Quay về thực tại tìm kiếm lối ra. Quanh quẩn một hồi, anh phát hiện ra có rất nhiều cánh cửa.
- Đi tong rồi.
Trong đầu anh bây giờ có lẽ không còn tích cực được nữa. Cả bọn thấy anh đứng hình thì cũng bổ nhào ra xem coi.
“Nè, các cậu làm gì vậy. Cúi thấp người xuống nhanh”
“Cánh cửa…nó…”, hội nhóm ấp úng không nói lên lời.
Chuyện đã vậy thì đành đánh liều chơi trò oẳn tù tì để đưa ra quyết định vậy
“Oản tù xì ra cái gì ra cái này…”
Người thắng kèo là Gia Ngôn, bản thân cũng không biết là nên vui hay buồn.
Vì giờ đây cậu phải mang trong mình trọng trách lựa chọn cánh cửa thoát hiểm cho cả bọn. Lựa sai một li là đi một dặm, họ không biết sau những cánh cửa đó có những nguy hiểm gì.
Hơn nữa, đường từ đây đến đó cách hơn 10m. Làm sao có thể qua mặt được bọn thổ dân kia.
“Các cậu, dù có chuyện gì nhất định đừng quên tớ nhé”, Vũ Quân cầm hai cục đất vừa gom trên tay, chạy về phía đám người nhằm đánh lạc hướng bọn họ.
Lúc anh tiến lên với hai nắm đất, Phi Vũ giờ mới để ý đến đôi bàn tay trầy xước của anh.
Chợt nhận ra lúc cô té ngã xuống không thấy đau tí nào là do anh đã dùng bàn tay đỡ cổ và đầu cho cô. Để không cho cô lo lắng nên suốt quá trình anh cố giấu nó đi.
Đột nhiên một cảm giác lạ dâng lên, không biết rõ nó là gì nhưng cô rất cảm động, bất giác mỉm cười lúc nào không hay.
Cao Dương thấy Phi Vũ tự nhiên cười tủm tỉm một mình như vậy thì rất lo cho bạn mình. Cậu nghĩ Phi Vũ có phải sợ quá nên hóa điên rồi không. Tự dưng trong hoàn cảnh này mà lại cười tươi như thế.
“Thời cơ tới rồi, mau chạy thôi”
Khi trèo lên, cả nhóm mới kinh hãi trước những gì được chứng kiến. Ngoài nhiều cửa ra, còn có nhiều hố khác nữa.
Tuy vậy, trong thâm tâm mỗi người cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, rời khỏi nơi đó.
“Cứu với”, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Là của Lạc Vân.
Gia Ngôn đứng phắt lại chạy về hướng có tiếng kêu cứu. Phi Vũ cũng nhận ra đó là tiếng của bạn mình nên cũng quay đầu nối gót chạy theo sau Gia Ngôn.
Cô không ngờ các cậu ấy lại bị bắt về đây. Chắc xung quanh còn nhiều người khác nữa. Nhìn xuống cái hố, Lạc Vân với Diễm Tiên cố gắng thoát ra. Thấy bạn mình tới cứu thì vui mừng không thôi.
“Phi Vũ, thật may”, Diễm Tiên khuôn mặt như vớt được phao cứu sinh liền hạnh phúc nói.
Lập Tân thắc mắc hai người còn lại đâu, Diễm Tiên trả lời là các cậu ấy đi cùng với hướng dẫn viên ở đằng sau cách tụi cô 10m, giờ không biết tìm họ ở đâu. Diễm Tiên nghĩ chắc bị nhốt ở chỗ nào đó khác rồi.
Phi Vũ lên tiếng, “Nếu vậy thì chúng ta tìm cách đi ra ngoài trước. Sau đó gọi cứu viện tới giúp những người còn lại ra”
“Được đó nhanh lên thôi”, Đức Huy hối cả nhóm bớt đứng bàn bạc ngay lúc nguy cấp lại.
Vũ Quân xông tới, phía đằng sau anh là một bầy người như mãnh thú hoang dã bám theo sau.
“Chạy đi, tớ trụ hết nổi rồi”
Bọn thổ dân chuẩn bị dương cung lên bắn họ.
“Mau”
Cánh cửa ở đây rất hẹp, chỉ đủ cho từng người một chạy qua. Vũ Quân không nghĩ nhiều mà khoác ngay lấy Phi Vũ đang bị thương đi theo mình. Cùng anh lướt vào cánh cửa, những người khác cũng bị tản ra do tình hình khẩn cấp.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa sụp xuống. Cảm tạ vì cơ chế hoạt động của nó chỉ có phép một người đi qua. Điều này làm giảm tình trạng con mồi trốn thoát. Nhưng cũng là điểm yếu của cánh cửa.
“Phù”, hơi thở gấp gáp của Vũ Quân phả ra. Thật may mắn là anh đưa cô đi kịp lúc. Bàn tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô không buông.
Anh đã thành công bảo vệ cả 2, Phi Vũ kinh ngạc trước sự khỏe khoắn của anh. Cho rằng sức lực của anh thật bền bỉ.
Nhưng cơ thể con người cũng có giới hạn, Vũ Quân ngồi sụp xuống, thở dốc.
Cô thấy thế thì nhanh nhẹn mở cặp sách ra lấy chai nước cho anh uống. Theo đó là chiếc khăn giấy để lau mồ hôi cho anh.
“Cảm ơn, cậu không sao chứ?”, Vũ Quân hỏi thăm sức khỏe của cô.
Phi Vũ hiển nhiên đáp một cách rất tươi rói, “Tất nhiên là còn khỏe mạnh rồi, tôi được cậu bao bọc kĩ như vậy mà”
Lời nói ra này của cô làm anh có chút ngượng ngùng, vội vàng chữa cháy.
“Ừm tôi…Đó là điều bạn bè nên làm với nhau thôi”
Thật không thể tin nổi, sáng hôm nay trông anh có vẻ ít nói như vậy, đều là vì giấc mơ hôm qua.
Anh đã mơ thấy mình và Phi Vũ đang cọ xát nhau, cả hai đều mặc quần áo nghiêm chỉnh.
Nhưng trong giấc mơ ấy, Phi Vũ lại nũng nịu với anh, còn anh thì ôm lấy eo của cô mơn trớn, Vũ Quân mộng đẹp.
Tuy vậy lúc thức dậy anh thấy mình c.ư.ơ.ng, liền đổ mồ hôi hột, tự trách bản thân sao lại có suy nghĩ đồi trụy với người bạn của mình như vậy.
Anh chơi với đám Gia Ngôn trước giờ có bị làm sao đâu. Nghĩ tới đó, mặt anh bất giác hơi đỏ lên, có chút không dám đối diện với cô.