“Thành phố Y được mệnh danh là thành phố của thử thách thám hiểm cho những người dũng cảm, ưa thích phiêu lưu, với rừng núi trùng phùng. Muốn leo được núi này phải có thể lực khỏe mạnh để lội qua những dòng sông trải dài dưới chân núi. Dẻo dai để uốn lượn qua những chỗ hiểm hóc quanh co của những cây cổ thụ lớn, và dè chừng những con thú hung hãn ẩn nấp đằng sau bụi cỏ rậm rạp. Ngoài ra còn có cả bãi biển dài xanh ngọc nữa”
Vũ Quân đọc thầm những gì được ghi trong tờ rơi về quảng bá thành phố dành cho khách du lịch xong. Cảm thấy nó hơi “nổ” thì phải, giống như dạng phóng đại sự thật
Nhìn ra ngoài xe, xa xa là bóng dáng cao lớn của ngọn núi, nhưng không đến nỗi trùng phùng nguy hiểm hay có động vật hoang dã gì cả
Ấy vậy mà cả đám con trai ngây ngô còn lại ở trên xe hò hét hào hứng khi chiếc xe lăn bánh tới con đường tấp nập dẫn vào trong phố, nơi đích đến của chuyến đi lần này. Bọn con gái giật mình quay lại, thấy cả đám đã nhào cổ ra ngoài xe rồi. Trông như đám trẻ nhà quê lần đầu tiên được đi chơi xa
Dù là người vừa mới gặp. Tuy vậy, Cao Dương cũng bị Đức Huy nhiệt tình lôi đầu ra nhập cuộc luôn, được đối xử rất đặc biệt như bạn lâu năm vậy. Người ta hay nói tình bạn của những người thanh niên trẻ thường dễ lây lan
Hòa quyện giữa tiếng hú hét, bàn tán là tiếng thở dài ngao ngán cùng bất lực, theo sau là tràng cười bó tay của những người còn lại trong xe
Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng tới giấc mộng đẹp của Phi Vũ. Lúc này cô vẫn đang nằm trong vòng tay của Vũ Quân, còn anh thì đang cầm một tay bấm điện thoại giải trí, tay còn lại đặt lên vai cô, nhằm đỡ lấy cô khi có bất kì tình huống xấu nào xảy ra. Như khi gặp khúc cua, hoặc là cô lạ chỗ lăn xuống đất
Chỉ có khi tới nơi, xe dừng hẳn lại, thì đôi mắt nhắm chặt vẫn còn lim dim ngái ngủ của cô mới từ từ mở ra. Thì đập vào mắt là khung cảnh xương quai hàm rõ nét của Vũ Quân, với sóng mũi nhô cao vút. Hơi ấm lòng từ bàn tay anh tỏa ra, chạm khẽ vào vai cô, làm cô lười biếng không muốn rời xa
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị dập tắt bởi ý thức mãnh liệt của Phi Vũ, kiềm chế lại ham muốn của mình, cô bảo anh bỏ cô ra để cô tự đi được rồi
Sau đó, xe đậu xe trước một ngôi nhà trông có vẻ rùng rợn, u uất khi nằm ở giữa những rừng cây. Hết thảy cả 10 người hoang mang
“Tụi mình có đi nhầm không vậy?”
“Không nhầm đâu, đúng nơi rồi đó. Đây đích thực là nhà của dì tớ đó”, Đức Huy nói, kèm thêm lời giải thích
“Lí do nó ở giữa rừng như vậy, là vì ngày xưa dì của tớ thích cuộc sống yên bình, hẻo lánh nên thuê tạm căn biệt thự này. Lúc đang ở dang dở thì có việc đột xuất bay qua nước ngoài một thời gian nên căn biệt thự bị bỏ trống, trong khi đó vẫn chưa hết thời hạn cho thuê. Do đó tớ xin dì dẫn các cậu tới, dì tớ bảo là miễn không làm hư đồ đạc gì trong nhà thì mọi chuyện đều ổn. Lại còn tiết kiệm được chi phí ăn ở”
“Ồ ra là vậy, dì cậu thoải mái thật đó. Tớ mà có một dàn cháu như này chắc không thèm cho tụi nó tới quá. Lúc đó có mà banh nóc nhà mất”, Lập Tân xuýt xoa, một tên khá là ghét con nít, nhưng cũng không hẳn
Lập Tân chỉ là không thích những đứa con nít quậy phá, nghịch ngợm quá trớn, bạn bè hay đùa anh rằng. Nếu anh đi làm bảo mẫu thì ngày đầu tiên trên ti vi sẽ có tin tức nam thanh niên xả súng vào nhà trẻ
“Nào, mời mọi người vô nhà. Cứ tự nhiên nhé”, Đức Huy dang rộng cánh tay ra nhiệt liệt chào mừng
…
Kết cấu của căn nhà rộng lớn nhưng không phức tạp, phòng nào ra phòng đó. Những nhóm bạn ở đây cũng khá biết ý, họ không dùng hết các phòng. Mà thay vào đó là chia ra phòng ngủ chung. Chiếm dụng hết sẽ làm cho khâu thu dọn đồ đạc đi về sẽ rất rối ren và làm bừa bộn căn nhà
Phòng trái lầu 2 là của bọn Vũ Quân, 2 phòng phía bên phải lầu 2 là dành cho nhóm Phi Vũ
Dĩ nhiên là không ai muốn chung phòng với Ngọc Sương, Tú Như rồi. Nên cả 2 bọn họ hai mình một phòng
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa xong xuôi, Đức Huy mới gửi lên nhóm nhắn tin du lịch. Vì bây giờ đang là mùa đông nên dự báo thời tiết nói rằng 3 ngày nữa sẽ có tuyết rơi nhẹ
Thế nên cả hội mới tranh thủ sắp xếp lịch đi chơi tránh cho việc tuyết rơi gây khó khăn cho việc di chuyển và các hoạt động đó bao gồm: leo núi, chèo thuyền qua sông, đi phượt trong rừng, đi cáp treo, hay tắm suối nước nóng chẳng hạn. Còn ra biển chơi ư?
Hai từ thôi “lạnh cóng”, giờ này chỉ có ngắm biển cùng thủy triều lên sau một ngày vui chơi mỏi mệt thôi, chứ với tiết trời lạnh này thì thật sự ít ai tắm nổi
Lên lịch xong, nhóm Vũ Quân cô không biết sao nhưng đối với Phi Vũ là đi ăn no cái bụng trước. Những cái bánh mì nhân và vài hộp sữa của buổi sáng không thể nào làm thỏa mãn tụi cô được