Tối đó, một cơn giông bất ngờ kéo đến. Mưa lớn như trút nước, lạnh buốt. Gió đập vào cánh cửa gỗ phát ra những âm thanh u buồn. Bầu trời đen kịt, u tối như không lối thoát.
Vương Thiện sau khi kiểm tra kĩ càng và đảm bảo rằng Vương Mộng Thương đã say giấc ngủ với những vết thương đã được xử lý đàng hoàng thì mới lẳng lặng trở về phòng ngủ của mình.
Vương Thiện mở toang cửa ban công. Những cơn gió mạnh xô vào hất tung rèm cửa mở ra một gương mặt lạnh nhạt trắng bệch.
Chiếc váy trắng mỏng manh bay ngược cuốn lấy cơ thể nhỏ bé của Vương Thiện khiến cô như càng thêm cô đơn giữa một vùng tời rộng lớn. Mái tóc đỏ loăn xoăn chiến đấu với sự giận dữ của những cơn gió rét mà cuốn vào cánh tay trắng hồng của Vương Thiện tạo lên một khung cảnh ảm đạm mà cũng không kém phần đáng sợ.
Những hạt mưa không một chút thương tiếc mà lao vào cơ thể nhỏ bé của Vương Thiện một cách xối xả như muốn chọc thủng từng tấc da thịt của cô vậy.
Thế nhưng... Vương Thiện vẫn không mảy may lùi bước. Ánh mắt cô vô hồn nhìn về khoảng không phía xa xa, không có tiêu điểm.
Vương Thiện cứ bần thần đứng đó mãi cho tới khi ngất lịm đi trong cơn giông bão...
---
Sớm hôm sau, khi bầu trời đêm giông bão được thay thế bằng sự trong xanh của màn trời cùng với những tầng mây trắng bay thì cũng là lúc Vương Thiện tỉnh lại.
Trên chiếc giường trắng tinh khiết, Vương Thiện mệt mỏi xoay người... Hàng mi cong dài chớp động vài lượt rồi nhanh chóng bật mở. Cô đưa tay che bớt ánh nắng buổi sớm rồi từ từ ngồi dậy, nhìn quanh. Cửa ban công đã đóng, sàn ướt đã được lau, cô thì lại đang nằm trên giường với bộ quần áo đã được thay mới.
Vương Thiện đưa mắt nhìn ra phía cửa kính cạnh đầu giường mà khẽ mỉm cười... Một ngày mới lại bắt đầu rồi. Những chú chim kia mới xinh đẹp và vui vẻ làm sao...!!!
Trong khi đó, dưới phòng khách của Lam gia, Tả Mạc và Tả Mễ đều ngồi một cách yên lặng với gương mặt đăm chiêu. Một người thì không tin mình đã trở thành bác gái ruột của một đứa bé gái gần 7 tuổi. Một người thì lại không ngờ mình đã trở thành cha từ bảy năm trước đây.
Đối diện họ là Vương Thương Dạ với một bộ mỉm cười không mấy thân thiện. Thân thiện làm sao được với cái người mà mười mấy năm trước đây đã bắn anh một phát đạn ngay trước ngực khiến anh gần như thiệt mạng cơ chứ.
Tả Mạc tuy đang rối rắm với những câu hỏi xoay quanh cô con gái nhỏ Vương Mộng Thương của mình nhưng hắn cũng không đến mức quên đi sự việc năm xưa.
Một đêm mưa vào mười mấy năm trước Tả Mạc đã chĩa súng vào người đàn ông đối diện này và ra tay không thương tiếc. Thật không ngờ sau phát đạn ấy mà anh ta vẫn còn có thể sống cho tới tận bây giờ.
Hai người đàn ông một người lãnh đạm, lạnh lùng và tĩnh lặng còn một người thì cợt nhả, mưu mô và sảo quyệt đã mắt đối mắt nhìn nhau gần một tiếng đồng hồ.
Vương Thương Dạ nhấp thêm một ngụp rượu vang rồi mới điềm nhiên mở lời:
"Một ly rượu vang trắng cho một ngày sóng gió."
Nụ cười không thân thiện trên đôi môi nam tính ấy vẫn chưa từng mất đi nay lại thêm mấy phần chế giễu.
"Tôi thì lại không nghĩ vậy." - Tả Mạc đẩy ly rượu vang trước mặt vào sâu trong bàn rồi tự đưa tay rót lấy một ly nước khác và nói - "Một ly nước lọc cho một ngày nắng đẹp."
Vương Thương Dạ chỉ cười mà không nói. Gì? Hắn nghĩ mọi chuyện hôm nay sẽ trôi qua một cách dễ dàng hay sao? Vương Thiện sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Cơ mà có phải là suy nghĩ của Vương Thương Dạ anh đây thiêng quá rồi hay không? Vừa nghĩ tới "Tào Tháo", "Tào Tháo" liền xuất hiện.
Vương Thiện với một thân váy đen lãnh đạm từ trên cầu thang bước xuống. Đôi mắt sắc của cô lạnh nhạt quét qua hết một lượt những người ở trong căn phòng này rồi mới ngồi xuống vị trí đối diện Tả Mạc.
Chưa kịp để bất kì ai hỏi chuyện, Vương Thiện đã mở lời:
"Sau khi phát hiện ra Mộng Thương có quan hệ ruột thịt với mình thì suy nghĩ đầu tiên của anh là gì hả Tả Mạc?"
Tả Mạc một chút cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào ánh mắt không cảm xúc của Vương Thiện:
"Tôi không thể hiểu được vì lý do gì mà em lại giấu tôi chuyện này."
"Không phải tôi giấu anh..." - Vương Thiện đè nén tức giận mà trả lời, âm giọng có phần đau xót - "Mà là anh từ bỏ mẹ con tôi."
Tả Mạc nghe mà chợt chững lại. Ký ức của bảy năm trước lại như một thước phim quay chậm chạy về trong não bộ. Hắn nhớ một cô gái mang gương mặt điềm nhiên nhẹ nhàng gọi tên hắn khi phát hiện ra hắn ngủ cùng với một người phụ nữ khác. Hắn nhớ một cô gái luôn tỏ ra thờ ơ trước những lời cay đắng của hắn nhưng bàn tay vẫn không ngừng xoa nhẹ phần bụng một cách đầy yêu thương. Hắn nhớ một cô gái cho dù đã bị hắn chà đạp lên tình cảm của bản thân một cách không thương tiếc vậy mà vẫn kiên trì hỏi hắn rằng có yêu cô không. Hắn nhớ một cô gái đã phải chịu ấm ức từ chính người cô ấy yêu nhưng vẫn không dám nói ra sự thật vì sự nghiệp mai sau của anh trai mình...
"Thật ra năm ấy tôi rất muốn báo với anh rằng tôi có thai rồi, rằng tôi muốn kết hôn với anh, muốn cùng anh nắm tay đi tới đầu bạc răng long. Tôi muốn cùng anh nuôi dưỡng con cái, nhìn chúng trưởng thành và kết hôn. Rồi cùng anh chăm cháu, nghe chúng gọi "ông ơi", "bà ơi". Nhưng anh lại nhẫn tâm ruồng bỏ, cay độc chia ly... Nếu trước đã không cần thì giờ biết rồi cũng đâu còn nghĩa lý gì."
Vương Thiện cắn chặt môi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt trực trào. Cô không cần hắn, không cần hắn thương hại, áy náy hay trách nhiệm. Cô chẳng cần gì cả. Một mình cô với Mộng Thương sống vẫn rất tốt.