Mưa lớn trắng xóa trời, gió to thổi bay mái tóc đen bỏ xõa, mát lạnh.
Vương Thiện đưa tay ra, những hạt mưa tròn xoe nhảy vào lòng bàn tay nhỏ bé rồi vỡ tan. Cô thở dài. Ngô Duy đáng ghét! Đã bảo là đứng đây đợi Tả Mạc với cô vậy mà dám lẻn về trước làm cô phải đứng đợi một mình chán muốn chết.
Gần 10 phút sau, một chiếc BMW đen bóng dừng lại gần cổng trường nơi Vương Thiện đang đứng. Từ trong xe, một người đàn ông âu phục chau chuốt cầm ô bước ra, bước tới gần cô.
Vương Thiện mắt nhìn theo những bước đi vững chãi của người đàn ông mặc âu phục kia mà không để ý rằng bản thân đã bất tri bất giác cười đến ngọt ngào.
Ngay khi chiếc ô tối màu che trên đỉnh đầu thì người đàn ông kia cũng cách Vương Thiện không quá 5cm. Điều đó làm cô nhớ tới một bộ anime cô từng xem tên là "5cm/s". Trong đó có một câu nói khiến cô không thể không ngẫm nghĩ.
"Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp đến thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người."
Nhưng dù khoảng cách giữa cô với hắn có gần hơn cả 5cm thì vĩnh viễn cô cũng không thể bước đến bên hắn.
"Thất thần cái gì? Đi thôi."
Tiếng nói trầm ổn cùng hơi ấm bất ngờ vây lấy cơ thể khiến Vương Thiện thoát khỏi dòng suy nghĩ miên mang. Cô còn chưa kịp cho ra loại phản ứng gì thì đã bị Tả Mạc kéo đi.
Tả Mạc - người đàn ông âu phục chỉnh tề ấy đang vòng tay ôm lấy eo Vương Thiện, dành hơn phân nửa chiếc ô trên tay để che cho cô. Còn bản thân hắn, bên bờ vai trái đã bắt đầu ướt nước mưa.
Vương Thiện biết. Nhưng... cô không ý kiến. Từ trước tới giờ Tả Mạc vẫn luôn như vậy. Quan tâm cô, quan tâm đến cả những việc nhỏ nhặt nhất của cô.
Trên danh nghĩa cô vốn là hầu gái cận thân của hắn nhưng thực tế thì cô lại chẳng phải động vào việc gì. Hôm nào hứng lên thì cô cũng xuống bếp làm vài món, nhưng lúc nào hắn cũng mặt mày tối mù kêu người cô nặc mùi dầu mỡ, bắt cô ngồi lui ra tận mấy mét lận.
Còn cả việc nhà nữa chứ, rảnh rỗi không có gì làm thì cô cũng rất vui vẻ xuống tay lau lau quét quét một chút. Hắn nhìn thấy liền không nói hai lời cấm cô từ đó không được đụng tới thứ gì bụi bẩn. Hắn hôm ấy đã nói thế này: "Tôi không thích đồ của mình bị dính bẩn." Lý do cũng thật hay.
Tả Mạc mở cửa xe. Bàn tay hắn đặt trên đỉnh đầu Vương Thiện, lịch sự giúp cô vào xe rồi mới thu ô cùng vào.
Cảnh Thác - người đàn ông tóc vàng ngồi ở ghế lái quay nửa người xuống, cười đến thoải mái, nói:
"Thiếu gia này, ghế phụ lái còn trống mà."
Tả Mạc còn không thèm nhìn, trực tiếp cảnh cáo:
"Cậu lại muốn đi huấn luyện?"
Cảnh Thác cười giả lả rồi hơi liếc về phía Vương Thiện, vừa khởi động xe, vừa nói:
"Lâu lắm không gặp, cười với tôi một cái cũng không được à?"
"Theo tôi nhớ thì chúng ta mới gặp nhau hai ngày trước."
Vương Thiện nói tỉnh bơ làm ai đó dở khóc dở cười. Cô gái này thù dai quá đi.
Cảnh Thác vốn là đàn anh của Vương Thiện ở Hắc đạo. Khoảng ba năm trước Vương Thiện thắng cược với Tả Mạc nên đã yêu cầu hắn cho cô đi học võ thuật.
Lúc đầu thì vẫn rất bình thường, cuộc sống của cô vẫn rất tốt. Mỗi lần đi tập về tuy có chút mệt nhưng cô vẫn có thể tiếp tục. Chỉ là sau khi chạm mặt Cảnh Thác thì cô thật sự hận không thể giết chết anh ta ngay tức khắc.
Có kiểu đàn anh nào lại đi dùng đàn em của mình làm vật thí nghiệm cho mấy thứ thuộc kì dị của bản thân không hả? Có kiểu đàn anh nào mỗi lần gặp mặt là lại ép đàn em luận võ đến chết đi sống lại không hả? Có kiểu đàn anh nào lại lôi đàn em của mình ra làm bia đỡ đạn để các anh em khác đánh túi đánh bụi còn bản thân thì ve sầu thoát xác, cao chạy xa bay không hả?
Mẹ nó, nói đến lại ức.
Nhưng Vương Thiện cô vốn không phải là kiểu người thích mách lẻo hay dựa dẫm vào người khác nên đương nhiên cô không nói chuyện bị đàn anh Cảnh Thác hành đến tơi tả cho Tả Mạc. Cơ mà méo hiểu sao hắn lại biết.
Hắn bắt phạt Cảnh Thác gì đó mà không nói với cô. Kì lạ hơn là sau khi nhận phạt về, tên biến thái Cảnh Thác này lại yên ổn hẳn. Không những thế còn để cô bắt nạt lại nữa chứ. Cứ mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt tức đến lồng lộn mà không dám làm gì của anh ta là tâm tình cô lại tốt lên thấy rõ.
Tả Mạc, hắn rất lợi hại nha!
Vương Thiện hơi nghiêng đầu, lén đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Bốn năm đủ để khiến con người ta trưởng thành.
Tả Mạc càng ngày càng ít nói hơn trước, càng ngày càng lạnh lùng hơn trước. Đôi mắt hổ phách cũng có thêm vài phần nghiêm nghị. Gương mặt thiếu niên cuốn hút ngày nào giờ điểm thêm mấy phần nam tính. Hắn cao hơn, thân hình cũng cân đối hơn. Phải nói là mỗi lần hắn thoát áo tập gym thì đều khiến Vương Thiện đang ngồi đợi bên cạnh ôm lấy cả đám mây hồng ráp lên mặt.
Cơ mà Tả Mạc cũng nào được thoải mái chọc ghẹo cô gái nhỏ Vương Thiện này. Đôi mắt vốn không an phận của cô luôn vô tình cố ý quét lên quét xuống cả chục vòng trước cở thể láng bóng mồ hôi vô cùng thu hút của hắn khiến tâm hắn cứ nhộn nhạo hết cả lên.
Nhưng cô gái ngây thơ nào biết những hành động đắm đuối của mình đã vô tình kích thích sự tự mãn của con mãnh thú nguy hiểm bên cạnh.
Tả Mạc sau đó liền như nghiện tập gym. Mỗi lần có thời gian rảnh là hắn lại tập gym mà kể cả không rảnh thì hắn cũng để thư ký đứng bên cạnh báo cáo còn bản thân thì vẫn chăm chỉ lên xà. Mà đáng nói hơn là mỗi lần tập gym bên cạnh hắn sẽ luôn có một cô gái mặc đồng phục học sinh đang ôm áo hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Vương Thiện từng rất nhiều lần phát hỏa hét hỏi hắn tại sao cứ phải lôi cô đi đợi hắn tập gym như vậy thì hắn tỉnh bơ nói: "Tập một mình rất tĩnh mịch."
Con bà nó chứ!
Hắn tĩnh mịch thì có quyền lôi cô đang chăm chỉ học tập ở trường đi à? Hắn tĩnh mịch thì có quyền ép cô đang ngủ dậy xem hắn tập à?
Vô lại, quá vô lại!
Vương Thiện dạo gần đây còn phát hiện ra trên người hắn dần có thêm một hương thơm mới vô cùng thu hút khiến cô mỗi lần ở cạnh hắn đều mặt đỏ phừng phừng, tim đập thình thịch rất không thoải mái.
Cô có hỏi hắn là dạo này có phải hắn dùng nước hoa hay không thì hắn hơi mất tập trung mấy giây rồi sau đó lại cười đến sảng khoái vỗ vỗ đầu cô, nói những lời khiến cô không thể hiểu nổi. Hắn nói đó là hương vị đàn ông. Nhưng rõ ràng Tả Khiên Hổ cũng là đàn ông, vậy tại sao ông ta lại không có mùi hương đó? Cả Cảnh Thác, Du Hải, Hoàng Phỉ lẫn Ngô Duy đều không có. Tại sao chỉ hắn có?
"Cô gái nhỏ, sao lại nhìn tôi đắm đuối vậy?"
Tiếng nói rất không bình thường của Tả Mạc vang lên khiến Vương Thiện thẹn quá hóa giận, vội vã quát:
"Ai... Ai đắm đuối chứ. Con mắt nào của anh thấy tôi đang đắm đuối?"
Tả Mạc không đáp, như có như không mỉm cười nhìn thân hình đã có chút phát triển của cô gái bên cạnh. Cô nhóc ngày nào cũng đã lớn rồi. Nơi cần nhô đã nhô, chỗ cần lõm cũng đã lõm. Gương mặt non nớt giờ đây đã thêm mấy phần xinh đẹp, thuần khiết mà dịu dàng của thiếu nữ 18. Nhưng dù vậy đôi mắt nâu vẫn không giấu nổi nét cá tính, nổi loạn cùng phóng khoáng của cô.
Hắn phải công nhận cô được hắn nuôi rất tốt. Lớn lên thu hút như vậy, cá tính như vậy, lớn mật như vậy. Hắn chỉ đi nước ngoài làm ăn gần hai tuần mà cô đã rước thêm cho hắn cả tá tình địch.
Ở trường thì hết thiếu gia nhà này đến công tử nhà kia công khai bày tỏ. Thậm chí đại minh tinh trường học - ca sĩ trẻ mới nổi gần đây còn mua nguyên một chiếc BMW đỏ rực đem tới trường làm quà tỏ tình với cô. Hơn cả là ngày nào chiếc môtô của tên nhị thiếu gia họ Ngô kia cũng đỗ cái xịch trước cổng nhà hắn, ngày bốn lần đưa cô đi đi về về. Bởi vậy hắn mới tranh thủ thu xếp toàn bộ công việc để bay về đây trong thời gian sớm nhất.
Hắn không lo mấy tên thiếu gia chỉ biết dùng tiền quen tay kia cướp mất trái tim của nữ hoàng băng giá như cô mà nỗi lo ấy hắn rất hào phóng đặt trên người thằng em họ tên Ngô Duy.
Vương Thiện thật sự làm lơ sự tồn tại của Tả Mạc, cô chăm chú ngắm nhìn bầu trời đang dần sáng lên ngoài chiếc kính xe đọng nước. Mưa mùa hạ luôn như vậy. Đến cũng nhanh mà đi cũng lẹ.