Trời giữa hè oi bức khiến tâm trạng của mọi người cũng xấu đi không ít. Ngay lúc này, Tả Khiên Hổ lại nhận được tin thế lực ở Hắc đạo của Tả gia bị xâm phạm. Gã lập tức gọi Tả Mạc về cùng giải quyết.
Khi Tả Khiên Hổ gọi tới, Tả Mạc cũng vừa nhận được tin một lô vũ khí chuyển từ Mĩ về Việt Nam của hắn mới bị cướp. Đây đã là lần thứ hai trong tháng vũ khí của hắn bị cướp. Mất không dưới mấy trăm tỷ.
Tả Khiên Hổ tức giận đập bàn:
"Khả năng của con bị chó tha rồi à? Tại sao lại để bị dắt mũi đến hai lần?"
Tả Mạc nghe chửi mà mặt không đổi sắc. Hắn xoay xoay chiếc cốc trên bàn, điềm nhiên hỏi ngược lại:
"Cha nghĩ ai là người có khả năng vượt qua cả thế lực của Tả gia? Ai là người liều chết một lòng chống lại Tả gia?"
Lúc này, Tả Khiên Hổ mới giật mình nhận ra, hơn năm năm nay gã sống quá thanh thản. Và... có một người chắc chắn sẽ không thích sự thanh thản này của gã.
Tả Mạc lúc này mới nhìn thẳng vào đôi mắt dằn vặt, lo sợ của cha mình mà nói:
"Năm ấy Vương Thiện rời đi không để lại chút dấu vết chứng tỏ thế lực phía sau trợ giúp cô ấy từ lúc đó đã vô cùng lớn mạnh. Tới bây giờ, việc lô hàng của chúng ta cứ không cánh mà bay càng chứng tỏ khả năng không giới hạn của thế lực ấy. Cha chuẩn bị đi. Không lâu nữa cô ấy sẽ tới gõ cửa nhà chúng ta thôi."
Sau đó Tả Mạc liền đứng dậy, chỉnh lại áo vest rồi rời đi. Hắn vừa bước chân ra khỏi cửa phòng thì đã bị Tả Mễ giữ lại. Cô nắm chặt góc áo hắn, kiên định nói:
"Dù có chuyện gì... em... phải bảo vệ cha. Hứa với chị, bảo vệ cha. Được chứ?"
Tả Mạc nhìn qua đôi mắt quật cường của chị mình mà thở dài:
"Chị, khách quan mà nói, việc mà cha làm với Vương Thiện chị xem có thể tha thứ không? Nếu chị có thể không chút cắn rứt mà gật đầu nói có, em liền không từ thủ đoạn mà bảo vệ cha."
Tả Mễ cúi đầu, răng cắn vào môi đến bật máu nhưng vẫn không thể thốt lên được một chữ có. Quả thực là không thể tha thứ. Nhưng cha... là cha của cô. Cô không muốn, không muốn cha gặp chuyện không may.
Tả Mạc dứt khoát rời đi. Cha hắn, đương nhiên hắn cũng không muốn cha gặp chuyện. Chỉ là... hắn không thể bao che cho tội ác tày trời của cha. Lần này Vương Thiện trở về, cha hắn chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Không quá một tiếng sau, Hoàng Phỉ đưa tới một tờ giấy nhỏ được gấp làm tư. Trong đó chỉ có vài chữ vỏn vẹn, viết rằng:
""TP Hungtington, hạt Cabell, bang West Virginia - Hoa Kỳ.
9:00 sáng ngày 15/6.
- Vương Thiện -""
Tả Mạc mân mê góc giấy, mỉm cười đầy sát khí:
"Cuối cùng cũng trở lại. Tiểu Thiện, lần này em đừng hòng bỏ trốn."
---
Ngày 15/6.
9:00 sáng.
TP Hungtington, hạt Cabell, bang West Virginia - Hoa Kỳ.
Được mệnh danh là "Thành phố của hàng trắng", TP Hungtington giờ đây bị chia ra làm hai nửa: đông Hungtington và tây Hungtington. Hiện tại phía tây của thành phố là nơi tập trung toàn bộ dân cư, từ những người bình thường tới cả những con nghiện. Còn phía đông thành phố, mọi căn nhà hoang hoặc là những nơi tập trung của những con nghiện đều đã bị phá hủy, san phẳng.
Tả Khiên Hổ cùng Tả Mạc dẫn theo 650 người với độ tinh nhuệ giảm dần theo các cấp A, B, C (250 người cấp A, 300 người cấp B và 100 người cấp C) tiến vào bãi đất trống - nơi có năm người đeo mặt nạ (bốn nam, một nữ) đang đứng chờ sẵn.
Tả Mạc chăm chăm nhìn vào cô gái đeo mặt nạ phía đối diện nhưng không tìm được nửa điểm quen thuộc. Vương Thiện đâu? Sao cô không xuất hiện?
Tả Khiên Hổ chau mày, lạnh nhạt ra hiệu cho Du Hải đang đứng phía sau.
Du Hải tiến lên, quan sát năm người phía đối diện rồi lạnh giọng lên tiếng:
"Gọi thủ lĩnh của mấy người ra đây."
Năm người kia nghe nhưng vẫn một mực im lặng không nói càng không cử động lấy một chút y như những cái xác không hồn.
Du Hải kiên nhẫn lên tiếng thêm một lần nhưng tuyệt nhiên không có tiếng đáp trả.
Tả Mạc thấy vậy thì chân mày quyết liệt xô lại. Hắn tựa như một tảng băng ngàn năm, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo, bước từng bước dứt khoát mang theo sát khí tiến về phía năm người kia.
Bỗng trên bầu trời xanh thẳm, ba cột pháo sáng xuất hiện. Dường như chỉ chờ có vậy, năm người vốn đang bất động kia bỗng như những con robot được thiết lập sẵn mà lao như bay về phía Tả Mạc.
Gương mặt vốn đang chau mày tức giận của Tả Mạc chợt trở về tĩnh lặng, không lộ ra chút cảm xúc khác lạ nào. Sống trong Hắc đạo từ khi 8 tuổi nên hắn rất nhanh đã thích ứng được với tình hình biến đổi, đưa người về tư thế nghênh chiến.
Chỉ là năm cái người đeo mặt nạ kia khi tới gần Tả Mạc thì đã ngay lập tức né sang hai bên, xông thẳng xuống phía sau hắn. Theo sau năm người là một loạt những đường súng yểm trợ.
Tả Khiên Hổ bình thản phẩy tay, 600 người đồng loạt xông lên. 600 người tưởng như tán loạn mà chiến đấu nhưng thật ra lại vô cùng kín kẽ mà sắp trận. Chúng xếp thành năm vòng tròn từ lớn đên nhỏ, quây năm người đeo mặt nạ ở giữa. 200 người cấp A xếp thành hai vòng tròn nhỏ nhất, đấu giáp lá cà với năm người, 300 người cấp B xếp thành hai vòng tròn lớn hơn, dùng súng yểm trợ. Vòng tròn lớn nhất của 100 người cấp C ở ngoài cùng thì nhận nhiệm vụ nương theo hướng đi của đạn, tìm ra nơi ẩn nấp của những tay súng yểm trợ bên phía đối thủ và tiêu diệt chúng.
50 người cấp A còn lại cùng Hoàng Phỉ, Cảnh Thác, Du Hải và Tả Mạc vây lại, bảo vệ lão đại là Tả Khiên Hổ.
Khi năm người đeo mặt nạ đã dần yếu thế thì từ dưới đất năm người mang mặt nạ khác bất ngờ xuất hiện, vẫn là bốn nam, một nữ. Chỉ khác là năm người này làm việc nhanh gọn hơn rất nhiều. Hai chiếc dao trong tay họ theo mỗi bước chạy đều dính thêm bao nhiêu là máu.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ 600 người của Tả gia đều bị mười người đeo mặt nạ giết sạch. Đứng giữa một vùng đất ngập máu và xác chết, cô gái mang mặt nạ đính đá Ruby cả thân nhuốm máu, đỏ lòm. Nhìn cô lúc này không khác gì một nữ quỷ ngoi lên từ dưới địa ngục mang theo hơi thở chết chóc.
Hai con dao nhỏ khắc chữ "Vương" trên tay cô vẫn còn nhỏ xuống từng giọt máu tanh. Cô huýt một đường sáo dài, lập tức chín người còn lại tập hợp ngay phía sau cô. Một cơn gió chạy qua đưa mái tóc vàng óng của cô bay loạn trong gió để lộ ra vết sẹo hình răng người mờ mờ trên phần cổ trắng nõn.
Cô... trở lại rồi.