Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường

Chương 27: Đung đưa, đung đưa, lại đung đưa.




Trong khi Vương Thiện dưỡng bệnh, Tả Mạc cơ hồ là chuyển toàn bộ công việc tới phòng bệnh của cô. Ở một bên của phòng bệnh đã được kê thêm một chiếc bàn làm việc dạng nhỏ để hắn có thể ngồi giải quyết công việc.

Bên ấy là cả một bầu trời bận rộn, trợ lý luân phiên đưa các loại giấy tờ quan trọng cho Tả Mạc xem xét, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người ở Hắc đạo tới báo cáo nhiệm vụ.

Còn ở bên kia, Vương Thiện lại an nhàn làm một con mèo lười, một là sẽ nằm ngủ liên miên, hai là sẽ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàn toàn coi sự có mặt của Tả Mạc là không khí.

Gần trưa, một bác sĩ dẫn theo hai y tá trẻ tiến vào rồi cúi đầu chào Tả Mạc. Sau đó ông ta nói:

"Vương tiểu thư cần được lau rửa và thay đồ. Tả thiếu gia liệu có thể tránh mặt?"

Tả Mạc không nói một lời, đặt tài liệu ngay ngắn xuống bàn rồi đứng dậy, dẫn theo trợ lý cùng lão bác sĩ già đó bước ra.

Ừm... Thật ra thì hắn cũng muốn ở lại... nhìn qua một chút...

Vương Thiện một bộ không quan tâm để mặc hai y tá ngang nghiên lột đồ của mình. Làn da trắng nõn nổi lên mấy vết thâm tím chướng mắt, phía sau lưng bị băng trắng cuốn đến không còn một kẽ hở. Hai nữ y tá lắc đầu đầy thương hại, không ai bảo ai, động tác của cả hai đều cẩn thận và nhẹ nhàng hơn mấy phần.

Một cô y tá vòng tay qua cổ Vương Thiện, vén tóc cô sang một bên, nhẹ lau phần gáy cho cô. Gương mặt cô y tá đó như áp sát vào cổ cô khiến cô cau mày khó chịu.

Vương Thiện tính yêu cầu cô y tá đó đứng xa ra một chút nhưng lời vừa tới miệng đã phải nuốt lại khi nghe được giọng nói thì thầm bên tai:

"Vương thiếu gia cho tiểu thư ba ngày để hồi phục."

Một trận bàng hoàng ập đến, Vương Thiện tròn mắt nhìn gò má cao bên cạnh mình. Cô không nói, chỉ âm thầm cười nhẹ. Tới rồi. Cuối cùng cũng tới rồi.

Sau khi trở lại phòng, Tả Mạc thấy Vương Thiện đang ngồi ở mép giường, hai chân thả xuống khẽ đung đưa thì hơi chau mày, tiến lại gần. Hắn ngồi xổm xuống, giữ lấy đôi chân thon dài của cô, không hài lòng nói:



"Đừng quậy."

Vương Thiện không những không nghe mà còn dùng ngón chân gãi gãi vào cổ tay Tả Mạc khiến bụng dưới của hắn một trận tê dại.

Nhìn hắn khó nhọc kiềm chế cô liền bật cười, sau đó lên tiếng:

"Để lâu chân sẽ bị tê, đến lúc có thể đi lại thì sẽ gặp một vài khó khăn. Tôi chỉ hoạt động một chút thôi, không ảnh hưởng tới vết thương."

Nghe vậy Tả Mạc mới buông chân Vương Thiện, để cô tiếp tục đung đưa. Hắn ngồi xuống cạnh cô, vuốt vuốt tóc cô, nhìn gương mặt tràn trề sinh khí của cô mà khẽ mỉm cười, lên tiếng trò chuyện:

"Có vẻ em đang rất vui."

"Đúng vậy. Anh biết không, video dự thi nữ sinh thanh lịch của tôi được hưởng ứng rất tích cực trên YouTube đấy. Như vậy anh hai chắc sẽ thấy tôi thôi. Tôi sắp được gặp anh hai rồi."

Tả Mạc không nói gì chỉ là tâm trí vô thức sợ hãi. Nếu... Nếu biết anh hai cô đã bị hắn bắn chết thì cô sẽ phản ứng thế nào đây? Có phải sẽ tìm cách ở bên hắn rồi không nhân nhượng mà giết chết hắn?

---

Trong ánh hoàng hôn mờ nhạt, một cô gái yên lặng ngồi trên giường bệnh, tóc bỏ xõa bay nhè nhẹ theo làn gió mát, đôi mắt nâu sắc bén hướng phía xa ngoài cửa sổ kiên định mà nhìn.

Hai chân cô tưởng như vô tình đung đưa nhưng thực ra lại có cường độ, nhịp điệu rõ ràng. Từ chầm chậm làm quen đến nhanh dần rồi sau đó là đưa chéo, xoay tròn,...

Đến tối, đợi khi Tả Mạc rời đi, Vương Thiện liền nhổm dậy, lại gần mép giường, thả hai chân đặt xuống nền đất lạnh. Bám vào mép giường bệnh, cô đi từng bước khó khăn. Vết thương ở bắp chân phải cứ giừn giựt, nhức lên từng hồi. Phía sau lưng lại vì cô hoạt động mà đau đớn không thôi. Chỉ 3m để đi tới bên cửa sổ mà trán cô đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Cố kiềm lại hơi thở khó nhọc của bản thân, Vương Thiện tiếp tục đi lại xung quanh phòng. Cô cứ luyện tập như vậy cho tới tận 3 giờ sáng.

Sáng hôm sau Tả Mạc mang bộ mặt xám xịt tiến tới cạnh Vương Thiện, giựt mạnh tay cô, lôi cô ngồi thẳng dậy. Bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy vai cô, ẩn nhẫn tức giận, tra hỏi:



"Giải thích."

Vương Thiện mới nãy còn đang ngủ lại đột ngột bị cách thức mạnh bạo của Tả Mạc làm cho tỉnh giấc, phần lưng kịch liệt đau đớn. Hai mắt cô nheo lại được một lúc rồi mới từ từ mở ra. Trong mắt không có gì là ngạc nhiên hay sợ hãi.

Vương Thiện không ngu, đương nhiên cô biết bên cạnh mình luôn có người của hắn giám sát. Không tập đi lại trước mặt hắn không phải vì sợ hắn biết mà là vì sức khỏe của cô hiện tại không thể chống lại hắn. Nếu hắn yêu cầu cô nằm im thì cô cũng không có cách nào phản kháng.

Vương Thiện nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách nghiêm nghị của hắn, chậm rãi mở miệng:

"Xót tôi?"

Câu hỏi này hoàn toàn đánh trúng tim đen của Tả Mạc khiến hắn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Hắn không thể phủ nhận, cũng không thể nói đúng. Phủ nhận cô nhất định sẽ đau lòng mà thừa nhận thì sẽ khiến mối quan hệ này nứt thêm một đường...

Tả Mạc không thể thốt ra lời nào, chỉ có thể nhìn Vương Thiện chòng chọc.

"Ôi... Tả thiếu gia."

Tiếng la thất thanh của cô y tá đã thành công thu hút sự chú ý của Tả Mạc. Hắn đưa mắt qua, vẻ không hài lòng hiện rõ.

Cô y tá nhìn đôi mắt như muốn nổi giận của vị đại nhân đáng sợ trước mặt, lời thốt ra không khỏi ấp úng, run sợ:

"Tả... Tả thiếu... gia... Anh... Anh... có thể... nhẹ... nhẹ tay một chút... được không? Vết... vết thương phía sau lưng..."

Chưa để cô y tá nói hết, Tả Mạc đã quay lại, nhìn xuống. Quả thực phần mép áo của cô đã bị nhuộm đỏ màu máu tươi. Nhìn qua vết máu còn rất mới hắn liền biết bản thân ban nãy đã quá mạnh tay làm vết thương của cô bị rách nên rất tự giác đặt chiếc gối to dựng lên thành giường rồi bế cô lên, đặt cô ngồi tựa vào chiếc gối đó. Sau đó lạnh nhạt đi ra ngoài để y tá có thể thay thuốc cho cô.

Vương Thiện nãy giờ vẫn giữ nguyên một tư thế. Thật sự là đau đến không dám nhúc nhích. Cứ tiếp tục để tên Tả Mạc thối tha này hành xác như vậy thì đến bao giờ cô mới có thể khỏe lên để bỏ trốn được đây?