Vương Thiện một thân đồng phục học sinh, tóc bỏ xõa bay loạn bên vai, gương mặt khả ái đã được tẩy trang chỉ tô nhẹ chút son đỏ nhưng khi đứng giữa năm nữ sinh dự thi còn lại cô vẫn vô cùng nổi bật. Nổi bật vì sự đơn giản đến bất ngờ này.
Vương Thiện coi như không thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười dường như không chứa chút tạp niệm nào khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều không tự chủ mà mỉm cười lại với cô.
Ngô Duy từ xa nhìn lại mà lắc đầu, bật cười:
"Đúng là giỏi lừa người mà."
Vương Thiện của cậu đúng là thông minh hết phần của người khác. Sự khác biệt và liều lĩnh trong mỗi vòng thi của cô đều tạo cho bản thân một dấu ấn riêng.
Vòng 1 không hoa lệ trong những tà áo dài đắt tiền như các nữ sinh dự thi khác mà lại chọn sự mộc mạc với chất vải bình dân cùng nét thêu mang đậm chất con nít.
Vòng 2 mọi người hát, múa và nhảy hiện đại, riêng cô lại múa ballet. Đã vậy vòng 3 còn mang cả váy cưới ra mà biểu diễn nữa chứ.
Đúng là thu hết hào quang của người khác mà.
Cũng bởi vì ba vòng trên Vương Thiện chơi lớn như vậy nên đến vòng cuối, năm thí sinh còn lại đều chuẩn bị cho mình những bộ váy áo đẹp nhất, lung linh nhất để bản thân không bị lép vế khi đứng cạnh cô. Nhưng Vương Thiện lại bước ra với một thân đồng phục như vậy chả khác nào vả đôm đốm vào gương mặt xinh đẹp của bọn họ.
Đây chính là không thèm để bọn họ vào mắt.
Năm thí sinh đồng nhất cảm thấy mình thật giống như một thằng hề để mọi người nhìn vào và cười cợt.
Nếu biết bản thân đã vô tình rước thêm vài kẻ thù thì nhất định Vương Thiện sẽ hỏi ngược lại rằng trong phần thi ứng xử bọn họ trang hoàng đẹp để làm gì.
VÒNG 4: PHẦN THI ỨNG XỬ.
Thi ứng xử chính là phần thi khó nhất, cũng là phần thi quyết định thắng thua nên năm nữ sinh còn lại vô cùng khẩn trương. Nhiều người vì hồi hộp mà tay đã chảy đầy mồ hôi.
Vương Thiện thế nhưng không lo lắng chút nào, ngược lại còn rất thảnh thơi nhìn từng người lần lượt bước lên bốc thăm câu hỏi.
Rất nhiều người chỉ vào Vương Thiện và nói rằng cô quá mức tự tin. Nhưng họ hoàn toàn sai rồi, không phải quá tự tin mà là triệt để không quan tâm.
Mục đích của cô là tìm anh hai chứ không phải tranh giành giải Miss này.
"Xin mời thí sinh số báo danh 04 - Vương Thiện tiến lên bốc thăm câu hỏi."
Vương Thiện tự tin tiến lên, không nhanh không chậm bốc lấy một tờ giấy nhỏ trong hộp kín rồi đưa cho MC.
Nam MC tươi cười nhận lấy, mở ra và đọc to:
"Câu hỏi ứng xử dành cho bạn là: Theo bạn, phụ nữ cần làm gì để khẳng định bản thân trong xã hội ngày nay?"
Vương Thiện mỉm cười gật đầu với nam MC rồi cầm micro, dõng dạc và tự tin trả lời:
"Thưa ban giám khảo, thưa thầy cô và các bạn học sinh, theo tôi, phụ nữ để có thể khẳng định mình trong xã hội ngày nay thì không thể không làm ba việc sau đây. Thứ nhất: học hành, thứ hai: xinh đẹp và thứ ba là kiếm tiền. Không cần biết bạn bao nhiêu tuổi, có chồng hay không có chồng nhưng đã là phụ nữ, ra đường thì nên ăn mặc như công chúa, làm việc thì phải giống với đàn ông, và hãy sống như một nữ thần."
Vương Thiện nhẹ cúi người kết thúc phần trả lời của mình trong tiếng vỗ tay giòn giã.
"Vâng, rất cảm ơn câu trả lời của bạn. Bạn có thể về vị trí của mình."
Vương Thiện quay người, toan bước thì một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Khoan đã."
Cô nghe gọi liền quay người, có chút hồ nghi nhìn Tả Mạc. Hầy, không phải là muốn làm khó cô đấy chứ?
Mọi người có mặt trong hội trường cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn. Chỉ thấy hắn một thân vest đen tao nhã nhấp một ngụm trà, chậm rãi vuốt ve bó hoa cưới mà Vương Thiện tung xuống rồi mới chậm chạp nâng mắt. Ánh mắt không còn lạnh nhạt như ban đầu mà vương chút ý cười cùng vài phần khiêu khích.
Vốn chỉ cần ngồi không Tả Mạc cũng đã là tâm điểm của biết bao ánh nhìn nên hiện tại, khi hắn vừa cất tiếng mọi người đều bỏ quên Vương Thiện mà chăm chú nhìn từng cử chỉ, từng cái nhấc tay, hạ chân đầy dụ hoặc nam tính của hắn.
Tô Nhiên Nhiên từ phía xa nhìn lại, sự tức giận hoàn toàn lan tràn trong ánh mắt. Hai tay không tự chủ siết chặt khiến móng tay đâm sâu vào da thịt đến bật máu. Khẽ hừ một tiếng, cô ta quay người đi thẳng. Trong lòng không biết đã nghĩ ra bao nhiêu mưu mô hại người.
Tả Mạc nhận lấy micro mà MC vừa đưa tới, khom người, chống khuỷu tay lên bàn, hơi hạ giọng nói:
"Em nghĩ một người như thế nào thì được coi là một người phụ nữ xinh đẹp? Chuẩn mực về cái đẹp của người phụ nữ trong em là gì?"
Vương Thiện không tỏ ra lúng túng mà ngay lập tức hỏi lại:
"Vậy theo Tả thiếu gia tôi có phải là một người phụ nữ xinh đẹp hay không?"
"Em đoán xem."
"Tôi nghĩ là không."
Hội trường vì câu trả lời của cô mà xì xầm không ngớt. Nhìn xem, nhìn xem, một người muốn cool ngầu có cool ngầu, muốn so cute có so cute như Vương Thiện còn tự nhận là mình không xinh đẹp vậy bọn họ không phải là xấu xí thậm tệ hay sao?
Tả Mạc khẽ cười nửa môi, giọng điệu mang vài phần bất ngờ hỏi:
"Ồ... Vì sao?"
"Vì tôi không hạnh phúc..."
Nói đoạn vẻ mặt Vương Thiện như trùng xuống, ngưng một lát mới tiếp lời:
"Với tôi, đẹp không phải là ở ngoại hình hay gương mặt mà đẹp là ở trong tâm hồn. Một người phụ nữ đẹp về vẻ bề ngoài chưa chắc đã là một người hạnh phúc nhưng một người phụ nữ hạnh phúc nhất định là một người phụ nữ đẹp. Mặc kệ là họ bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu nếp nhăn, hay có bao nhiêu sợi tóc bạc thì họ vẫn đẹp trong sự hạnh phúc của bản thân."
Tả Mạc hơi nheo mắt nhìn cô. Nói vậy thì hiện tại cô đang không hạnh phúc? Cũng đúng. Ai lại có thể hạnh phúc khi sống cùng với kẻ đã hủy hoại đi mái ấm gia đình của bản thân đây? Đã vậy còn luôn phải cố gắng từng ngày để mưu toan việc trả thù. Cô cũng thật giỏi, nhẫn nhịn được lâu như vậy...
Hắn gật đầu, ánh mắt mang vài phần bất đắc dĩ.
Năm nữ sinh dự thi còn lại thì ghen tị đến đỏ cả con mắt. Lúc bọn họ thi tại sao Tả thiếu gia lại không chú ý tới? Bọn họ cũng rất đẹp, rất tài năng kia mà. Tại sao Tả thiếu gia chỉ chú ý tới mỗi cô hầu gái Vương Thiện? Mấy năm nay ở gần nhau chẳng lẽ ngắm còn chưa đủ?
Chưa đủ!!! Nếu nghe được lời này Tả Mạc nhất định sẽ trả lời là chưa đủ.