Vương Thiện từ từ mở mắt, đầu cô choáng váng, cơ thể vô lực, nặng nề. Cô đang ở đâu? Cô chẳng nhìn thấy gì cả. Cô không sợ, chỉ là có chút bất lực cùng ấm ức, bi thương cùng thù hận.
"Mẹ... Cha... Anh hai..." - Vương Thiện thử gọi nhỏ. Cô phát hiện ra giọng mình đã khàn đặc.
Vương Thiện thu mình vào góc tường lạnh ngắt. Xung quanh yên ắng khiến cô có thể nghe được cả tiếng hít thở của bản thân. Nó khó nhọc và yếu ớt.
Trong khoảng không gian tối tăm, lạnh lẽo, Vương Thiện dần ý thức được bản thân là đang ở trong cái hoàn cảnh gì. Cô vốn đang cùng cha và anh hai ăn thứ bánh mì tầm thường trong một căn nhà lụp xụp ở khu ổ chuột bên trong nước Mĩ thì đột nhiên bị tấn công. Một đám người tay cầm súng lục hùng hổ tiến vào. Chúng lên nòng súng rồi nổ liền hai phát khiến cô giật thót, miếng bánh mì trên tay cũng lập tức rơi xuống mặt đất bẩn thỉu.
Cô sợ. Tại sao lũ người này cứ phải đuổi cùng giết tận ba cha con cô? Người sai vốn dĩ không phải cha cô.
Cha đẩy cô lùi về phía sau rồi cùng anh hai cô xông lên. Kể ra cũng thật khó tin. Cha cô là một cựu thành viên của tổ chức Mafia vậy mà con gái của ông, chính là Vương Thiện cô đây lại chẳng biết chút võ thuật nào. Bởi vậy cô nhiễm nhiên trở thành gánh nặng cho cha và anh hai. Họ phải bảo vệ cô.
Cha cô đương nhiên võ thuật cao hơn mấy tên kia một bậc, anh hai cô cũng chẳng thua kém gì. Đáng lý ra họ... có thể thắng. Nhưng ngàn tính vạn tính cô cũng không thể tính được việc "người đó" lại phản bội ba cha con cô. Ông ta lừa cô, lừa gạt sự tin tưởng của cha con cô khiến cô mắc bẫy. Cô bị bắt. Cha vì cô mà chết. Anh hai vì cô mà cố lết cái thân mình đầy máu chạy trong mưa đạn, sống chết không rõ. Còn cô bây giờ đoán chắc mười phần thì đến tám, chín phần là bị bắt vào hang cọp rồi.
Vương Thiện thở hắt ra một hơi dài, nước mắt cũng đua nhau chảy ngang khuôn mặt nhỏ nhắn. Bây giờ cô phải làm sao đây?
Đúng lúc này Vương Thiện nghe thấy tiếng bước chân rất quy củ gõ lên nền nhà càng lúc càng tiến gần về căn phòng tối thui cô đang nằm. Chắc là tới giết cô. Nhưng nếu đã muốn giết cô thì sao phải tốn công mang cô về đây? Phong cách làm việc của gã máu lạnh vô tình ấy đâu có giống như vầy. Đúng ra thì ngay lúc bắt được cô, mấy tên đó nên dùng một phát đạn lạnh lẽo lấy đi thứ sinh mạng mỏng manh này.
Cánh cửa gỗ nặng nề xê dịch, mở đường cho một luồng sáng mạnh mẽ xông vào. Vương Thiện thật nhanh nhắm mắt. Thứ ánh sáng ấy không tốt cho đôi mắt bị tật của cô.
Trong khi Vương Thiện cố gắng điều chỉnh lại sự thích ứng của đôi mắt thì cô chợt giật nẩy người vì sự ấm áp trong đôi bàn tay vừa bao lấy tay cô. Cô không rút tay ra mà chỉ nhăn mày, giọng nói khàn đặc mang đầy sự nghi hoặc và cảnh giác:
"Là ai?"
"Đừng sợ. Chị là Tả Mễ. Tiểu Thiện, từ nay chị sẽ chăm sóc và bảo vệ em."
Vương Thiện nghe được giọng nói ấm áp cùng tiếng cười dịu dàng của Tả Mễ thì rất tự nhiên mà giựt tay lại, nói cứng:
"Thứ nhất: tôi không sợ chị. Thứ hai: chị họ Tả, chắc chắn là con gái của cái người mà hận không thể lột da tróc thịt cả nhà tôi cho chó của ông ta ăn - Tả Khiên Hổ. Nên... bảo vệ tôi? Hừ. Chị nghĩ tôi ngu chắc?"
Lại là cái giọng cười thánh thiện đến phát ghét ấy vang lên. Cô khinh. Cha cô từng nói rằng kẻ đáng khinh nhất không phải là những kẻ giết người vô cớ hay ỷ đông hiếp yếu mà là những con hổ mặt cười, những tên quỷ đội lốt người. Chúng dùng khuôn mặt ưa nhìn; giọng nói trầm ấm, dịu dàng; cử chỉ thân thiện để dụ dỗ, mê hoặc đối phương. Bởi vậy cô sẽ không bị chị ta lừa đâu.
Tả Mễ cũng chẳng mấy để tâm đến thái độ không hợp tác của Vương Thiện. Vì theo cô nghĩ, Vương Thiện tuy là con gái nhưng lại là con gái của một cựu thành viên Mafia nên có tinh thần cảnh giác cao với người lạ là chuyện đương nhiên.
Trong khi ấy, Vương Thiện lại trực tiếp bỏ qua Tả Mễ, hồn nhiên ngáp một cái. Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền hờ hững mở một đường hẹp dài. Cô uể oải chống tay ngồi dậy.
Việc đầu tiên Vương Thiện làm chính là nhìn xem mình rốt cuộc đang bị nhốt ở cái nơi quỷ quái gì. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến thì cả người cô đã phát run. Xung quanh cô toàn là bom mini... chưa được kích hoạt. May mắn thay vừa nãy cơ thể cô còn quá yếu, chưa thể táy máy nên mới thoát một kiếp chết không toàn thây. Cô căn bản cũng chẳng sợ chết. Chỉ là chết vì mấy quả bom mini... cũng quá mất mặt rồi.
Tả Mễ nhìn thấy vẻ mặt có chút hoảng hồn của Vương Thiện thì bật cười:
"Không cần sợ. Chúng không phát nổ dễ dàng thế đâu."
Nếu thật sự chỉ cần hơi chút sơ ý mà mấy quả bom mini xung quanh đây đã nổ thì cha cô cũng không thể mạo hiểm đặt chúng trong nhà kho của khuôn viên nhà ở thế này.
"Con mắt nào của chị thấy tôi đang sợ?"
Vương Thiện thu lại tầm mắt đặt lên người Tả Mễ, đánh giá. Tả Mễ là một cô gái xinh xắn với mái tóc dài màu hạt dẻ. Đôi mắt tròn, to, xanh thẳm như đại dương bao la của cô ấy đang nhìn cô đầy yêu thương. Không. Cô không thể tin sự yêu thương trong đôi mắt kia là thật.
Vương Thiện theo sau Tả Mễ đi qua hai, ba dãy hành lang với cái đầu nhỏ luôn cúi thấp. Nhìn nền đá hoa sáng bóng bị bàn chân đen nhẻm của mình làm bẩn cô cư nhiên cảm thấy bản thân có lỗi. Thật là một cảm giác nực cười mà.
Dọc hành lang có khá nhiều người hầu đi qua. Họ chỉ quy củ cúi đầu chào Tả Mễ rồi thoáng nhìn Vương Thiện một cái xong cũng rời mắt đi tiếp. Quả thực rất biết thân biết phận.
Tả Mễ đưa Vương Thiện đi tắm gội. Suốt cả quá trình cô vẫn rất nhẹ nhàng và ân cần nhưng Vương Thiện thì lại luôn lạnh nhạt, thờ ơ khiến cô càng thêm thương cảm. Một cô gái 14 tuổi phải mạnh mẽ đến thế nào thì mới có thể giữ được sự bình tĩnh, quật cường như vậy sau khi tận mắt chứng kiến cái chết của cha mẹ mình?
"Xong rồi." - Tả Mễ nói và đẩy nhẹ Vương Thiện tới gần mặt gương.
Vương Thiện nhẹ nhàng mỉm cười, cô gái trong gương cũng mỉm cười. Thật không ngờ cô còn có thể trông thấy dáng vẻ này của mình. Từ khi theo cha chạy trốn thì cô đã quen với việc tự biến bản thân trở lên xấu xí, đen nhẻm để qua mắt đám chó săn của Tả gia kia. Bởi vậy cô thật bất ngờ khi thấy làn da tuy có chút xanh xao nhưng vẫn rất mịn màng của mình; thật bất ngờ khi đôi mắt nâu, to tròn vẫn còn mang theo nét thuần khiết; thật bất ngờ khi đã trải qua bao buổi nắng cháy mà mái tóc kia vẫn thật đen, thật mượt và thật bất ngờ khi đôi môi mỏng vẫn còn có thể cười dịu dàng như vậy sau khi trải qua muôn vàn khốn khổ.
Đôi tay nhỏ gầy đến đáng thương của Vương Thiện vô thức vuốt lên đôi mắt nâu thuần khiết quyện chút rầu rĩ. Khi mẹ cô còn sống bà rất thích ngắm nhìn đôi mắt này. Bởi vì nó... giống hệt đôi mắt của bà. Và khi mẹ cô mất đi cha cô luôn gặp lại bà qua đôi mắt của cô. Ông bảo mắt cô mang theo hình bóng của bà.
Vương Thiện cắn môi cố không bật ra tiếng nức nở. Cô không cam tâm. Hai năm trước mẹ bỏ cô mà đi. Bây giờ cả cha và anh hai cũng rời xa cô. Một mình cô phải làm sao để có thể sống sót trong cái cuộc đời đầy chông gai này đây?
Tả Mễ lặng im đứng bên cạnh Vương Thiện. Cô không biết phải nói gì để an ủi cô gái nhỏ nhắn này. Dẫu sao mọi khốn khổ mà Vương Thiện đã, đang và sẽ phải trải qua đều là do sự ích kỷ của cha cô.
Cuộc đời này hạnh phúc nhất là chữ "Yêu". Nhưng đau khổ nhất cũng là chữ "Yêu". Vì yêu mà sinh hận. Vì hận nên sai lầm.