Đam mê là có thật. Hãy tìm nó và theo đuổi nó, mãnh liệt như khi bạn tìm kiếm tình yêu lớn nhất của cuộc đời mình...
- Minh Nhật -
---------------------------------------------------------------------------
Đôi lúc lang thang trên mạng, chúng ta thường bắt gặp những câu tựa như: "Tôi chẳng quan tâm đến việc mọi người nghĩ gì về mình." hay "Tôi sẽ sống cuộc đời của tôi mà chẳng cần để ý tới quan điểm của thế giới xung quanh về bản thân." Có lẽ, bản thân tôi cũng từng đôi lúc nói điều tương tự trên mạng hoặc với những người quanh mình. Sự thật, phần lớn chúng ta đều không thể thực hiện điều đó, đều biết rằng đó không phải một việc dễ dàng.
Chúng ta đều quan tâm tới việc người khác nghĩ gì về mình.
Tất nhiên, ở một góc độ nào đó, với mỗi người thì số lượng "người khác" đó lại thay đổi vô chừng. Có thể chỉ là vài người thật sự quan trọng, và cũng có thể là cả thế giới. Số lượng "người khác" đó càng nhỏ, thì bạn càng ít phải bận tâm, có thể thoải mái làm những điều trái tim mách bảo, sống một cuộc đời hoang dã và tự do bao nhiêu tùy thích.
Khi còn nhỏ, mẹ thường nói tôi là đứa nhạy cảm hơn trong hai người con - một cách ngẫu nhiên điều đó cũng có nghĩa rằng anh tôi là người thông mình hơn, có óc phán đoán và khả năng khoa học hóa mọi thứ tốt hơn hẳn tôi. Khi cùng chơi bất cứ trò chơi nào, tôi dùng trí tưởng tượng và đẩy bản thân tới những điều đôi khi không có thật, tự vẽ ra những câu chuyện mơ mộng và theo đuổi nó từ ngày này qua tháng khác. Anh tôi, ngược lại, nhanh chóng tìm ra "cơ chế vận động" của trò chơi, tìm cách chiến thắng nó một cách hoàn hảo, rồi tim kiếm thách thức mới ở một trò chơi khác. Khi đi học, đương nhiên anh tôi thể hiện thiên khướu khoa học xuất chúng, còn tôi có vẻ trội hơn với những gì không phải động vào những con số. Mọi điều khác đều phát triển tương tự, theo cách ai cũng có thể hình dung. Dù không nói ra, mẹ tôi từng buồn phiền và lo lắng về thiên hướng mà tôi được sinh ra. Mẹ không muốn tôi đi theo con đường nghệ thuật, bởi lo rằng cái nghiệp đó rồi sẽ làm khổ những kẻ lỡ đặt chân vào.
Rồi thời gian trôi qua, tôi vẫn trở thành con người mà mình muốn trở thành. Không phải bởi tôi có thể mặc kệ việc những người xung quanh nghĩ gì về mình và về những điều mình làm, mà chỉ bởi đôi khi tôi cảm thấy mình không thật sự có lựa chọn, theo nghĩa bóng. Tôi tin mỗi người người trong chúng ta đều bị thôi thúc bởi một điều gì đó vô cùng mơ hồ, mà khi làm điều đó, chúng ta cảm thấy niềm vui và sự hưng phấn hơn bất cứ công việc gì khác. Đối với tôi, thứ đó chính là những con chữ.
Cũng như tất cả chúng ta, tôi nhiều lần tự hỏi mình đang làm gì trong đời và sẽ trở thành người như thế nào. Hiếm có ai giải được câu đố đó trước khi điểm sáng của cuộc đời họ xuất hiện. Tôi cũng vậy. Một ngày cuối tháng Một, tôi thấy mình đang đứng trong đám sương mù dày đặc của Sapa vào lúc sáu giờ sáng khi mặt trời còn chưa chen qua được những đám mây đang vần vũ bao phủ, không biết tại sao mình lại ở đây và phải đi đến đâu để tìm được chốn nghỉ chân. Xung quanh chỉ còn là sự xa lạ và lạnh lẽo, cô độc như giọt nước mưa ngấm qua ba lớp áo thấu buốt xương tủy. Đoàn người dân tộc mang trên người những chiếc áo nhiều màu sắc lặng lẽ di chuyển chậm chạp trước mắt, những đỉnh núi mờ ảo cuối chân trời, những hạt sương vẫn còn đọng lại nặng nề trên hàng cây bình thản... Tôi dừng việc phán đoán bằng bộ não, chỉ di chuyển về phía trước, tránh những chướng ngại vật gần nhất có thể nhìn thấy. Sương không tan, nhưng một lúc sau, tôi thấy mình ngồi trong một quán vắng, trên tay là bát súp vẫn còn tỏa hơi ấm, len lỏi những mầm mống của sự an lành.
Không có lỷ giải nào cho sự hiện hữu của mỗi chúng ta, cũng không có điều gì định liệu được những điều sẽ xảy ra trong tương lai. Tôi chỉ tin mình được sinh ra với trái tim nhạy cảm vì một lý do nào đó, và tôi sẽ phải học cách sử dụng thứ quà tặng đó đúng cách nhất.
Mỗi người trong chúng ta khi sinh ra đều được ban tặng một món quà như vậy. b###Đừng để người khác chỉ cho bạn rằng bạn nên sống như thế nào, đừng để một trái tim khác dẫn đường cho những quyết định của đời mình, cho những gì đáng theo đuổi hay từ bỏ. Đam mê là có thật. Hãy tìm nó và theo đuổi nó, mãnh liệt như khi bạn tìm kiếm tình yêu lớn nhất của cuộc đời mình, bởi rất có thể khi mọi thứ khác đã trôi qua, chỉ còn lại bạn với tình yêu đó - một người bạn vô hình sẽ ở cạnh bạn bất kể điều gì xảy ra. Tôi rất thích một câu nói trong Gone Girl của Gillian Flynn, mà tôi tin rằng nếu bạn thật sự hiểu nó, bạn sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn trên con đường theo đuổi thứ tình yêu vô hình, rồi biết đâu một ngày nào đó, nó sẽ trở thành người bạn đồng hành trung thành nhất.
"We have each other. Everything else is just a background noise." - Chúng ta có nhau, mọi thứ khác chỉ là tạp âm.
Chỉ khi đó, bạn mới có thể sống mà không cần quan tâm tới việc người khác nghĩ về mình như thế nào hay đánh giá bạn ra sao. Bởi, đó cũng chỉ là những tạp âm phù du của cuộc sống mà thôi.