Quan trọng nhất trong cuộc đời, là còn sống còn cơ hội.
- Gào -
--------------------------------------------------
Đạo diễn Lê Hoàng ngày xưa ngồi uống bia nói với tôi như thế này: "Sau này em sẽ ế, 30 tuổi có nhà có xe, không có chồng, sống trong nỗi cô đơn vật vã của quý cô thành đạt." Chắc bây giờ anh ấy quên rồi. Nhưng tôi thì còn nhớ, bởi vì lời anh nói ngày đó vô tình thôi, đã làm tôi rất sợ. Khi ấy tôi mới bị người yêu bỏ, hẵng còn đang buồn, rất sợ cô đơn. Sự nghiệp lúc đó thì cũng đang trên con đường thăng tiến. Nên lời anh nói ngày ấy, dù chỉ là nói chơi, nhưng cứ làm tôi hoang mang suốt một thời gian dài trên quãng đường đời.
Vì, tôi không thích cô đơn. Là không thích, chứ không hẳn là tôi sợ. Biết nói thế nào cho chính xác nhỉ? Có lẽ bởi tôi không thích nên có cảm giác phải sống với cái mình không thích thì rất đáng sợ.
Anh Lê Hoàng thông minh, sắc sảo lại đanh đá. Tôi cũng thích cái đanh đá của anh lê Hoàng. Anh Lê Hoàng còn phũ. Cái bữa anh viết kịch bản Thiên thần Áo trắng rất hồ hởi, còn bảo: "Em bây giờ viết kịch bản đi mới kiếm được nhiều tiền, anh chỉ cho viết." Bữa sau đi ra mắt phim, tôi hớn hở chào, anh đã nheo mắt chả nhận ra tôi là ai luôn. Nên lần sau gặp anh, tôi cũng bơ anh luôn. Anh có nhận ra tôi hay còn nhớ tôi không, tôi cũng kệ, vì tôi quê xệ một lần rồi.
Hôm nay vô tình thấy bài của anh Lê Hoàng do một người bạn chia sẻ trên Facebook, tựa đề là Phụ nữ cần bớt hy sinh cái gì đấy. Tôi chả đọc. Thấy bạn khen hay, tôi cũng chắc là nó hay, nhưng tôi vẫn không đọc. Tôi chắc nó hay bởi vì anh Lê Hoàng đanh đá, viết rất ngoa ngoắt chắc tay, lập luận đâu ra đấy. Nhưng tôi không đọc vì tôi không còn là một cô gái trẻ của ngày hôm ấy, hoang mang với sự không thích cô đơn của mình. Và quan trọng hơn, tôi sắp 30, còn chưa tới 30 nữa, nhưng đã có chồng rất yêu mình, có con gái thương mẹ vô cùng. Ngoài ra xe hơi chưa có, nhà xây chưa xong. Vậy là những chuyện anh từng tiên đoán bên bàn nhậu ngày nào về tôi đã hoàn toàn sai hết.
Tôi chưa đọc bài viết của anh nên chẳng dám bàn về những điều anh nói. Nhưng có vẻ như là phụ nữ đang rất hả hê về những gì anh viết. Chỉ cần nghe đến những từ đại loại như i###"chẳng cần hy sinh nữa", nhiều chị, nhiều mẹ đã cảm thấy rất vui rồi.
Tôi chỉ muốn nói với những chị em cứ chia sẻ bài viết ấy mà khen hay rồi xem việc "đừng hy sinh" như phát minh lớn nhất trong cuộc đời rằng: Trên đời, có những việc nghe rất xuôi tai, thuận ý, rất lý trí, rất phi thường, nhưng lại chẳng đời, chẳng thực tế chút nào.
"Em nói thật đấy các chị ạ."
Tôi bây giờ không sợ cô đơn, chỉ buồn khi thấy người ta tan vỡ. Tôi thấy nhiều gia đình đang hạnh phúc, bỗng sớm chia ly. Nếu vì đàn ông hay đàn bà ngoại tình, thì thực tình... sao người ta dễ dãi với nhau như vậy nhỉ? Dễ đến, dễ đi, chẳng lẽ họ không vướng bận, suy tư gì? Rồi tôi lại nghĩ, mình suy nghĩ như vậy cũng không đúng. Mình chỉ là người ngoài thôi, làm sao biết hết lục đục trong hôn nhân của họ?
Đối với những việc mình không rõ, không rành, không hay, không biết, lại còn không phải việc của mình, tuyệt nhiên mình không có quyền phán xét.
Nhưng liệu có phải vì những tan vỡ, những mối quan hệ không như ý, mà vô tình một số người, đã mất đi niềm tin vào những điều tốt đẹp. Ví như, dạo này chị em mình hô hào nữ quyền kinh quá, rũ bỏ hy sinh sớm quá, nên nhà ai cháy cũng thấy một đám vấy xăng vô tưới lấy tưới để. Châm ngôn là: Hãy vùng lên, đừng hy sinh! Đại loại ghê gớm thế! Tự nhiên cái từ hy sinh đẹp như thế, thành ra trở nên xấu xí vô cùng, bởi ngữ cảnh và cách suy luận quá đỗi nặng nề.
Tôi chỉ mạn phép nghĩ như thế chẳng cần đâu. Mình đến với nhau bằng tình yêu, mình chia tay nhau bằng tình nghĩa. Mình làm đúng phận sự của mình trong một mối quan hệ, mình đã hết lòng hết dạ. Nếu mối quan hệ đó tan vỡ, mình cũng thanh thản mà ra đi. Tuy buồn khổ, thiệt thòi... nhưng quan trọng nhất trong cuộc đời, là còn sống còn cơ hội.
Quay trở lại chuyện hy sinh. Tôi đang làm việc ở chỗ tốt, tôi sống ở nước ngoài cũng tương đối ổn. Thu nhập của tôi khi đó cũng cao. Đùng cái, tôi sinh con, về nước. Kinh tế cũng khó khăn chứ ạ? Mọi người đều nói: sao dại thế, hy sinh, bỏ sự nghiệp theo chồng con. Liệu rằng tôi có thấy phí không?
Thực tình thì, tôi không thấy phí, thoát khỏi kiếp ế như anh Lê Hoàng phán, tôi đã thấy mừng. Nhìn thấy con mình cười ôm hôn mẹ, tôi thấy mừng một tỉ lần rồi. Tôi thương chồng, chồng cũng thương tôi. Cuộc đời con người, muốn nhận lại yêu thương, có lẽ nên cho đi yêu thương trước đã.
Thật sự, để bon chen với đời, phụ nữ yên phận như tôi lúc này, hiển nhiên, không bằng ai. Au đì không có, Hơ mét cũng còn mơ... Nhưng tôi muốn giúp ai, chồng chưa bao giờ phản đối. Nhà hết tiền, anh ấy cũng đồng ý cho tôi đem đồng cuối cùng giúp đỡ người khó khăn hơn.
Anh ấy không bảo tôi dở hơi, không chê tôi ngu ngốc với những ý nghĩ đôi khi điên khùng. Đến bây giờ sau khi sinh, tôi trở nên mập mạp hơn trước, anh ấy cũng không ghét vì tôi béo, chỉ ghét béo làm tôi buồn. Thật sự, nếu đời này, nói là hy sinh vì chồng con, tôi thực lòng thấy đáng lắm. Đáng lắm luôn. Cho dù, phải nói thật, không ít lần tôi tủi.
Cách đây 3 năm, khi còn đi làm, thu nhập của tôi đã 5000$/ tháng, chưa kể lợi nhuận từ sách và quảng cáo. Tôi kiếm nhiều tiền, tôi sống thoải mái. Tất nhiên, tôi bị nhiều người ghét, người ta phải ghét thôi, vì tôi trẻ, mới ngoài hai mấy, đã kiếm ngần đấy tiền mà còn chẳng học được cái bằng đại học cho xong. Bây giờ tôi làm bánh, thu nhập chả được nhiều lắm lắm đâu, lại còn vất vả hơn. Mở mắt ra chưa kịp làm bao nhiêu việc đã hết ngày rồi. Nghĩ tới ngày xưa, tôi cũng nuối tiếc lắm, nếu cứ theo đuổi sự nghiệp, có thể bây giờ lương đã cao hơn thế... Có khi tôi còn khóc vì tiếc, tiếc không phải tiền bạc, mà tiếc con đường thăng tiến mà mình đã bước xuống để rẽ ngang. Khóc hu hu luôn vì nhìn chúng bạn vẻ vang còn mình có phần hơi lép vế. Nhưng nếu mấy ngàn đô ngày xưa kiếm bằng biết bao bon chen ganh đua, chuốc bao thị phi, ghét bỏ thì tiền tôi kiếm được bây giờ, lại là làm điều mình thích, kiếm tiền mình tiêu, yêu việc mình làm, an nhàn tâm trí.
Trên đời có những thứ gọi là hy sinh, nhưng hy sinh ấy chưa chắc đã là xấu. Mặc dù vẫn biết rằng, có những hy sinh giống như là bị áp đặt, bắt ép, hết sức cay đắng, quá mức tủi hờn, điều đó hẳn nhiên cần phải loại bỏ.
Nhưng vẫn còn đó những hy sinh rất khác, như tôi bây giờ, hy sinh một số thứ, để thấy mình hạnh phúc hơn. Hy sinh tham vọng tưởng chừng như to lớn, để an yên với cuộc đời nhỏ bé nằm chặt trong vòng tay yêu thương của gia đình mà mình cùng chồng con vun đắp. Chẳng phải đặt trong một số hoàn cảnh, "hy sinh" là sự trao đổi tuyệt vời, không sút sân si, tị niềm, hơn thiệt đó sao? Cảm giác giống như là, mình xuống đường không bằng ai, nhưng về nhà, không ai bằng mình. Mọi so sánh bấp bênh với đời, đều trở nên khập khiễng.
Hôm trước, có nhiều nơi mời tôi đi làm trở lại. Sau bao trăn trở, tôi cũng từ chối hết. Thực lòng, tôi tiếc lắm. Nhưng mẹ chồng bảo, người ta trả lương con, lấy hết thời gian của con cho gia đình, mệt lắm con ạ. Cả nhà chẳng ai ép uổng, chỉ cho lời khuyên. Nhưng thực sự, tôi sẽ không có đủ sức lực để chu toàn việc nhà việc xã hội, nên đành hy sinh cái cơ hội, để chọn cái gọi là gia đình. Tôi chỉ làm những việc vừa sức mình, gạt bỏ tham vọng sang một bên, cứ thấy hên hên, vì mình đã có gia đình là bến đỗ. Xét cho cùng, mình cũng đâu còn một mình nữa, mà cứ cố làm anh hùng thiên hạ, gánh cả giang san?
Phụ nữ cần dịu dàng thôi là hạnh phúc rồi. Với tôi, giờ phút này là thế đó.
Ngày xưa, tôi không thích cô đơn, anh Lê Hoàng nói, tôi sợ. Bây giờ, tôi không thích tan vỡ, nhìn ai đó chia ly, tôi buồn. Tôi cũng hơi hơi lo. Những rốt cuộc thì, tôi đã dành tất cả yêu thương mình có cho gia đình này. Nếu một mai chồng giở quẻ, làm trò đổi thay, tôi chắc rằng mình cũng không tiếc, vì thời gian hạnh phúc mà anh ấy dành cho tôi lúc này cũng rất nhiều rồi. Tất nhiên, phần nhiều, phần lớn, gần như tất cả tấm lòng, tôi vẫn mong anh ấy sẽ không bao giờ như vậy. Nhưng nếu điều đó xảy ra, tôi vẫn không sống hằn học với đời, vì đời ngắn lắm, biết nay chưa chắc thấy mai. Tôi cũng sẽ không vì những tổn thương của mình, mà khuyên ai trở nên ghê gớm sau một lần đau khổ. Bởi vì ghê gớm à, cũng có bớt khổ được đâu?