Chúng Ta Ngày Ấy

Chương 38




Khoảnh khắc Khánh Thư chuyển sang chỗ Gia Huy, Chí Tuấn thấy tim mình như hẫng đi một nhịp.

Cậu rất muốn đứng lên giữ cô lại và giải thích với cô về mọi thứ, muốn ngỏ lời với cô thật nhanh nhưng cuối cùng đành nuốt lại tất cả. Cậu không thể để tình cảm lấn át lí trí vào lúc này được.

Cả bọn nhìn cậu đầy ái ngại, vỗ vai cậu an ủi rồi cũng đành quay lại với bài vở. Chí Tuấn nhìn Khánh Thư lần nữa đang cúi đầu nhìn quyển sách, nhắm chặt mắt lại ép bản thân phải tập trung học để đạt kết quả cao nhất, mọi chuyện còn lại sẽ từ từ tính tiếp.

Cuối cùng từ hôm đó đến khi thi giữa kỳ xong, Khánh Thư cũng không hó hé câu nào với Chí Tuấn làm bầu không khí trong nhóm càng trở nên ngột ngạt. Họ thi xong cũng chỉ hỏi nhau làm bài được không và may mắn khi ai cũng ổn thỏa.

"Khánh Hân, Thư làm bài ổn chứ?"

Chí Tuấn không đủ can đảm để tìm Khánh Thư hỏi vì biết chắc cô sẽ chẳng thèm trả lời cậu nên đành tìm Khánh Hân nói chuyện.

"Thư bảo ổn. Nhưng mà mày không định nói rõ với Thư à?"

"Giờ thi xong rồi, tao sẽ tìm cơ hội giải thích. Trước mắt mày với Đan Lê an ủi Thư giùm tao nhá."

"Ừ, giờ Đan Lê cũng đi tìm Tuấn Huy nói chuyện rồi, mong là sẽ ổn."

Quả thật, Đan Lê đang cố gắng nhớ lại đường để vào nhà Tuấn Huy vì cô mới chỉ vào nhà cậu một hai lần nên không nhớ nổi. Cô còn định đi mua vài thứ rồi mới vào nhưng nhớ ra nhà cậu ấy cũng bán tạp hóa nên quyết định vào đó mua một thể. Phải hỏi đến ba bốn người hàng xóm quanh đó cô mới thành công đến căn nhà to đùng của gia đình Tuấn Huy và Khánh Thư.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đi đến trước cổng nhà Huy bấm chuông. Dù cổng đang mở, một vài đồ bán cũng đang bày ở đây nhưng với phép lịch sự nên cô vẫn quyết định chờ người ra.

"Eo, mày đánh kiểu quái gì thế Đăng Quân?"

"Địch ở đây không lại mày ra đó làm gì đấy Lê Khánh?"

"Ớ, tao đang ở đây đánh một đống địch mày còn không lại phụ."

"Không hề bạn ơi, tôi không hề chơi gà, tôi là gà mẹ. Bạn mới non đấy!"

Cô nghe từ bên trong vọng ra tiếng la quát của Tuấn Huy. Có lẽ cậu ấy đang ở nhà bán hàng rồi rảnh rỗi chơi vài ván game. Thậm chí đến khi ra đến cổng, cậu ấy vẫn đang cúi mặt nhìn điện thoại, vừa đi vừa nói với bạn bè trong game, không hề biết người trước mặt là ai. Với tầm mắt liếc thoáng qua phía dưới, cậu thấy đang đeo cặp thì đoán chừng là tầm tuổi nên không kiêng dè gì to giọng hỏi:

"Bạn mua gì đấy?"

Đan Lê giật mình, chớp chớp mắt nhìn cậu không dám trả lời, bối rối đứng im nghe cậu chửi bạn vì sợ sẽ làm phiền.

"Ớ, sao lại thua rồi. Này nhé tôi đã cay, mới vài tuần chưa chơi mà trình xuống hẳn. Vào phòng họp chuẩn bị trận mới đi tao phục thù. Bạn ơi mua gì sao không nói..." - Tuấn Huy ngước lên, giật mình gỡ một bên tai nghe ra, tông giọng hạ xuống thấp vài phần - "Đan Lê... Mình xin lỗi... Cậu, có việc gì à?"

"À... cho tớ một lon Soda dưa hấu với một lốc Yakult."

Huy vội gật đầu, để điện thoại xuống rồi chạy vào lấy đồ. Xong xuôi, cậu bỏ vào túi cẩn thận rồi đưa cho Đan Lê.

"Của cậu bốn mươi bảy nghìn nhá. Xin lỗi, nãy chắc làm cậu hơi giật mình rồi."

"Không sao, tớ cảm ơn." - Đan Lê giơ tay đón lấy đồ từ Tuấn Huy rồi chăm chú nhìn cậu như có điều muốn nói.

"Cậu còn việc gì đúng không?"

Cô căng thẳng nhìn Huy, giây sau liền thở nhẹ ra trả lời:

"Tớ muốn nói chuyện của Tuấn. Thật ra Tuấn có lý do riêng nên mới nói thế chứ cậu ấy có tình cảm với Thư. Với cả, tớ mong việc này không làm ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta. Cậu đừng ghét Tuấn nhá, Tuấn sẽ giải thích rõ với cậu."

Tuấn Huy nhìn Đan Lê nắm chặt tay căng thẳng không nhịn được bật cười, vừa lấy thêm năm cây kẹo vừa đáp lời:

"Cho cậu đấy." - Cậu lấy túi đồ bỏ kẹo vào rồi đưa lại cho cô - "Việc của Tuấn tớ cũng biết đại khái rồi, phần còn lại ở Khánh Thư thôi. Lúc đầu, không hiểu sao tớ hơi giận nó nhưng giờ nghĩ lại cũng có thể bỏ qua. Yên tâm nhé, tớ không giận gì bọn cậu hay ghét Tuấn đâu."

Đan Lê thở phào, mỉm cười cảm ơn. Sau khi nói thêm đôi ba câu và cảm giác đã giải quyết được mọi chuyện, cô chào tạm biệt Tuấn Huy vội rời đi vì cô còn một ca học thêm toán. Đan Lê vừa đi khuất, Tuấn Huy liền thở ra một hơi vì căng thẳng rồi cầm điện thoại lên, khuôn mặt trong phút chốc như đông cứng lại khi nhìn vào màn hình điện thoại.

Cậu quên không tắt điện thoại, không tắt tiếng. Tức là nãy giờ, cả bọn bạn lớp cậu đều nghe không thiếu chữ nào.

"Ôi tao vừa nghe gì vậy tụi bay, hết mười kiếp tao chưa hết sốc."

"Trời ơi Tuấn Huy dịu dàng thế, cậu tớ cơ đấy."

"Cậu đừng có nói thế, Huy giận đấy!"

Tuấn Huy lừ mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ khi nào hết "tạp âm" mới lên tiếng.

"Là bạn hôm trước tao khen đẹp đấy."

"Thật luôn?" - Lê Khánh ở bên kia giật mình.

"Ờ, chơi cùng bên 11A4 mà tao không biết. Bạn kiệm lời với hướng nội lắm, tao không thể xưng kiểu tao mày được."

"Khiếp, chú thì ghê rồi."

"Mai anh dắt sang gặp là biết, mấy chú mà tiếp xúc với bạn rồi đảm bảo không dám nặng lời câu nào đâu. Mà là bạn anh đấy, cấm chú nào lén phén vớ vẩn nghe chưa."

Tám chuyện với bạn xong, Hoàng Tuấn Huy tắt điện thoại đi làm việc nhà, quét dọn đường trước quán. Tối nay bố về muộn nên chắc lát nữa cậu nấu cơm sớm để hai anh em ăn rồi cất để bố ăn sau. Vừa quét đường vừa mải nghĩ, cậu nhìn sang liền thấy Khánh Thư lao xe vào nhà hàng xóm rồi hét ầm lên:

"Anh ơi... Á, trời ơi con chó. Cứu, mày đừng lùa tao."

Huy thở dài ngán ngẩm vì đã quá quen với việc này. Mỗi lần đi chơi về ngược đường Thư hay đi, y như rằng con bé thấy nhà nào na ná giống nhà mình là lao xe vào rồi bị mấy con chó mực lùa chạy ra. Có hôm còn bị chó cắn rách cả ống quần rồi xuống xe cầm roi cãi nhau với nó.

"Nhà như này, đi bao nhiêu năm mà vẫn không nhớ được anh mày chịu."

"Sao trách em được, lúc nhỏ em ở nhà ngoại chứ có ở đây đâu. Lại còn ko quen đi đường ngược nữa, nhà nào cũng cứ na ná nhau."

Nhìn Khánh Thư bĩu môi xong, Huy đứng im một lúc. Lát sau, cậu mới cất giọng hỏi:

"Mày vẫn đang giận thằng Tuấn à?"

Cậu thấy Khánh Thư nghe xong giật mình nhìn cậu bất ngờ, tròn mắt tưởng mình nghe nhầm.

"Anh hỏi làm gì?"

"Tao nghe Lê kể."

Cô nghe xong tâm trạng trùng xuống hẳn, rầu rĩ không thèm đáp rồi dắt xe vào nhà. Vừa đi, như đang nghĩ ngợi điều gì còn dậm chân làu bàu trong miệng.

"Chí Tuấn đáng ghét! Tao ghét mày hết đời."

Tưởng chừng đã xong xuôi mãi cho đến tối, sau khi đã xong xuôi mọi việc, cậu ung dung lên phòng làm bài tập Hóa và tiếng Anh. Đến tầm gần mười một giờ, chợt điện thoại để ở tủ đầu giường bỗng nhiên đổ chuông. Huy chậm rãi đứng dậy, đi lại rồi cầm điện thoại lên.

Màn hình sáng lên cái tên: Nguyễn Chí Anh Tuấn. Sau vài giây ngắn ngủi chìm trong phân vân, cậu để điện thoại lên tai rồi không nhanh không chậm đi ra ban công trước phòng.

"Alo."

"Là tao, Tuấn đây."

"Ừ."

Ở đầu dây bên kia, Chí Tuấn căng thẳng đến hai môi run run, hai hàm răng đánh lập cập vào nhau. Cậu rất lo lắng cuộc nói chuyện này không suôn sẻ.

"Mày... Tao có vài việc muốn nói với mày. Định ra gặp riêng nhưng tối nay bố mẹ tao ở nhà nên không tiện."

"Nói qua đây cũng được."

Không để cậu nói tiếp, Tuấn Huy hỏi luôn:

"Chuyện của Thư phải không?"

Chí Tuấn hơi hỏang hốt, cuối cùng ừ một tiếng xác nhận rồi chầm chậm giãi bày:

"Hôm đó lúc mày hỏi tao, tao có bảo tao không thích Thư. Thật ra là không đúng đâu. Tao không hề thấy Thư đáng ghét, tao cũng không muốn chuyển chỗ với Thư."

"Ý mày là..."

"Tao thích Khánh Thư."

Nói xong câu đó, cậu nuốt ngụm nước bọt xuống cổ họng khô khốc còn Tuấn Huy bên kia dù đã đoán ra và được nói từ trước nhưng vẫn sốc khi nghe qua miệng Chí Tuấn, bất ngờ không nói nên lời.

"Tao biết mày sẽ thấy hơi khó xử nhưng tao nghĩ mình phải nói ra. Tao không rõ tao thích Thư từ bao giờ và phải mất một thời gian để tao nhận ra mình có tình cảm với Thư rồi chấp nhận nó trong con người tao. Nhưng nghĩ mãi tao lại sợ mày với Thư không đồng ý nên hôm đó mày hỏi, tao có nói dối. Tao xin lỗi."

"À, ra là thích em tao từ lâu." - Huy giả bộ ồ lên bất ngờ.

"Tao lo Thư từ chối, cũng lo mày không đồng ý nên mới gọi cho mày. Tao..."

"Mày thích em tao thật?"

"Ừ, hoàn toàn thật." - Tuấn gật đầu xác nhận.

"Thôi được, mày thích em thì tao rao bán nó hai mươi triệu."

"Hả? Mày bán em cho bạn à?"

Tuấn Huy bật cười, mãi lâu sau mới nói:

"Thật ra Gia Huy đã nói với tao hôm trước vì không muốn tao hiểu nhầm. Còn việc này phải tùy thuộc vào Thư xem nó sao đã mới tính tiếp được."

"Vậy mày đồng ý à?"

"Đã bảo rồi, đưa tao hai mươi triệu, tao bán cả người cả tài sản!"

Chí Tuấn bật cười, cảm ơn Tuấn Huy.

"Không phải cảm ơn, mày làm nó khóc một hôm nữa xem tao xử mày thế nào."

"Lần đó sẽ là lần duy nhất."

Cúp điện thoại cũng đã gần mười hai giờ khuya. Chí Tuấn thở phào, mỉm cười vui vẻ vì gỡ được một phần khó khăn. Giờ điều gian truân nhất hiện tại là phải làm sao để nói chuyện được với Khánh Thư.

Nguồn ảnh: Bạch Lưu Dương._______________________

P/s: Tình tiết Khánh Thư đi về nhầm nhà là hoàn toàn có thật nha, mình lấy ý tưởng từ một người bạn khá thân của mình. Khác là chị ta ở đó từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ nhưng thỉnh thoảng vẫn về nhầm nhà còn Thư là hồi bé ở nhà bà ngoại :v

Bão ở chỗ mọi người hôm nay đã ổn hơn chưa, chỗ mình mấy hôm trước mưa dữ dội luôn mà hôm nay chỉ mưa một xíu buổi sáng thôi. Mong tất cả mọi người đều bình an nhé!