Chúng Ta Ngày Ấy

Chương 31: Đi mua đồ




Khánh Hân và Đan Lê vì quá lo lắng cho hai người bạn của mình mà rủ nhau đi đón Khánh Thư và Chí Tuấn. Vừa đi được một đoạn, thấy cả hai đang chạy hồng hộc tiến tới, miệng không ngừng kêu cứu vì quá mệt.

Sau cùng, cả bốn người muộn học.

Dù đã nài nỉ sao đỏ hết nước hết cái, giở đủ chiêu trò để mong được bỏ qua nhưng rồi vẫn bị trừ vào điểm thi đua và nhiễm nhiên, tên của bốn người sẽ được ghi lên bảng tin buổi chiều.

"Xong rồi."

"Cô Hiền xử trảm mất."

"Không tin được tớ vừa đi học muộn."

Vừa kết thúc tiết một trong lo sợ, cả bốn người không hẹn mà nằm rạp xuống bàn than thở. Khánh Thư lườm Chí Tuấn cháy mặt nhưng đành bất lực chịu thua vì giờ có làm gì Tuấn thì sự việc cũng không thể cứu vãn được.

"Hôm nay mày bị sảng hay sao mà chạy bộ ra đón tao được vậy?"

"Tao cũng không biết."

Có lẽ, hai người sốc nhất sau sự việc này là Khánh Hân và Đan Lê. Cả hai như bị rút cạn sinh lực, nhìn mặt ai cũng đờ đẫn không thiết quan tâm thứ gì.

"Ê bay tao vừa học xong tiết Văn muốn tẩu hỏa nhập ma luôn. Ủa, Đan Lê với Khánh Hân sao thế?"

Như mọi khi, đến giờ ra chơi Tuấn Huy lại chạy sang tám chuyện cùng hội bạn nhưng hôm nay lại bắt gặp hai người đang buồn rầu, còn hai người ngồi phía sau đang đánh nhau.

Gia Huy đang ngồi nhìn bốn người thấy Tuấn Huy sang chơi nhanh chóng đứng lên đi lại cạnh cậu tường trình.

"Hồi nãy Chí Tuấn ra đón Khánh Thư chả hiểu kiểu gì phi một mạch ra mà không thèm lấy xe. Hân với Đan Lê chờ lâu quá sợ hai đứa có chuyện nên xách cặp chạy ra tìm. Cuối cùng cả bốn muộn học bị vinh danh trên bảng tin trừ điểm thi đua."

Tuấn Huy nghe xong bật cười nhìn Chí Tuấn hỏi:

"Mày có bình thường không Tuấn?"

"Đừng nói nữa, tao mệt rồi."

Nói đoạn, cậu lại nhìn lên hai bạn nữ đang nằm ủ rũ trên mặt bàn an ủi:

"Thôi đừng buồn, tao trốn học cả ngày bị ghi suốt có làm sao đâu, vẫn đứng sừng sững đây đó thôi. Trừ có tí điểm không việc gì."

"Thông cảm, đây là lần đầu hai đứa nó muộn học."

Tuấn Huy à lên một tiếng đáp lời Gia Huy:

"Ra là hai học sinh ưu tú lần đầu phạm lỗi."

Cuối buổi, sau khi bị cô Hiền mắng một trận vì một lúc bốn lượt học sinh đi muộn, cô nhắc nhở đội văn nghệ tăng cường luyện tập và cuối tuần này giao cho Khánh Hân và Khánh An đi mua trang phục để tuần sau diễn. Thời gian đúng là nhanh thật, mới ngày nào còn tập đến đau cả lưng giờ đã sắp đi diễn rồi.

Chủ nhật tới. Ban đầu Hân và An dự định sẽ đi mua trang phục nhưng sau nghĩ lại vì thứ năm tuần sau diễn, thời gian rất gấp rút nên quyết định giao việc trọng đại này cho Khánh Thư và Đan Lê. Cả hai sẽ chọn trang phục rồi chụp gửi cho hai bạn ở nhà xem rồi mới chốt nên lấy hay không.

Sau khi Khánh Thư kể với anh với mục đích bảo anh ở nhà canh cửa hàng cho bố thì Tuấn Huy cũng nằng nặc đòi đi theo nên đành khóa cửa hàng không bán. Tới chợ lại thấy ngoài Đan Lê còn Chí Tuấn lù lù theo sau, tươi cười hớn hở vẫy tay chào anh em Tuấn Huy.

"Ủa, sao Chí Tuấn cũng đến?"

"Chí Tuấn lai tớ đi, xe tớ hết điện rồi." - Đan Lê cười trả lời.

Cả bốn quyết định đi tìm trang phục trước rồi đi vòng quanh chợ mua đồ ăn và vài thứ khác. Họ cùng nhau đi qua năm cửa hàng mới tìm được một cửa hàng có đồ tổng thể khá đẹp.

Sau một hồi lâu lựa chọn, hội ý với hai bạn nam, họ chụp gửi cho Khánh Hân ở nhà và được sự đồng ý của Hân mới thuê. Tám bộ đồ màu trắng cho nữ, tám bộ đồ đen cho nam và còn có thêm phụ kiện đi kèm nữa.

Xong xuôi, cả nhóm đi dạo khắp chợ mua đồ ăn. Từ lúc nào mà tách hai ra đi, Chí Tuấn và Khánh Thư một nhóm, Đan Lê và Tuấn Huy một nhóm.

"Ê, mua xúc xích ăn." - Khánh Thư kéo tay Chí Tuấn đang hướng mắt nhìn khắp nơi.

"Cô cho cháu năm cây xúc xích ạ."

Cô bán hàng cười tươi gật đầu gói cho cô lại cẩn thận rồi báo giá:

"Năm mươi nghìn nhé cháu."

"Dạ vâng."

Khánh Thư cảm ơn cô rồi lục tìm trong túi tờ năm mươi nghìn đưa cô. Vừa tìm xong định trả tiền, khóe mắt cô liền thấy một cánh tay từ đằng sau đưa cho cô bán hàng tờ năm mươi nghìn rồi chào cô đồng thời kéo Khánh Thư đi tiếp.

"Tao cũng có tiền mà sao mày phải trả?"

"Đi chơi với tao mà mày phải trả tiền à?"

Cô tròn mắt nhìn Chí Tuấn, tim vì câu nói này của cậu mà đập loạn xạ liên hồi. Cô vội cúi xuống nhìn nền đất, tay cầm túi xúc xích giờ cũng không dám ăn.

"Mua rồi không ăn hả?" - Chí Tuấn vừa đi vừa nhìn túi xúc xích hỏi.

"Cho mày hai cây."

"Thôi, mày cứ ăn đi tao không ăn."

"Để về tao gửi lại mày tiền nhá, đợt trước mày cũng bao tao còn gì."

Nói xong, cô lấy một cây xúc xích lên ăn rồi bổ sung thêm, "Tao con nhà kinh doanh nên sòng phẳng là điều luôn đi đầu."

Chí Tuấn lừ mắt nhìn Khánh Thư, cậu dừng lại xoa đầu cô rồi hơi khom lưng để cùng chiều cao với cô vui vẻ trả lời:

"Yên tâm, đi với tao mày là ưu tiên, tiền cứ để tao trả."

Cậu vỗ nhẹ đầu cô hai cái rồi đứng thẳng dậy, rút từ trong túi cậu đang đeo một ít khăn giấy đưa cô lau miệng rồi hớn hở đi tiếp.

Giờ cô mới biết thêm, Chí Tuấn ngoài thỉnh thoảng ngây ngô ngốc nghếch, hay thích trêu cô còn có lúc rất giàu và ga lăng nữa.

"Ê, đeo cái bờm này đi coi như tao tặng mày."

Chí Tuấn tỏ rõ thái độ khinh bỉ nhìn chiếc bờm bĩu môi chê bai:

"Eo, cái màu hồng nữ tính thế này mà bảo tao đeo á?"

"Mày cứ đeo đi, đảm bảo đẹp."

"Không."

"Có đeo không?"

Trước áp lực của Khánh Thư, Tuấn ngậm ngùi cầm chiếc bờm lên đeo, tỏ ra khuôn mặt bất lực nhìn cô.

"Rồi, trông đẹp đấy."

Cậu nghe xong bực bội thầm nghĩ, nếu không phải vì thích cô thì cái bờm này đừng mơ cậu chạm vào lấy một lần. Gu thẩm mỹ của Khánh Thư quá lạ lùng....

"Lê muốn ăn gì không?"

"Tớ không."

Tuấn Huy vui vẻ vừa đi vừa nhìn xung quanh và gợi ý rất nhiều thứ để Đan Lê lựa chọn nhưng cô đều từ chối. Đi thêm một lúc, cô mới đứng lại trước một quán bán đồ nữ rồi bảo Tuấn Huy đứng đợi bên ngoài nhưng cậu vẫn đi vào cùng vì ở ngoài một mình khá buồn chán.

"Cậu muốn mua gì trong đây à?"

"Tớ định mua cho Hân một cái lắc chân vì trong đoạn múa mẫu tớ thấy cô vũ công có đeo và đoạn đu dây sẽ rất hợp với bài múa."

Tuấn Huy gật gù tỏ ý đã hiểu rồi đi theo Đan Lê lựa đồ. Cô đi hết chỗ trang sức đó, cuối cùng cũng chọn được một chiếc lắc chân và một chiếc vòng cổ.

"Còn phải mua thêm vòng cổ à?"

"Tớ mua tặng Khánh Thư, sắp đến sinh nhật cậu ấy rồi nên tớ chuẩn bị trước."

Tuấn Huy ngẩn người bất ngờ vì độ tinh tế của Đan Lê, cô ấy dường như luôn chú ý đến những điều nhỏ nhất ở mỗi người và luôn biết cách đem đến bất ngờ cho họ.

Sau khi tính tiền xong, cô vô tình nhìn thấy một chiếc vòng tay trông rất đẹp liền tiến lại xem. Tuấn Huy vẫn đứng nguyên chỗ cũ hướng mắt sang, cái đó trông rất hợp với cô. Chỉ là, sau khi xem bảng giá, cô liền bỏ chiếc vòng lại chỗ cũ rồi tạm biệt chủ tiệm đi ra.

Tuấn Huy nhìn ra được Đan Lê rất thích chiếc vòng đó và màu trắng đó thật sự phù hợp với cô. Cậu tần ngần nghĩ ngợi sau cùng vỗ nhẹ vai Đan Lê bảo:

"Lê đứng đợi tớ một lát, tớ thấy ở tiệm hình như có giảm giá cái gì ý để tớ qua xem lại hôm sau đến mua."

Đan Lê nghe xong cũng đồng ý rồi đứng gọn vào lề đường nhìn Tuấn Huy đi vào lại tiệm trang sức kia. Cô lấy hai chiếc vòng ra nhìn lại lần nữa, Khánh Hân và Khánh Thư đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp.

Đợi khoảng mười lăm phút sau, Tuấn Huy quay lại. Cậu chạy lại chỗ cô, mỉm cười bảo cô xòe tay ra.

"Tặng Lê đấy."

Cô ngỡ ngàng nhìn chiếc vòng hồi nãy cô định lấy nhưng vì đắt nên cô không dám mua, vậy mà giờ nó lại xuất hiện nằm gọn trên tay mình. Cô nhìn Tuấn Huy, ánh mắt xen lẫn vui vẻ và ngạc nhiên.

Tuy thế, cô vẫn bối rối và định trả lại chiếc vòng vì dù có giảm giá thì chắc chắn vẫn không rẻ. Nhận ra ý định của Đan Lê, Tuấn Huy lập tức nói luôn:

"Ừm... quán giảm giá đấy, không đắt đâu. Cậu đừng lo tiền nong tớ tặng cậu mà."

Đan Lê mỉm cười cảm ơn Tuấn Huy và nói thêm:

"Cảm ơn Huy, tớ sẽ giữ chiếc vòng cẩn thận."

"Lê đưa vòng đây tớ đeo cho."

Đan Lê chần chừ nhìn Huy, sau đó cũng đưa vòng cho cậu. Tuấn Huy mở khuyên của chiếc vòng, đeo lên cổ tay trắng ngần của Đan Lê. Trông dáng vẻ nghiêm túc của Huy và khoảng cách khá gần này làm Đan Lê bất giác nín thở chăm chú nhìn cậu.

"Xong rồi, nhìn đẹp lắm."

Đan Lê gật đầu.

"Ừm, trông chiếc vòng đẹp thật."

Tuấn Huy nhìn Đan Lê đang mỉm cười giơ tay đeo chiếc vòng lên ngắm nghía, mãi sau cậu mới lên tiếng, giọng nói nhỏ đi vài tông như không muốn cô nghe thấy.

"Không, ý tớ nói là cậu đẹp." _____________________

P/s: Mấy bồ nhận ra đặc điểm chung của ba chị nhà không, đều rất ngại nhận đồ và sòng phẳng á :vv