Chúng Ta Ngày Ấy

Chương 19: Nỗi lo




Theo như Khánh Hân được biết, sau hôm đi rước Khánh Thư về, Chí Tuấn hành xử một cách lạ lùng mà trước đây cả bọn chưa bao giờ biết.

Bình thường khi gặp Khánh Thư, cô nhóc nói một câu Tuấn cũng khịa một câu, làm gì cậu cũng bày ra bộ mặt với thái độ khinh khỉnh làm Thư bực không thôi. Trong giờ học hai đứa ngồi đánh nhau là điều hiển nhiên, có hôm còn bị cô bắt ra hành lang đứng phạt rồi lại chửi nhau ngoài đó.

Còn bây giờ, Chí Tuấn đối xử với Khánh Thư quay ngoắt theo hướng không ai ngờ được. Suốt một tuần đầu, cậu tránh Thư như tránh tà, thỉnh thoảng lại thừ mặt ra không biết đang nghĩ gì. Trong giờ học còn ngồi sát ra đầu bàn không dám nói chuyện làm Khánh Thư tưởng cô làm gì dọa Tuấn. Sau nghĩ lại thấy không đúng, Chí Tuấn biết võ mà, cậu chưa làm gì cô thì thôi, cô thì làm gì được cậu?

Ấy thế mà sau những ngày đó, Chí Tuấn lại thay đổi, dù chỉ là những thay đổi rất nhỏ nhưng trong nhóm không ai không nhận ra. Khi Thư đánh cậu, cậu không đánh lại mà sẽ để mặc cho cô đánh, cô bảo đói giờ ra chơi sẽ tức tốc xuống căn - tin mua hẳn một túi đồ ăn, tan học về cũng mặc kệ nắng mưa chạy ra lấy xe cho cô trước rồi mới đi bộ về.

"Ê, Chí Tuấn bây giờ là lạ ý nhỉ?" - Khánh Hân choàng tay qua vai Khánh Thư hỏi nhỏ.

"Hả? Sao mà lạ?"

"Cậu không thấy Tuấn đối xử với cậu kiểu... tả sao nhỉ? Kiểu dịu dàng hơn ý."

"Không để ý nữa."

Cô đáp xong vô tư ăn chiếc bánh mì Chí Tuấn vừa mua cho, không quan tâm ánh nhìn hoài nghi của bạn mình bên cạnh. Đang ăn, cô chợt nhớ ra điều quan trọng vội nuốt miếng bánh xuống, hồ hởi nói:

"Tí thì quên, cậu còn nhớ kèo ngày kia ăn ở nhà tớ không? Cả nhóm sáu đứa đi đấy."

"À có, quên sao được. Để về tớ nhắn Đan Lê."

"Mà Đan Lê bận khiếp. Thấy đi học thêm triền miên luôn. Hình như mới vừa rồi đăng ký thêm một lớp tiếng Anh với anh tớ nữa."

"Thế hả?"

Nói xong, Khánh Hân cầm sách vở tiết trước bỏ vào cặp rồi lấy môn kế tiếp ra chuẩn bị học. Cô mở sẵn sách ra, tỏ ra nhàm chán lướt điện thoại nhưng trong thâm tâm vẫn lo lắng. Tối nay là có điểm tổng kết, cô khá lo môn Toán vì thi cuối kỳ điểm thấp hơn dự tính, điểm giữa kỳ cũng không ổn, cô sợ sẽ kéo điểm tổng môn xuống. Thầm thở dài, cô lại bỏ điện thoại vào cặp rồi nhìn ra cửa sổ, áp lực vì điểm một thì áp lực vì bố mẹ mười. Bố mẹ cô đi làm xa nhưng hình như hôm nay sẽ về nghỉ ngơi một tuần, cô sợ nhỡ may...

"Khánh Hân, cậu sao mà ngẩn người ra đấy?"

Cô quay lại, Đan Lê vừa từ căn - tin lên mua chút đồ ăn lót dạ giữa buổi vì sáng đi vội chưa kịp ăn gì.

"Tớ đang nghĩ chút chuyện thôi, không có gì."

Đan Lê nhìn cô một lát liền biết chuyện gì nhưng cũng không nói ra, chỉ nhẹ nhàng an ủi:

"Đừng lo quá nhé. Tớ nghĩ điểm môn khác của cậu cao sẽ kéo lên được thôi."

Cô mỉm cười gật đầu đáp lại, mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Đan Lê vừa ăn bánh vừa vỗ nhẹ vào vai cô động viên. Khánh Thư ăn xong bánh mì nhìn lên thấy vậy liền hỏi nhỏ:

"Hân sao thế? Nãy còn cười toe toét cơ mà?"

"Cậu ấy khó chịu trong người thôi, không sao."

Đánh trống hết giờ ra chơi, cả lớp tập trung về lớp ổn định chỗ ngồi. Gia Huy với Chí Tuấn cũng từ sân bóng rổ đi lên. Thấy Hân nằm gục đầu xuống bàn, Huy vỗ vai Đan Lê rồi liếc mắt lại chỗ Hân thắc mắc. Đan Lê hiểu ý lắc nhẹ đầu bảo không sao, nói cậu cứ yên tâm về chỗ. Cậu nhìn nán lại lần nữa, gật đầu rời đi.

"Ăn xong rồi à?" Chí Tuấn vừa ngồi xuống đã quay sang hỏi Khánh Thư.

"Ừ, vừa ăn xong."

"Nước tao mua để ở dưới gầm bàn, cần thì lấy uống."

"Để lát nữa."

Tuấn gật đầu lấy sách vở dưới gầm bàn ra. Xong xuôi, cậu đưa mắt nhìn lên thấy Khánh Hân đang nằm xuống bàn mới khều nhẹ vai Khánh Thư hỏi.

"Đan Lê bảo Hân hơi mệt, lát là ổn thôi."

Vừa nói dứt câu, Khánh Hân ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn sách nhưng ánh mắt lại mang nhiều suy tư. Dù lo lắng đến đâu cũng phải học bài chăm chỉ.

Cả buổi hôm nay Huy để ý thấy Hân có vẻ không ổn. Cô mặc dù tập trung vào bài nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn ra cửa sổ, cúi xuống bàn hoặc bấu hai tay vào nhau lộ vẻ lo lắng. Huy đăm chiêu nhìn, không hiểu rõ nguyên do Hân đang gặp chuyện gì. Nếu hỏi thẳng chắc chắn cô sẽ không nói, hỏi mấy đứa trong nhóm thì khả năng mọi người cũng không biết.

Đến cả buổi chiều cũng vậy, Hân tỏ vẻ mệt mỏi nằm dài ra bàn không buồn nhúc nhích, mấy người xung quanh hỏi cũng chỉ bảo không sao. Huy nhíu mày nhìn, cố nghĩ xem gần đây có chuyện gì không ổn không. Nghĩ một lát, chợt cậu sựng lại. Hình như có một chuyện thật.

Tan học, cậu bảo Khánh Thư về trước, hôm nay cậu sẽ đi cùng Khánh Hân. Thư gật đầu, theo Chí Tuấn và Đan Lê ra cửa lớp trước. Huy đứng ngay phía sau Hân vẫn đang cất sách vở vào cặp.

"Về nào."

Hân quay lại, gật đầu bước đi trong khuôn mặt không chút cảm xúc.

Cả đoạn đường cô cũng chẳng nói thêm câu nào, cứ nhìn xuống đất nghĩ ngợi gì không rõ. Huy cũng không làm phiền, im lặng đi sau quan sát cô. Mãi đến khi gần về nhà, cậu mới giữ tay Khánh Hân lại làm cô giật bắn mình rồi lại ngẩn người nhìn cậu.

"Gì đấy?" - Hân nhíu mày hỏi.

"Mày lo điểm Toán à?" - Huy nghiêm túc hỏi.

Hân chăm chú nhìn Huy, khó khăn gật đầu.

"Tao sợ bị tụt điểm."

Huy nghe vậy chỉ thả tay Hân ra không nói thêm gì. Lát sau cậu lấy từ trong túi ra một viên kẹo bạc hà đưa cho Hân.

"Người ta bảo ăn kẹo đỡ căng thẳng hơn đấy, mày ăn đi."

Cô chớp mắt, giơ tay lên lấy viên kẹo từ bàn tay Huy xé vỏ ra bỏ vào miệng. Vị thanh thanh cay nhẹ thật sự đã giúp cô tỉnh táo đôi phần. Cô vừa đi vừa nhìn Huy mỉm cười:

"Cảm ơn nhá."

"Mày phải tin vào năng lực của mày. Xếp hạng ở trường đợt thi vừa rồi cũng ổn, chắc điểm tổng kết cũng cao. Cứ vui vẻ lên chưa biết điểm mà đã trưng mặt như đưa đám thế. Hôm nay tao... mọi người lo cho mày lắm đấy, nhìn mày suốt mà không dám hỏi."

"Ừm, giờ tao thấy đỡ căng thẳng hơn rồi. Cảm ơn mày."

Đi đến ngã ba, cô vẫy tay tạm biệt Huy rồi đi thật chậm vào nhà. Huy đứng nhìn bóng hình cô đến khi cô đứng trước cửa nhà mới chịu rời đi.

Khánh Hân hít một hơi thật sâu, cầm tay nắm cửa vặn ra rồi đẩy cửa đi vào. Đúng như dự đoán của cô, bố mẹ cô đang ngồi ở phòng khách, có vẻ đã về được một lát rồi.

"Hân về rồi hả, vào cất cặp đi tắm rồi chuẩn bị ăn cơm."

"Con chào bố mẹ."

Cô cúi đầu nhìn sàn nhà rồi nặng nhọc mang cặp vào phòng cất. Từ lúc bước chân vào nhà không khí đã không hề thoải mái, điều đó làm cô thực sự lo lắng, tay chân bắt đầu có cảm giác run lên theo đợt.

Đến bữa cơm cũng diễn ra trong căng thẳng, bà cô hôm nay ăn cơm xong nhanh nên về phòng nghỉ, hiện giờ chỉ còn ba người ngồi trên bàn ăn.

"Hân..." - Mẹ cô lên tiếng phá tan sự im lặng - "Dạo này học vẫn ổn chứ?"

"Dạ vâng, vẫn ổn."

"Mẹ nghe nói tối nay có điểm tổng kết, lát mẹ vào xem cùng con."

Hân gật đầu kèm theo tiếng "vâng" rất nhỏ. Cô chỉ cúi gằm mặt xuống cố ăn xong bữa cơm không mùi không vị này rồi đứng lên về phòng.

Cô ngồi trước bàn học, chờ đợi. Sau tầm mười lăm phút, cuối cùng cũng có kết quả. Hân hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn vào tên mình trên bảng điểm.

Sau khi nhìn điểm, tất cả các môn đều ổn nhưng môn Toán điểm đã làm cô sốc không thôi. Và sự lo lắng từ sáng đến giờ trong cô là đúng. Điểm Toán đã làm tụt hạng tổng của cô, tụt từ vị trí thứ năm xuống vị trí thứ mười lăm và thiếu 0.1 để đạt học sinh giỏi. Cô ngơ người nhìn vào kết quả, tầm nhìn dần cũng bị làn nước làm cho mờ đi.

"Tại sao thế hả Hân?" - Mẹ cô đứng sau từ lúc nào - "Con bảo vẫn ổn là thế này à?"

Cô vội đứng dậy, cúi thấp đầu xuống hạ giọng nhận lỗi:

"Con xin lỗi mẹ. Do bài giữa kỳ con làm nhanh không soát lại bài với làm sai." - Giọng cô ngày một nhỏ dần - "Với có mấy câu khó nữa ạ."

"Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi hả? Con làm mẹ quá thất vọng về con."

Bố cô nghe tiếng cũng từ bên ngoài đi vào phòng. Sau khi nhìn xong điểm của cô, ông lắc đầu tỏ ra thất vọng mặc kệ nước mắt của con gái mình đang trào ra. Cô đứng im như tượng không nhúc nhích, sống mũi cay xè, sự khinh bỉ chính mình đang dâng lên, chỉ dám im lặng nghe mẹ cô mắng trong sự tức giận. Mẹ cô là một người rất nghiêm khắc trong việc học hành của cô, lần này bà thấy con gái bà làm công sức nuôi dạy bao nhiêu năm đổ sông đổ bể hết, càng nghĩ bà càng thấy bực bội trào dâng.

"Mày làm mẹ thấy mày ngày càng vô dụng, mày không phải con mẹ."

Cô không kìm được nữa, đưa tay lên lau tán loạn nước mắt trên mặt, khịt mũi rồi lên khó khăn tiếng với giọng nói nghẹn đi đôi phần:

"Con đi ra ngoài một lát."

Nói xong cô chạy ra ngoài, bỏ sau lưng phản ứng của bố mẹ. Cô chỉ biết, bây giờ mình không muốn ở đây, cô cần chỗ giải tỏa tâm trạng....

Huy cho Xinh Xinh ăn xong cũng về phòng, vừa đi vừa lau mái tóc vẫn còn hơi ẩm của mình. Cậu nhanh chóng ngồi vào bàn học, mở máy tính lên thấy có kết quả điểm tổng kết vội bấm vào xem. Kết quả cũng không tệ, đứng thứ sáu. Điểm môn tự nhiên của cậu khá cao cộng với điểm môn khác cũng tạm ổn và may mắn điểm văn dù hơi thấp nhưng suýt soát đủ. Cậu lướt tìm tên của Hân ở phía trên. Đứng đầu là Đan Lê, sau cậu là Chí Tuấn thứ bảy và Khánh Thư thứ chín. Cậu dò một lát, sững người lại khi thấy Khánh Hân ở số mười lăm. Cậu vội nhìn cột điểm của cô, thiếu 0.1 ở môn toán nên bị tụt hạng, trượt mất danh hiệu Học sinh Giỏi kỳ một.

Cậu vội cầm điện thoại lên, gọi điện cho Khánh Hân nhưng cô không bắt máy. Huy bắt đầu cảm thấy lo lắng định gọi vào điện thoại bàn nhà cô nhưng cậu lại không nhớ số. May mắn một lúc sau, dưới phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại. Cậu vội vã đi xuống, bắt máy lên nghe.

"Alo."

"Huy phải không cháu? Bà là bà của Hân."

Cậu thở ra, cảm giác bồn chồn càng dâng lên khi nghe thấy giọng bà hơi run run.

"Vâng, bà gọi cháu có việc gì không ạ?"

"Hân ý, nãy bà nghe bố mẹ mắng nó rồi nó đi ra ngoài. Được một lúc rồi mà nó chưa về. Cháu gọi thử cho nó giúp bà với."

Cậu trả lời bà rồi cúp máy. Ngay lập tức sau đó lấy điện thoại ra, bấm số Hân liên tục nhưng cũng vẫn không có phản hồi. Cậu tự nhiên thấy sợ, vội vơ áo khoác gió mặc vào, thay dép trong nhà ra rồi chạy đi tìm Hân.

Vừa đi cậu vừa nhìn khắp nơi, tay vẫn liên tục bấm số gọi nhưng vẫn không có người trả lời. Tìm hơn nửa tiếng không có kết quả, cậu dừng lại gọi điện cho từng người một trong nhóm.

"Tụi bay đi tìm Khánh Hân giúp tao với, bà Hân vừa gọi điện bảo Hân đi đâu rồi chưa về. Tao tìm nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy."

Nói xong, cậu cúp máy rồi tiếp tục chạy đi tìm. Cậu biết Hân nghĩ nhiều, cậu sợ lỡ cô nghĩ không thông rồi xảy ra chuyện gì đó.

Nếu như vậy, thực sự cậu không chịu nổi.