Chúng Ta Ngày Ấy

Chương 17: Khó gần




Tuấn Huy gần như ngẩn người và dừng ánh mắt thật lâu ở Đan Lê. Dù là lần thứ hai gặp và là nhìn trực diện nhưng ấn tượng về cô vẫn không thay đổi, thậm chí có phần sâu đậm hơn. Cô đẹp hơn những gì cậu tưởng tượng sau lần gặp ấy rất nhiều, nét đẹp trong sáng đó trong mắt cậu làm cậu có cảm giác mình chưa từng gặp một ai đẹp đến vậy.

Cậu vẫn ngẩn ngơ ngắm nhìn cô, bỗng một dòng suy nghĩ chạy ngang đầu với ý thắc mắc rất rõ ràng. Sao Đan Lê lại là bạn nữ đó? Sao cô ấy lại có thể ở đây? Sao mọi thứ lại trùng hợp đến vậy?

"Huy, Huy, mày nhìn con người ta muốn rơi con mắt ra ngoài luôn rồi."

Cậu chớp chớp mắt nén sự ngượng ngùng xuống, nở nụ cười xã giao rồi nhìn Đan Lê thắc mắc:

"À... cậu là Đan Lê à?"

"Không là Đan Lê không lẽ là con anh?" - Hoàng Khánh Thư ôm Đan Lê rướn người cãi lại.

"Cùng chơi với nhau sao tao chưa gặp nhỉ?"

Khánh Hân cười xòa đáp lại:

"Học chính khóa được một thời gian thì cô Hiển dạy Anh bảo bạn ấy sang trường chuyên học với đội tuyển bên đó rồi. Lúc mày chơi với tụi tao Đan Lê vẫn ở đây nhưng nhỏ đi học suốt hiếm khi gặp mày là phải."

"Thế giờ không đi sang đó nữa à?"

"Ừ, chuẩn bị học đội tuyển ở trường nên phải về học chứ." - Gia Huy ngồi nhìn mọi người trả lời.

Hôm nay cậu cảm giác bản thân cư xử hơi lạ. Cậu không sỗ sàng như mọi khi mà lại cư xử gượng gạo một cách bất thường và nói những câu mà cậu chưa bao giờ nói. Cậu cũng để ý, bốn người bạn của mình nói chuyện với Đan Lê rất nhẹ nhàng, Khánh Hân và Khánh Thư còn xưng hô với Đan Lê là cậu - tớ nữa làm cậu hoang mang không thôi. Đan Lê đặc biệt đến thế à?

Cậu chợt nhớ ra, hình như hôm mọi người đánh nhau cậu có lướt qua một người, dáng khá giống cô nhưng vì lúc đó người chỗ nào cũng ê ẩm lại bị đánh một cái vào vai nên cũng không để ý nhiều. Cậu khá chắc chắn nếu không phải mắt cậu có vấn đề thì đó ắt hẳn là Đan Lê.

Sau sự việc bất ngờ đó, cậu không dám sang lớp 11A4 nếu thấy Đan Lê ở chỗ cạnh Khánh Hân. Dù cậu rất muốn gặp cô nhưng lại có cảm giác gượng gạo không biết mở lời sao cho phải. Cậu muốn mình sẽ hòa nhập được với nhóm, với Đan Lê nhưng nan giải vẫn còn nhiều khi cậu thấy cô y như bên ngoài, rất thanh thuần kèm theo đó là vô cùng ít nói. Cô chủ yếu nghe mọi người nói, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu. Giọng cô cũng rất nhẹ nhàng, dịu dàng và có nét rất đáng yêu. Cậu thắc mắc, tại sao người tuyệt như Đan Lê đến tận bây giờ cậu mới biết?

Tuấn Huy càng nghĩ càng thấy thêm chán nản, cậu để ý vài ngày gần đây cậu chú ý đến Đan Lê hơi nhiều đến nỗi quên mất mình vừa hẹn hò với một bạn vài hôm trước. Nếu với tâm lý hiện tại thì cậu cũng không đồng ý yêu đương nhưng vì bạn kia cũng khá xinh còn thích cậu từ lúc cậu chuyển về làm cậu cảm thấy có chút áy náy. Người ta vẫn hay nói, bỏ thì thương mà vương thì tội, cứ thử bước vào một mối quan hệ biết đâu lại tìm được người phù hợp với mình.

"Ê, Lê Khánh."

"Kêu gì mà kêu, không thấy anh đang chơi game à?"

"Nhớ bảo đám thằng Quân tí vào đây đừng làm phiền tao. Tối qua thức muộn chơi game giờ buồn ngủ quá."

"Ờ biết rồi biết rồi. Mà chắc hôm nay thằng Quân không sang đâu, nó bận đi chơi với đám thằng Hưng ở 11A5 rồi."

Cậu không buồn nghe Lê Khánh đáp lại mà nằm luôn ra bàn ngủ thiếp đi. Sau chừng nửa tiếng hơn, cậu nghe lớp tự nhiên ồn ào hơn hồi nãy, còn nghe mang máng Lê Khánh đang nói gì đó bên ngoài.

"Tớ không đánh thức Tuấn Huy được. Nó ngủ dậy nóng tính lắm."

Cậu không để tâm, định ngủ tiếp thì vừa lúc đó nghe tiếng bước chân rất nhẹ nhàng tiến lại phía mình. Trong tiềm thức cậu cá chắc đây có lẽ là Lê Khánh đang tìm cách kêu cậu dậy nhưng không dám.

Sau một lát, tiếng gõ nhẹ lên mặt bàn vang lên. Thấy cậu không phản ứng, người đó tiếp tục gõ rồi chờ cậu ngồi dậy.

"Này, Huy ơi dậy đi." - Lê Khánh đứng phía sau "người đó" nhăn nhó kêu mà cậu không hề hay biết.

"Lê Khánh, tao bảo mày rồi im cho tao ngủ."- Tuấn Huy buồn bực đáp lại.

"Dậy đi có người tìm mày."

"Đã bảo không rồi mà!"

Lần này cậu ngồi bật dậy gắt lên. Trừ bố cậu và Khánh Thư ra thì gần như trong đám bạn không ai dám làm phiền giấc ngủ của cậu cả vì lúc cậu dậy tâm trạng cực kỳ khó chịu, dễ gắt gỏng. Lê Khánh cậu ta biết điều đó vậy mà vẫn cố tình làm phiền. Cậu định mắng Lê Khánh một trận nhưng câu chửi thề chưa kịp tuôn ra thì ngay lập tức phải nuốt hết vào trong. Bởi, người đứng trước mặt cậu không phải Lê Khánh mà là người mà hiện tại cậu không dám gặp, Đan Lê.

Cô hôm nay vẫn như lần đầu cậu gặp và gần như là phong cách đi học của cô. Vẫn là bộ đồng phục trường quen thuộc và chiếc quần thể thao tinh tế mặc thêm sau váy đồng phục. Chỉ khác một điều, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa và đeo cặp kính cận.

Ngoài nét đẹp và thơ ra thì còn rất tri thức nữa.

"À, Đan Lê bạn...."

Không để cậu nói hết câu, Đan Lê đứng ở một khoảng cách đối với cô là an toàn nhìn cậu, một lúc sau cô mới cất tiếng nói nhẹ nhàng của mình lên:

"Cô Hiển bảo mình lên dẫn cậu xuống văn phòng gặp cô chút."

"Hả? À..."

Nói xong, Đan Lê xoay người bỏ đi. Hoàng Tuấn Huy nhất thời không biết phản ứng sao cho phải, chỉ gãi đầu đứng lên, giơ động tác định đánh Lê Khánh đang tròn mắt đứng đó rồi vội chạy theo Đan Lê. Khi đuổi kịp cô, cậu chỉ dám đi đằng sau, gãi đầu phân vân không biết mở lời thế nào cho đúng. Cậu sợ cô sẽ không thoải mái khi tiếp xúc với cậu.

"Đan Lê, cậu biết cô gặp tớ làm gì không?"

Hình như cậu cũng bị nhiễm cách xưng hô của Hân với Thư lúc nói chuyện với Đan Lê rồi.

"Mình không rõ nữa, lát cô nói sau."

Đan Lê làm cậu cảm giác còn khó nói chuyện hơn Khánh Hân lần đầu gặp nữa. Giống như cậu hỏi câu nào thì cô luôn tìm một câu trả lời ngắn gọn và đúng trọng tâm nhất để đap lời với mong muốn cuộc trò chuyện mau chóng dừng lại.

Đến nơi, cậu đã nghĩ sẽ có việc quan trọng và có vẻ nó thật sự quan trọng. Cô bảo cậu và Đan Lê cùng nhau học một khóa học nâng cao tiếng Anh ở gần trường vì cô bảo hai bạn rất có tiềm năng, nên trau dồi thêm. Hơn nữa, thời gian sau sẽ rất bận nên bây giờ nên tranh thủ học.

Đan Lê nghe xong nhẹ nhàng gật đầu dù cậu nhìn thoáng qua cũng biết cô không muốn đi. Cậu cũng vậy, không muốn đi học thêm vì trước giờ chủ yếu là tự học và cậu thấy như vậy sẽ hiệu quả hơn. Nhưng vì Đan Lê đi, cậu cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý.

Lúc ra khỏi văn phòng, cậu thấy cô nhìn mông lung quanh trường rồi khẽ thở dài một tiếng. Huy đăm chiêu nhìn cô, sau cùng cậu nói:

"Cậu đừng học nhiều quá, không tốt đâu."

Đan Lê nghe vậy nhìn sang nhưng rồi nhanh chóng hướng mắt xuống nền đất gật đầu rời đi. Cậu biết chắc, cô không quan tâm những gì cậu nói nhưng cậu vẫn cảm giác nên nhắc nhở.

"Sao tính cô nhóc này khó chiều vậy nhỉ?"

Dòng suy nghĩ vẫn đang hỗn độn trong đầu bị cắt ngang vì tiếng rung của điện thoại. Cậu lấy điện thoại từ túi quần ra, nhìn thấy tên em gái mình liền nhanh chóng bắt máy.

"Anh ơi cứu em, em đi chơi với bạn nhưng xe hỏng rồi, họ bảo sáng mai mới lấy được giờ không ai đèo về."

Tuấn Huy nhắm chặt mắt, thở dài một tiếng để bình tĩnh lại rồi nói với một giọng điệu bất lực:

"Chiều nay mày được nghỉ nên mày rảnh quá đúng không em? Mày rảnh quá thì mày nói cho anh biết, anh tạo điều kiện làm việc cho. Mấy bãi phân chó phân mèo nhà hàng xóm đầy ngoài cổng nhà mày hốt chưa? Bố thì đi ra tòa cả ngày, nhà thì có cái cửa hàng to lù lù mà mày đi chơi. Ở đó luôn đi, khỏi về."

"Anh quát em à? Anh hết thương em phải không?"

"Anh từng bảo anh thương mày hả?"

Sau một lát cãi nhau Huy đành thỏa hiệp thở dài bảo lát ra đón. Cậu vừa bỏ điện thoại vào túi định đi về lớp lấy cặp thì chuông điện thoại lại vang lên.

"Đã bảo tí anh ra đón rồi mày gọi cái gì?"

"Sao tự dưng quát em?"

Thấy giọng nữ khác với ban nãy, cậu giật mình lấy điện thoại ra nhìn, là Quỳnh Thư, bạn gái cậu.

"À, em gái anh vừa gọi nên anh nhầm chút, em gọi cho anh có gì không?"

"Anh quên à? Hôm nay là lịch hẹn đi chơi của tụi mình mà. Anh đừng từ chối nữa đấy, lần trước anh cũng bảo thế rồi."

Nghe giọng Quỳnh Thư có phần ấm ức làm cậu thấy bản thân có lỗi nên đành đồng ý. Giờ cũng chỉ còn một cách duy nhất là nhờ bạn đi đón giùm. Đám Quân với Lê Khánh thì hình như hôm nay cũng hẹn nhau đi chơi, nhờ Khánh Hân thì cô nàng cũng có lịch học thêm, nhờ Gia Huy thì không đời nào cậu ta đồng ý. Chỉ còn một người duy nhất cậu tin tưởng có thể nhờ...

"Alo, mày gọi tao làm gì đấy?"

"Chí Tuấn, giờ mày ra đường M đón em tao với nhá, tao bận mất rồi mà nó không có ai đón cả. Thế nhá, chào người đàn ông danh giá."

Nói xong, cậu tắt nguồn điện thoại, thẳng bước đi lấy cặp và chuẩn bị đi chơi với bạn gái, bỏ mặc em gái đang ngoài đường chờ đợi.

_____________________

P/s: Tội Khánh Thư, có thằng anh có hiếu với gái =))))