Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 80




Hôm nay chính là đại hội thể thao, vì vậy bác Phúc đặc biệt phân phó cho nhà bếp thức dậy sớm một chút, mới sáng sớm đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn thật thịnh soạn cho hai chị em Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối.

"Tiểu Bảo, Tiểu Bối, các cháu nhớ phải ăn nhiều một chút. Như vậy mới có đủ sức để lát nữa còn tham gia thi đấu." Bác Phúc mỉm cười vui vẻ nói với hai đứa trẻ, sau đó lại gắp cho mỗi đứa thêm một quả trứng luộc.

"Cảm ơn bác Phúc", Tô Bối đưa bát nhận trứng gà, nhưng cũng bổ sung một câu: "Nhưng là sáng nay bọn cháu không có thi đấu."

Đại hội thể thao của trường trung học Duy Minh, buổi sáng chỉ là làm lễ khai mạc, về phần thi đấu lại rơi vào buổi chiều.

Hơn nữa, lần này phần thi mà Tô Bối tham gia cũng không nhiều, chỉ có một cuộc chạy đua cự ly 400m đơn dành cho nữ mà thôi.

Ngược lại, Tô Tiểu Bảo lại ôm tận 7,8 mục thi đấu, gần như là tham gia toàn bộ các hạng mục được tổ chức luôn rồi.

Nguyên nhân của việc này thì

Tô Bối đoán rằng bí thư lớp bọn họ còn chưa đủ khả năng "ép" Tô Tiểu Bảo đăng ký nhiều hạng mục thi đấu như vậy. Đây nhất định là do Tiểu Bảo tự mình báo danh rồi. Chắc lại là do cái tính hiếu thắng, ganh đua của đám con trai đây mà.

Theo như cô bé biết, Tạ Dân Hiên lần này cũng đăng ký gần như toàn bộ tất cả các môn thi đấu.

Nghe Tô Bối nói vậy, bác Phúc hơi gật gật đầu, chẳng qua sau đó lại nói tiếp: "Thế thì để ông dặn nhà bếp làm nhiều đồ ăn trưa cho các cháu mang theo nhé? Đồ ăn ở trường chắc chắn không thể ngon và bổ dưỡng bằng nhà chúng ta làm đâu”

Bác Phúc nói còn chưa hết câu, lúc này mới sửng sốt một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì.

"A xem ông già quá đãng trí rồi, vậy mà xém nữa quên mất hôm nay Tần tiên sinh cũng sẽ tới xem các cháu thi đấu." Bác Phúc võ vỗ đầu nói.

Nếu như Tần tiên sinh tới trường, như vậy Tiểu Trần cùng đi theo cùng, cơm trưa của hai đứa nhỏ nhất định sẽ có người an bài ổn thỏa. Nếu vậy thì không cần ông phải nhọc lòng chuẩn bị rồi.

Nghe đến đây, Tô Tiểu Bảo ngừng ăn, cậu bé có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Thiệu hỏi: "Ba cũng sẽ đi cùng bọn con sao?"

Tần Thiệu:

Tô Bối:

Nếu như không phải bây giờ đang có bác Phúc và Tần tiên sinh ngồi ở đây, Tô Bối còn muốn giữ thể diện cho Tô Tiểu bảo. Không thì cô bé thật sự là muốn vỗ đầu cậu một cái hỏi xem thử: "Tiểu Bảo, em bị ngáo à?"

Ba ba rất là bận rộn, vậy mà giờ này vẫn còn ngồi ở đây ăn sáng cùng bọn họ, hiển nhiên là muốn đi cùng bọn họ đến trường xem đại hội thể thao rồi.

"Làm sao? Không muốn ba đi cùng?" Tần Thiệu nhướng mày, nhìn Tô Tiểu Bảo hỏi ngược lại.

"Ba đừng quan tâm, con tiện mồm hỏi thôi", Tô Tiểu Bảo thu lại ánh mắt, chẳng qua còn nhỏ giọng nói thêm một câu: "Nếu ba thích thì cứ đi cùng thôi."

Dù sao không phải bản thân mình mời ông ấy đi cùng.

Ở bên cạnh, Tô Bối làm bộ như không thấy vẻ chờ mong đang ẩn giấu trên mặt Tô Tiểu Bảo, mặc dù cậu bé đã cố làm ra vẻ ghét bỏ để ngụy trang. Cô bé lúc này vẫn chăm chú lột vỏ trứng gà.

Sau đó, cô bé cầm lấy một quá trứng đã lột trắng nõn, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Tần Thiệu rồi đưa qua: "Con bóc vỏ xong rồi nè, ba ba ăn đi."

Tần tiên sinh: Đúng là con gái vẫn ngoan hơn.

Nghĩ như vậy, Tần tiên sinh cũng không quên mà đem ánh mắt ghét bỏ liếc về phía tên nhóc con nhà mình một cái.

Bác Phúc: Xem ra tiểu Bối tiểu thư ngày càng biết quan tâm đến tiên sinh.

Tô Tiểu Bảo: Ha hả.

Đừng tưởng rằng cậu bé không biết: Chẳng qua là Tô Bối không thích ăn trứng luộc mà thôi. Thế nhưng là lúc nấy Bác Phúc có lòng đưa trứng qua, cô lại không tiện từ chối, đành nhờ Tần tiên sinh ăn hộ.

Bác Phúc lúc này lại có chút lo lắng, sau đó nhìn hai chị em một chút rồi nói: "Khi thi đấu hữu nghị, các cháu phải nhớ rõ, điểm số thứ hạng là phụ thôi, quan trọng nhất là an toàn, có biết không?"

Lúc này, Tần tiên sinh nhàn nhạt liếc nhìn Tô Tiểu Bảo một cái: "Đừng có làm mất mặt quá là được rồi." Tô Tiểu Bảo: "" -

Cậu bé đột nhiên lại không muốn để người này đi cùng.

Chỉ một lát sau, Trân Đức lái xe tới đón ba người Tần tiên sinh cùng chị em Tô Bối, sau khi đưa mọi người tới trường, Trần Đức lại nhanh chóng quay đi xử lý những công việc khác do Tần tiên sinh giao phó.

Gần đây, Tần tiên sinh bận tối mặt tối mày, làm trợ lý của người ta, Trần Đức cũng chẳng có chút thời gian rảnh nào.

Bởi vì lần này Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo tham gia vào đại hội thể thao, Tần tiên sinh trực tiếp "giải lao" ba ngày, do đó hắn làm trợ lý đã bận giờ còn khổ hơn nữa.

Hôm nay có rất nhiều người đến trường học, Tô Bối cũng chẳng thèm để ý những ánh mắt tò mò của những người xung quanh, cô bé trực tiếp kéo Tần tiên sinh đi đến chỗ sân vận động.

"Ba ba, bên này." Kéo cánh tay áo của Tần tiên sinh, Tô Bối chỉ vào phía khán đài cách đó không xa mà nói: "Đó là chỗ ngồi của phụ huynh đến tham dự á."

Tần Thiệu nhìn vê hướng ngón tay mà Tô Bối vừa chỉ, sau đó gật gật đầu: "Được, ba thấy rồi, các con đi đi."

Tô Bối: "Ba ba tự mình đi qua đó ạ?"

Tần Thiệu: "Ừm."

Ngay sau đó Tần Thiệu lại cười cười, nhìn Tô Bối: "Làm sao vậy, còn sợ ba không tìm được chỗ ngồi sao?"

Nghe vậy, nét mặt cô bé đỏ lên: Xém tý thì quên, ba mình là Tân Thiệu cơ mà.

Tô Bối: "Vậy bọn con về lớp chuẩn bị đây, ba nhớ nha, lớp chúng con là 8A7, chút nữa ba xem kỹ nhé."

Tần tiên sinh hơi gật đầu, chờ sau khi Tô Bối đã rời đi rồi, lúc này ông mới nhìn về giáo viên chủ nhiệm đứng phía sau.

Vị chủ nhiệm Lưu này sớm đã chờ ở đây từ ban nãy rồi: "Tần tiên sinh, xin mời ngài đi bên này."

Khi Tần tiên sinh được Lưu chủ nhiệm mời đi về khu dành cho khách quý ngồi, lúc này đám người Tô Bối đang lo chuẩn bị dụng cụ cùng trang phục trong phòng thay đồ.

Lần này việc thiết kế trang phục thi đấu của cả đội đều do mẹ của Đổng Văn Kỳ phụ trách. Đồng phục của cả đội lần này không giống những những phong cách hiện đại mà thiên về phong cách của vài năm trước. Nhưng là, ở trên đó lại được tăng thêm rất nhiều họa tiết đặc biệt, chỉnh thể một loạt trang phục như vậy, chỉ cần nhìn vào là biết được là trang phục chung của cả lớp rồi.

Trang phục của niên đại trước cùng trang phục hiện đại đều có nét đặc sắc riêng, nhưng khi kết hợp với nhau lại rất đẹp mắt.

Đám nam sinh sớm đã thay xong đồng phục thi đấu, đang đứng chờ ở phía ngoài rồi, rất nhanh bên nữ sinh cũng đã thay xong rồi đi ra ngoài.

Nhìn Tô Bối nổi bật nhất ở trong đám người, ánh mắt Tô Tiểu Bảo sáng lên, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác hãnh diện như khi "anh trai" nhìn thấy em gái xinh đẹp nhà mình vậy.

"Có đẹp không?" Tô Bối nhảy đến Tô Tiểu Bảo trước mặt, hỏi.

Tô Tiểu Bảo: "Khá ổn."

Tô Bối: "Chỉ khá ổn thôi hả?"

Tô Tiểu Bảo: "Chứ muốn em nhận xét sao nữa? Chị vốn là xinh đẹp nhất rồi."

Trong suy nghĩ của Tô Tiểu Bảo, tiểu Bối nhà cậu chính là người con gái xinh đẹp nhất trần đời, điều này không có gì để bàn cãi.

Nghe vậy, Tô Bối cười: "Tiểu Bảo nhà ta cũng là người đẹp trai nhất."

Trang phục mà mẹ của Đổng Văn Kỳ thiết kế cho việc thi đấu lần này, nghe nói là cùng loại với kiểu trang phục thời Trung Hoa dân quốc, ở thời của Tôn Trung Sơn, nhưng mà trong đó lại có rất nhiều thiết kế hiện đại thêm vào. Hai người Tô Tiểu Bảo cùng Tạ Dân Hiên mặc vào, phải nói là vừa ra dáng thân sĩ chính trực, lại cũng lộ ra được sự trẻ trung phấn chấn của học sinh.

Tạ Dân Hiên đứng ở bên cạnh, nghe thấy lời của Tô Bối, cậu ta cũng chẳng lên tiếng, nhưng là trong lòng lại thầm khinh bỉ một câu: Tên Tô Tiểu Bảo này dựa vào cái gì mà làm người đẹp trai nhất? Coi ta không có tồn tại hay sao?!

Tô Bối nắm lấy cánh tay của Tô Tiểu Bảo mà hỏi, hỏi: "Tô Tiểu Bảo, em có thấy hồi hộp không?"

Tô Tiểu Bảo thầm nghĩ: Em giống chị thôi, chẳng qua ngoài miệng cậu lại nói: "Đương nhiên là không rồi."

Lúc này, Tạ Dân Hiên cũng vừa chơi xong một trận game, cậu ta lười nhác ngẩng đầu lên nói: "Nếu mà cậu hồi hộp thì nhanh nói với lớp đi." Nói sớm còn kịp để đổi người, cần kíp lắm hắn thay Tô Tiểu Bảo thi đấu là được rồi.

Vừa nói Tạ Dân Hiên vừa nhìn về phía Tô Tiểu Bảo, đến khi nhìn thấy Tô Bối đang đứng ở bên cạnh, thì cậu ta sửng sốt một chút.

Hiện tại Tô Bối cùng đang mặc bộ đồng phục thi đấu theo kiểu dáng dân vũ này. Loại trang phục này so với mấy bộ đồng phục "rộng thùng thình" hàng ngày bọn họ hay mặc không giống nhau, giờ phút này, bộ váy mà Tô Bối đang mặc lại vô cùng "vừa vặn", nó hoàn toàn có thể đem hết sự tinh tế, điệu đà và nét đẹp tươi tắn của thiếu nữ tuổi mới lớn phô bày ra.

Áo phía trên có màu trắng, tuy cổ áo giống như trang phục truyền thống, nhưng lại được thiết kế cách điệu, vừa vặn làm lộ ra phần xương quai xanh.

Chiếc váy đen phía dưới, làn váy cũng được thiết kế rất tỉ mỉ.

Mái tóc của Tô Bối được cột lên một phần, còn lại được xõa ngang vai, phối hợp với bộ trang phục này phải nói là không chê vào đâu được.

Tự dưng hai chữ "đẹp quá” đột nhiên hiện lên trong đầu của Tạ Dân Hiên.

Tạ Dân Hiên tự dưng nhận ra một điều, Tô Bối trước mặt mình cùng với hình tượng Tô Bối mà cậu biết có có nhiều điểm rất khác biệt.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Bối, cậu ta đã đánh giá là "chẳng khác gì cọng giá đỗ". Lúc đó Tạ Dân Hiên cũng chẳng thấy mình nhận xét sai chỗ nào, chỉ là không biết từ khi nào, Tô Bối đã cao lên nhiều, hơn nữa dáng người của cô bé cũng chẳng còn "tong teo" như trước nữa.