Ngày hôm sau, Tô Bối nhận được một tấm thẻ tín dụng màu đen từ Tần tiên sinh.
Tấm thẻ tín dụng này là thẻ phụ của Tần tiên sinh, thẻ phụ với thẻ chính chỉ khác nhau ở tên gọi, bởi vì thẻ chính mà Tần tiên sinh giữ với thẻ phụ này đều có cùng tài khoản ngân hàng, hay nói cách khác thẻ chính có bao nhiêu tiền, giới hạn thẻ thế nào thì thẻ phụ này của Tô Bối liền cũng có bấy nhiêu, cô có thể đem thẻ này ra ngoài mua sắm chi tiêu các thứ, muốn tiêu thế nào cũng được.
Hơn nữa cái thẻ này của Tần tiên sinh chính là thẻ không giới hạn chỉ tiêu.
Chuyện này Tần tiên sinh tất nhiên sẽ không nói cho Tô Bối biết mà chỉ nói một câu: "Mật khẩu là sinh nhật của hai đứa, muốn mua cái gì thì chỉ cần quẹt thẻ là được."
Bởi vì con gái thì nên được chiều chuộng mà.
Tô Bối nhìn cái thẻ trong tay mình mà không nói nên lời: "..."
Thật ra cô bé chỉ cần một cái thẻ ngân hàng bình thường thôi là ok, nhưng mà bây giờ thì chẳng cần nữa rồi.
Chỉ là khi nghe thấy Tần tiên sinh nói rằng mật khẩu của thẻ chính là sinh nhật của cô và Tô Tiểu Bảo thì lúc này trong lòng liền dâng lên cảm giác vui vẻ, cẩn thận nhận lấy chiếc thẻ giống như là một món quà quý giá của hai đứa vậy.
Tô Bối vừa nhận được tiền lương hai ngàn tệ từ Lận thiếu đổng cho nên bây giờ cô đang bàn về việc nên mua quà gì cho mọi người với Đổng Văn Kỳ.
Tô Bối: "Theo cậu, nếu mua quà cho ba ba thì mình nên mua cái gì bây giờ?"
Đổng Văn Kỳ: "Cậu muốn mua quà tặng ba cậu à? Nhân ngày của cha hả? Ơ không phải, ngày đó đã qua rồi còn gì, hay là quà sinh nhật?"
Tô Bối: "Tất cả đều không phải, cậu đừng đoán mò nữa, vì vừa mới nhận được một ít tiền thưởng, cũng không nhiều lắm nhưng mình vẫn muốn mua tặng cho ba ba một món quà nhỏ, giá khoảng hai ngàn tệ gì đó, cậu nghĩ nên mua gì?
Đổng Văn Kỳ: "..."
Hai ngàn tệ hả... cô đang định nói rằng mình nghĩ không ra món quà nào xứng với Tần tiên sinh ở cái giá hai ngàn tệ cả, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy bản thân không nên nói vậy với Tô Bối.
Đổng Văn Kỳ: "Mua bít tất có được không?"
Tô Bối: "Cái nào đỡ bần hơn chút đi."
Đổng Văn Kỳ: "Vậy nước hoa thì sao?"
Tô Bối: "Tặng cái đấy thì lại hơi kỳ cục."
Đổng Văn Kỳ: "Thế tặng cái bình giữ nhiệt thì thế nào?"
Tô Bối:...
"Trời ơi, nên tặng cái gì mới được đây, thật ra tớ không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện tặng quà cho ba đâu.", Đổng Văn Kỳ gào lên một tiếng rồi nói tiếp: "Tớ chưa bao giờ tặng cho ba một món quà đàng hoàng nào cả, có một lần khi tớ mua một hộp bóng tắm, chủ cửa hàng đó đã tặng cho tớ một lọ bột gừng ngâm chân, thế là tớ liền đem nó tặng cho ba, trông ba lúc đó vui lắm, tối hôm đó còn dặn trợ lý đem một cái thùng ngâm chân về nhà."
Nói xong, Đổng Văn Kỳ vỗ vai Tô Bối mấy cái, tiếp tục: "Thật ra mà nói thì chỉ cần là món quà do con gái mình tặng, thì dù cậu tặng một cây tăm xỉa răng, ba ba, ma ma cũng sẽ rất vui, thật đó, nên đừng có xụ mặt như thế nữa..."
Đang nói chuyện say sưa, bỗng nhiên Đổng Văn Kỳ và Tô Bối bị một tiếng hét của ai đó trong lớp cắt ngang cuộc nói chuyện: "Kết quả kiểm tra đã có rồi".
Đổng Văn Kỳ: "Ôi định mệnh, nhanh vậy mà đã có kết quả rồi à?I"
"Tô Bối Tô Bối, mau lên, chúng ta cũng đi xem thử." Đổng Văn Kỳ không thể chờ thêm được nữa liền vội vàng kéo theo Tô Bối đến toà hành chính.
Tuy rằng bây giờ ở trước cổng trường chưa dán kết quả nhưng trong sảnh chính của toà hành chính đã dán một danh sách khổng lồ lên cái bảng ở đó về kết quả điểm số của lần khảo sát này.
Trong số các học sinh ở đó có người nhìn thấy Tô Bối đang đi đến thì bắt đầu thì thầm bàn tán.
"Xem kìa, Tô Bối cũng đến rồi đó"
"Không biết lần này Tô Bối thi được bao nhiêu điểm, nghe lớp 8a2 nói lần này Tống Tâm Di thành tích tốt lắm, xem ra Tô Bối xong đời rồi." "Tớ cũng thật sự không thể hiểu được, chuyện này thì có gì mà phải so sánh chứ, Tống Tâm Di là Tống Tâm Di, còn Tô Bối thì là Tô Bối, chỉ cần lân này Tô Bối không phải ở "Bảng trắng đen" thì cũng có gì đâu."
"Nói cho các cậu biết, lúc đi thi tớ cùng phòng với Tô Bối, tất cả các môn thi cậu ta đều là người nộp bài cuối cùng đó."...
Không quan tâm những lời bàn tán xung quanh, Tô Bối ngước lên nhìn danh sách dán trên tường.
Danh sách trên tường được trình bày theo thứ tự gồm mã số dự thi, họ tên và tổng điểm.
Sau một hồi quan sát, Tô Bối mới phát hiện ra bảng danh sách này không xếp hạng theo điểm số mà chỉ sắp xếp dựa theo số thứ tự dự thi của thí sinh mà thôi.
Xem hết mấy trang giấy, gương mặt Đổng Văn Kỳ càng trở nên căng thẳng, cô nắm chặt lấy tay của Tô Bối.
"Tô Bối, tớ thi đợt ba, có lẽ vài trang nữa là đến tên tớ thôi, giờ tớ nhắm mắt lại, sau đó cậu giúp tớ xem thử, nếu như trên 540 điểm thì cậu gọi tớ lại, còn nếu như dưới 540 điểm thì cậu cứ thế kéo tớ chạy.
Tô Bối:...
Lúc này, tại lớp 8a2, một nữ sinh có vẻ khá thân với Tống Tâm Di mừng rỡ chạy đến, vừa chỉ vào điện thoại vừa nói: "Tâm Di Tâm Di! Báo cho cậu một tin vui, Lâm Manh Manh tìm thấy điểm của cậu rồi, 832 điểm đó!"
"Hơn nữa, theo thông tin mà tớ nhận được thì tạm thời chỉ có điểm của Trần Đông Diên và Mạc Hiểu là cao hơn cậu thôi, với lại Mạc Hiểu cũng chỉ hơn cậu có ba điểm."
Mạc Hiểu trước giờ vẫn luôn có tên trong top mười lăm, lần này Tống Tâm Di chỉ kém Mạc Hiểu ba điểm, nếu như vậy có khi nào cô cũng lọt top hai mươi rồi không.
"Tâm Di à, cậu giỏi quá đi, 832 điểm luôn đó, ngưỡng mộ cậu quá."
Tống Tâm Di: "Cũng bình thường thôi, lần này chắc là do tớ may mắn."
"Không phải, rõ ràng là cậu giỏi mà, cậu bận như thế, nào là thử vai, nào là thi đấu, thế mà thành tích của cậu vẫn có thể cao như vậy"
"Tâm Di nữ thần, tớ sùng bái cậu quá đi mất!"
Tống Tâm Di: "Điểm của các cậu có phải vẫn chưa tìm thấy hay không, chúng ta đi xem thử đi, tớ nghĩ điểm của các cậu lần này cũng sẽ cao đó."...
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Tô Bối cũng tìm thấy tên Đổng Văn Kỳ.
Tô Bối: "Tớ tìm thấy rồi"
Đổng Văn Kỳ: "Mấy điểm mấy điểm vậy?"
Tô Bối: "Trên 540 điểm, cậu có thể mở mắt ra, tự mình xem được rồi."
Đổng Văn Kỳ: "Không, tớ có chút sợ, cậu trực tiếp nói số điểm cho tớ đi."
Tô Bối: "568 điểm"
Đổng Văn Kỳ hoảng hốt mở mắt, bất giác thốt lên một câu "Ôi mẹ ơi". Lúc này, mọi người xung quanh đột nhiên trở nên xôn xao, nhưng cũng không phải vì tiếng kêu ban nãy của Đổng Văn Kỳ.
"Wa- Tống Tâm Di đến rồi."
"Lần này Tống Tâm Di thi được 832 điểm đấy, đúng là phi nhân loại."
"Nữ thần mà lại, vừa học giỏi lại vừa xinh đẹp."
Nghe mấy lời thổi phồng bản thân của những học sinh ở xung quanh, Tống Tâm Di thầm nhếch môi cười, nhưng bên ngoài vẫn cố làm ra vẻ bình thản.
"Nghe bảo lần này Tô Bối bị Tống Tâm Di vượt xa rồi hả?"
"Còn phải hỏi, lần diễn đàn trước cậu có xem bỏ phiếu hay không? Cậu đoán xem lần này Tô Bối kém Tống Tâm Di bao nhiêu điểm?"
"Theo đánh giá của tớ thì tớ đoán là khoảng hai trăm đến ba trăm điểm, cậu thì sao?"
"Không ít như vậy đâu, tớ nghĩ chắc cũng phải kém chừng ba trăm đến bốn trăm điểm...
"Chỉ còn có hai trang nữa là hết rồi, sao tớ vẫn chưa thấy tên của Tô Bối nhỉ? Các cậu có nhìn thấy không?"
"Đừng có nói là điểm thấp quá nên không có tên đấy chứ?"
"Sao có thể chứ, cậu bị ngu à, không nghe ở diễn đàn lần trước nói Tô Bối với Tô Tiểu Bảo chỉ là biệt danh thôi hả, tên trong học bạ của người ta là "Tân Nguyệt" với "Tân Du”. Tìm Tô Bối làm sao mà thấy, phải tìm cái tên Tân Nguyệt." Câu này vừa nói ra khiến cho mọi người xung quanh lúc này mới chợt tỉnh ngộ.
Bắt đầu tìm hai chữ Tần nguyệt trên danh sách công bố điểm số.
"Thấy rồi!"
Lúc này toàn thể học sinh tập trung ở đại sảnh của tòa hành chính kinh hoàng hô lên: "WTF-"
"Đây đây đây... hình như là Tô Bối thì phải?"
"Má ơi thật hay đùa thế?"
"Đáng sợ quá”
"Tớ không phải đang nằm mơ đấy chứ...!"
892 điểm.
Tô Bối thế mà lại thi được 892 điểm!
Chỉ cần thêm 8 điểm nửa là đạt điểm tuyệt đối rồi.
Đã thế, theo như tình hình hiện tại, Tô Bối hiện đang dẫn đầu và hạng ba Trương Lực Ủy kém Tô Bối tận hai mươi điểm.
"Trời mẹ! Như vậy có thể nói Tô Bối là học bá đó!"
"Thần thánh phương nào đây, thế nên tớ rất thắc mắc, tại sao các cậu lại nói cô ấy đội sổ?"
"Với lại, người ta cũng không phải là học bá, phải xưng là học thần có biết không?"
"Tớ đã nói rồi mà, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều là người nhà họ Tần, gia thế cỡ nào, làm sao lại có thể đội sổ cho được, người ta chỉ là khiêm tốn không muốn ra vẻ mà thôi, các cậu ngây thơ quá."...
Đổng Văn Kỳ sau khi ngạc nhiên đủ rồi thì cuối cùng cũng bình thường trở lại, người xung quanh cũng hô lên đầy kinh hãi, lúc này Đổng Văn Kỳ không hiểu tại sao lại cảm thấy sảng khoái lạ thường: "Dám nói Tô Bối đội sổ, hừ hừ, bây giờ cô rất muốn chạy đi hỏi đám fan não tàn của Tống Tâm Di xem tự vả có đau không”?
Tống Tâm Di giống như không tin vào những gì mình vừa nghe được, vội vàng đi đến trước danh sách dán trên tường, dãy số được viết bên cạnh hai chữ Tần Nguyệt không sai đi đâu được, Tống Tâm Di cả người run rẩy.
Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ, nếu như Tô Bối được Tần Thiệu nuôi dạy từ bé thì chuyện thành tích học tập tốt cũng rất bình thường, nhưng có một chuyện Tống Tâm Di biết rất rõ, đó là Tô Bối và Tô Tiểu Bảo mới được Tần Thiệu mang về gần đây mà thôi.
"Đây là điểm do cậu tự mình thi hả?" Tống Tâm Di đi đến trước mặt Tô Bối, cắn răng hỏi.
Lần khảo sát này Tống Tâm Di đã bỏ rất nhiều công sức để học tập, nếu như điểm của Tô Bối thấp hơn cô vài ba điểm thì cũng đã đủ khiến cô ta không chịu nổi rồi, đằng này điểm của Tô Bối không những không thấp hơn cô mà còn bỏ xa cô mấy cây số.
Tống Tâm Di vừa dứt lời thì đám đông bên cạnh đã xôn xao bàn tán.
"Tống Tâm Di nói vậy là sao? Không phải do Tô Bối tự thi?"
"Vậy chẳng lẽ là copy bài của người khác?"
"Không thể nào, giám thị của trường chúng ta nghiêm như thế ai mà dám, với lại không phải điểm của Tô Bối rất cao sao."
Lúc này điểm của Tô Tiểu Bảo cũng đã được người ta tìm thấy.
Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên đúng là ngang tài ngang sức, không những xếp cùng một vị trí mà điểm cũng giống nhau y đúc, 889 điểm.
"Lỡ như Tô thiếu cũng copy Tạ thần thì sao nhỉ?" Vì lo sẽ bị "fan của Tô thiếu" đánh cho một trận nên người này chỉ dám lí nhí nói ra.
Đúng lúc này, người mà trước nay chưa từng để ý đến bảng xếp hạng đột nhiên xuất hiện ở toà hành chính, vừa hay nghe được câu nói kia, cậu ta không khách sáo mà lạnh lùng nói ra một câu: “Ai cho cậu ta copy chứ."
Nói xong thì không thèm để ý đến họ nữa, đảo mắt nhìn sang hướng Tống Tâm Di: "Tự mình thi điểm thấp thì phiền cậu nên tự hỏi lại bản thân xem lý do là gì."
Tạ thần vừa dứt lời, những người điểm còn thấp hơn cả Tống Tâm Di rơi vào trâm mặc: "..."
Lúc này Tô Tiểu Bảo chạy về phía Tô Bối, theo bản năng chắn trước mặt cô.
Trước đây hai người khi còn ở quê, thường xuyên bị người ta bắt nạt, Tô Tiểu Bảo bất tri bất giác hình thành một thói quen, đó là bảo vệ Tô Bối.
Tống Tâm Di mặt mũi tái nhợt đi vì câu nói đó của Tạ Dân Hiên. Là do cô vừa rồi đã quá xúc động, cô không nên ở trước mặt nhiều người như vậy mà trực tiếp chất vấn Tô Bối, bởi vì nếu như thực sự nghi ngờ Tô Bối sao chép thì cô có thể báo riêng với giáo viên, hoặc cũng có thể dùng một thủ thuật nhỏ để lời đồn được phát tán ra ngoài.
"Dân Hiên, cậu hiểu lầm ý của tớ rồi, chỉ là tớ cảm thấy tò mò vì cậu ấy dường như môn nào cũng đạt điểm gần như tối đa thôi mà."
Nghe thấy vậy, Tô Bối đột nhiên muốn cười.
Vòng qua Tô Tiểu Bảo, Tô Bối đi đến trước mặt Tống Tâm Di: "Điểm của tôi không phải tự mình thi vậy thì ai thi hộ cho tôi chứ?”
Tô Bối nói tiếp: "Hay là như cậu nói đấy, cậu cảm thấy tôi đã copy bài của ai?"
"Hay là bây giờ lấy ra một cái đề thi, tôi với cậu cùng làm thử xem?”...