Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 59




Từ Dương Dương có nằm mơ cũng không ngờ, sự tồn tại gân giống với "q" thần trong lòng cậu, người mà phút giây trước đó cậu còn đang điên cuồng gửi icon cầu vồng, lại đang ở trong căn phòng sát bên mình.

Cái giọng điệu chửi mắng người khác và thanh âm quen thuộc đó không phải anh hai cậu thì còn có thể là ai chứ.

Từ Dương Dương: "Anh.... anh hai?"

"vvvv": "Câm đê, ông đây không quen biết cái đồ vô tích sự nhà ngươi."

Nếu như không phải hiện giờ trận đấu còn đang diễn ra, anh thậm chí còn muốn xông sang phòng bên cạnh đánh người rồi!

Từ Dương Dương: Đây chắc chắn là anh hai của mình rồi.

"Đã dặn đối phương là cao thủ rồi, mà mày còn không thể thông minh hơn một chút sao? Nếu trận này chúng ta mà thua, lát nữa xem tao xử chú mày thế nào!" Giọng nói của "vvvv" nặng nề, cất tiếng cảnh cáo.

Nghe thấy vậy, Từ Dương Dương rùng mình, sợ hãi hỏi một câu: "Vậy hiện tại có cần em làm gì không?"

"vvvv": "Tường lửa tao bên này tự làm, chủ yếu công kích để tao tới ứng phó. Chú mày đừng có cản trở tao, đi trông chừng đi, chú ý đừng có để đối phương đánh úp là được rồi."

"vvvv" ngồi trước máy tính khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc, tăng tốc xây dựng tường lửa an ninh.

Vẫn may thứ mà Từ Dương Dương mới động vào chỉ là một cãi bẫy mà anh chuẩn bị cho người ở bên đó, phần chính của tường lửa sẽ không chịu ảnh hưởng gì cả.

"vvvv" lại hỏi Tô Bối: "q Bảo Bối, tình hình phía bên cậu thế nào rồi?"

"q": Có chút phiên phức.

Tô Bối gửi tin nhắn qua.

Cô gặp chút khó khăn ở phía bên này. Hệ thống an ninh đạt đến cấp độ này của đối phương, Tô Bối không phải là chưa từng gặp qua. Hệ thống này khá giống với hệ thống ở vòng thứ nhất của giải đấu. Chỉ là, việc qua cửa lúc đó chỉ yêu cầu là một loại tấn công đơn hạng, không có người điều khiển, cũng không hề phức tạp như thế này.

Hiện giờ, Tô Bối không chỉ phải tấn công tường lửa ở đối diện, còn phải đối phó với người điều khiến tường lửa đó.

Anh "4v" nói không sai,"Hắc Lưu Liên" đó thật sự là rất khó đối phó, mấy số liệu ngụy trang của Tô Bối đều bị đối phương phát hiện mà tiêu diệt hết, hiện tại tấn công chính diện cũng không mấy thuận lợi.

"q”: Có lẽ tôi cần khoảng 15 phút.

Vừa rồi Tô Bối còn làm ra một tệp dữ liệu bí mật bám vào trong cổng thông tin đầu vào thông thường. Nếu như không bị phát hiện thì cô có thể thuận lợi xâm nhập vào bên trong hệ thống của đối phương. Chỉ là, tần số vận hành của số liệu thông thường sẽ rất chậm và mất ít nhất 10 phút để có thể xâm nhập vào kể từ lúc đi vào.

"vvvv": "Không sao, cậu cứ yên tâm buông tay mà làm, ở phía bên này đã có ta lo rồi, đừng nói là 15 phút, 20 phút ta cũng sẽ cầm cự được.

Từ Dương Dương: "Em cũng vậy, q Thần yên tâm đi!"

"vvvv": "Từ Dương Dương, mày hóng hớt cái gì, mau canh chừng cẩn thận cho tao đi!"

Từ Dương Dương: "Dạ, anh hail"

Phía bên đối thủ, vì được giao nhiệm vụ phải điều khiển tường lửa và bảo vệ đại bản doanh,"Hắc Lưu Liên" lúc này cũng vô cùng đau đầu.

Đã thi đấu mấy trận rồi, đây là lần đầu hắn gặp phải đối thủ phiền phức đến vậy. Kẻ này chẳng khác gì con bạch tuộc cả, hơn nữa đây còn là một con bạch tuộc chuyên nhằm vào điểm yếu mà đánh du kích! Mật độ tấn công dày đặc vô cùng, chỉ cần hắn hơi sơ xuất một chút thôi, nói không chừng sẽ để cho đối phương tiến được vào bên trong rồi.

"Hắc Lưu Liên" không hề biết rằng, Tô Bối không chỉ biết đánh du kích, cô nàng còn biết "đánh địa đạo".

Sau 10 phút, nhìn những thông báo nhắc nhở "xuất hiện số liệu bất thường";"hệ thống an ninh bị xâm nhập” và "rất tiếc, đối kháng thất bại" liên tiếp nhảy ra ở trên màn hình máy tính "Hắc Lưu Liên" trợn tròn mắt: Hắn phòng thủ nghiêm ngặt như vậy mà vẫn bị đối phương xâm nhập được, hơn nữa còn áp dụng số liệu thông thường, từ từ phá tan hàng phòng ngự của hắn!

Kẻ này rốt cuộc là thân thánh phương nào!

Khác với phía đối diện, thứ mà bên phía mấy người Tô Bối nhận được lại là thông báo "Chúc mừng bạn, đối kháng thành công. Nhìn thấy phần thông báo này,vvvv" thở phào nhẹ nhõm, lập tức đẩy bàn phím ra xa.

"Trận đánh luân phiên vừa rồi của phía đối phương cũng đã thật, xuýt chút nữa ta đã không trụ nổi rồi, vẫn may mà có q Bảo Bối nhanh tay, ha ha." "vvvwv" gọi voice call, than thở với Tô Bối.

Tô Bối: "Sao nghe giọng của cậu vẫn còn chưa hết lo âu vậy?"

"vvvv": "Là do thấy rất đã đó, ha ha, trong trận chung kết nói không chừng còn có thể lại đấu thêm một trận như vậy."

Tô Bối:

Nói thực lòng, cô bé không mong gặp đám người phía đối diện kia lắm, đặc biệt là tên "Hắc Lưu Liên" đó, lần này cô nàng chỉ dựa vào việc đánh úp để may mắn dành được thắng lợi, nói thẳng ra thì hai đội bọn họ đánh ngang tay với nhau.

"Đúng rồi", Tô Bối nghĩ tới cuộc trò truyện ở group chat trong trận đấu vừa rồi, nói: "Từ Dương Dương lúc nãy nói cậu là anh hai của cậu ta, là thật sao?"

"Á, nãy không nhịn được mà bại lộ rồi, thất sách thất sách quáI/vvvv" lại than vãn một câu, rồi lại nói với Tô Bối: "Ta xin tự giới thiệu lại, ta tên là Từ Thế Duy, Từ Dương Dương là em trai ruột của ta."

"Từ Thế Duy?" Tô Bối ngẩn người ra, cái tên này có chút không giống với cô từng nghĩ.

Từ Thế Duy phía bên kia hình như đã đoán ra được cách nghĩ của Tô Bối: "Sao thế, cảm thấy cái tên này của ta không giống như anh trai ruột của Từ Dương Dương sao? Cậu cảm thấy đáng lẽ tên của ta là Từ Hải Dương?"

Tô Bối: "Ừm, cũng có khả năng là Từ Hải Hải."

Từ Thế Duy hoàn toàn ngây ra xuýt chút nữa đã thốt ra câu: "Sao có thể được chứ-"

"Tên của ta là do ông nội ta dựa vào lời tổ huấn của gia phổ mà đặt cho ta, còn về Từ Dương Dương ấy mà", Từ Thế Duy hơi ngừng một lát rồi lại nói: "Nó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tên của nó là do mẹ ta đặt bừa."

Từ Thế Duy: q Bảo Bối, hay cậu gọi thử một tiếng "anh Thế Duy" nghe thử coi."

Tô Bối: Tôi khinhI

"Tôi vẫn nên gọi anh là "anh Từ đi."

Khóe miệng của Tô Bối giật giật, thầm nhủ: Hình như cô đã biết được kiểu tính cách cợt nhã, thỉnh thoảng hơi bay nhảy của Từ Dương Dương là học từ ai rồi, chỉ là còn chưa bẩn bựa bằng anh hai của cậu ta.

"Lần này anh tham gia là vì Từ Dương Dương sao?" Tô Bối hỏi.

Nhìn khuôn mặt to đùng kia ở trên avatar giải đấu của Từ Dương Dương, muốn không nhận ra cũng khó.

Nghe thấy vậy, đôi lông mày của Từ Thế Duy gần như sắp chạm vào nhau, phản bác lại: "Sao có thể chứ! Với trình độ của cái thằng não không có nếp nhăn đó, ta không gánh nổi đâu, nếu không phải cậu add nó vào group, ta cũng không muốn dìu dắt nó theo đâu."

Trong ngữ khí của Từ đại ca tràn ngập sự chê bai và ghét bỏ.

Nghĩ tới kiểu chê bai mà "4v" huynh trước đó đối với Từ Dương Dương, Tô Bối không nhịn được mà bật cười.

Sau đó lại nghe thấy Từ Thế Duy hỏi: "Nói xem, cậu làm thế nào mà lại nhặt được đúng thằng đệ não ngắn của ta vậy?"

Cũng không biết tên ngốc đó rốt cuộc là đã dùng hết bao nhiêu cái icon cầu vồng mới được q Bảo Bối nâng đỡ như vậy.

Tô Bối: "Trước đó chẳng phải tôi đã nói rồi sao, cậu ấy với tôi là bạn bè á."

Từ Thế Duy: "Thật sự là bạn bè sao? Không phải vì cậu giữ thể diện cho nó nên mới nói vậy đó chứ?"

Tô Bối: "Không phải, tôi và Từ Dương Dương là bạn bè thật, nói đúng hơn thì chúng tôi là bạn cùng lớp với nhau."

"Wtf, bạn học sao? Cậu cũng học lớp A7 sao?!" Từ Thế Duy ngay lập tức chuyển sang kinh ngạc.

Tô Bối: "Ừm"

Từ Thế Duy: "Nói như vậy thì cậu và tên ngốc đó bằng tuổi, đều là 14?

Tô Bối: "Đúng vậy."

Từ Thế Duy:

Trước đó Từ Thế Duy luôn tưởng rằng, cho dù "q” tuổi còn nhỏ, có lẽ cũng phải mười sáu mười bảy rồi, không ngờ lại mới chỉ có 14 tuổi!

Móe, giờ không biết trẻ con bây giờ ăn cái gì để lớn vậy, đột biến gen sao? Mới 14 tuổi đã đạt trình độ master như thế này rồi.

Từ Thế Duy trong lúc kinh ngạc, không nhịn được mà lại càng thêm xem thường cậu em trai của mình/Vậy thằng em trai não tàn của anh lần này thực sự chỉ dựa vào ôm chân bạn bè rồi nhắm mắt chạy theo cũng có thể leo được đến tận bây giờ sao."

Nghe đến đây, Tô Bối lại bật cười, rồi lại nghe thấy Từ Thế Duy hỏi: "Hay là cuối tuần này anh bảo Từ Dương Dương dắt em tới nhà bọn anh chơi."

(Lúc này hiểu rõ rồi nên đổi xưng hô)

Anh rất tò mò về con người thật của vị chiến hữu này không biết trông như thế nào.

Tô Bối: "Từ Dương Dương cậu ấy có lẽ không biết "q" là ai."

Lời này vừa nói ra, đầu dây bên kia đã vang lên trận cười lớn rất không ý tứ của người anh trai nhà họ Từ này: "Ha ha, đúng là ngu ngốc mà."

"Nếu đã như vậy, vậy thì em tạm thời đừng nói cho nó biết." Từ Thế Duy lại nói một cách vô cùng "phũ phàng”.

Tô Bối cười gật gật đầu: "Được."

Sau khi cùng Tô Bối vui vẻ nói chuyện điện thoại xong, thấy cậu em ngốc nhà mình còn chưa tới tìm mình, Từ Thế Duy đợi một lát nhưng rồi cũng không ngồi yên được nữa, bèn đứng dậy đi thẳng sang phòng bên cạnh.

Thế nhưng Từ Dương Dương lúc này lại đang run cầm cập ở trong phòng của mình, nhìn thấy Từ Thế Duy đi qua chỗ mình, sắc mặt Từ Dương Dương đơ ra: "Anh... anh hai, có chuyện gì sao?"

Nghĩ tới đại thần mình hâm mộ trước đó, lại chính là anh trai ruột của mình, Từ Dương Dương sau trận kích động lại bắt đầu trở nên gượng gạo.

"Cũng chẳng có gì, chỉ là đến nói với chú mày chuyện "rỡ tường" vừa rồi." Từ Thế Duy làm bộ dạng thảnh thơi ngồi xuống ghế bàn máy tính của Từ Dương Dương, mặt cười mà như không cười nói.

Nghe thấy vậy, Từ Dương Dương thất hồn thất vía: Xong rồi, đại ma đầu cuối cùng cũng tìm tới để tính sổ rồi.

"Cái đó, anh hai, em sai rồi, vừa rồi đệ em cứ tưởng đó là lỗi phần mềm, thật đó anh" khát vọng sống trong Từ Dương Dương trỗi dậy đầy mãnh liệt, cậu liều mạng lên tiếng giải thích.

Huyệt thái dương của Từ Thế Duy giống như hơi nhảy lên một chút, nét mặt dè bỉu nhìn cậu em trai nhà mình: "Nói thẳng ra là trình độ kém, học nghệ không bằng người đi cho nhanh, nhiều lời vậy làm gì?"

"Anh, em mới 14 tuổi thôi mà? Trình độ này của em ở những đứa cùng tuổi đã là nhân tài kiệt xuất rồi đó! Hơn nữa, anh nhìn xem, có ai 14 tuổi mà lợi hại được như em không?" Trong lòng Từ Dương Dương ấm ức.

Từ Dương Dương cười lạnh một tiếng, thâm nhủ: Ai nói không có, trong nhóm đã có một người rồi!

Cũng 14 tuổi, nghĩ đến q Bảo Bối nhà người ta, rồi lại nhìn tên ngốc nhà mình đang đứng trước mặt, cái tên ăn hại này ngoài hại anh trai ra còn làm được cái trò trống gì nữa?

Ánh mắt Từ Thế Duy nhìn cậu em trai mình ngày càng thêm ghét bỏ.

"Hì hì, anh hai, em muốn hỏi cái này" Từ Dương Dương đột nhiên đưa đôi mắt sáng lấp lánh của mình nhìn Từ Thế Duy, nói: "Trước đó trong diễn đàn có người đoán "vvvv" chính là "Uy thần" trong giới, có phải thật không?"

Từ Thế Duy: "Thật."

Từ Dương Dương: "WTFI"

Từ Thế Duy: "Làm gì mà phải kích động như vậy?"

Từ Dương Dương: "Không phải, em bị lừa rồi, trước đó em đã tốn một khoản tiền lớn để mua một bộ bàn phím có chữ ký của "Uy thần"...

Đó vốn không phải là chữ của anh hai nhà cậu.

Cuối cùng, Từ Dương Dương lại bị anh của mình giáo huấn cho một trận. Không phải là do ban nãy làm ảnh hưởng trận đấu lúc nãy mà là do lãng phí tiền.

Ở phía bên kia, tại Cảnh Viên.

Sau khi giải đấu kết thúc, Tô Bối lại trao đổi với Lận thiếu đổng một chút về chỉ tiết của "dự án NST".

"Lận Thiếu Trì": Phần phương án chỉnh sửa và ý tưởng mà cô đã gửi trước đó, hôm nay tôi đã nói chuyện với chủ tịch Tần rồi.

Đôi mắt của Tô Bối lập tức sáng lên, sự xúc động và mong chờ không biết từ đâu mà đột nhiên xuất hiện, ngón tay nhanh như chớp đánh một câu ở trên màn hình điện thoại: Thật sao? Tần tiên sinh ông ấy có khen tôi không?

Viết xong lại cảm thấy lời này không ổn lắm, Tô Bối lại nhanh chóng thu hồi tin nhắn, chuyển qua câu hỏi nghiêm túc hơn: Tần tiên sinh thấy thế nào?

Đầu bên kia, Lận Thiếu Trì cầm điện thoại do dự một chút: Tin nhắn mà "q” xóa đi vừa rồi anh đã lờ mờ nhìn thấy một chút

"Lận Thiếu Trì": Tần tiên sinh tỏ vẻ hài lòng với kế hoạch này, hơn nữa còn rất có hứng thú với dự án này của chúng ta.

"Tôi biết ngay mà." Tô Bối ôm lấy điện thoại, mỉm cười tự nói thầm một câu một câu, trong lòng vui sướng.

"Lận Thiếu Trì": Ngoài ra, đề xuất thành lập công ty con mà cô nói trước đó, tôi đang chuẩn bị.....

Nói chuyện với Lận Thiếu Trì xong, Tô Bối chạy lon ton tới thư phòng của Tần tiên sinh, trong tay còn bưng một ly sữa.

"Ba, người có muốn uống sữa không?"

Nhìn cô con gái nhỏ mặt như đang mỉm cười đang đứng ở phía cửa ra vào, Tần tiên sinh thu lại vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt trong lúc đang xử lý văn kiện trước đó.

"Làm sao đó, lại muốn xin xỏ cái gì phải không?" Ánh mắt Tần tiên sinh ôn nhu nhìn Tô Bối, hỏi.

Bình thường lúc có chuyện cần nhờ vả mình, nha đầu này thường sẽ lôi chiêu này ra sử dụng.

Nghe thấy vậy, Tô Bối ngây người ra.

"Không có gì, chỉ là muốn đưa sữa tới cho ba." Tô Bối nói rồi, dịch người lại bên cạnh Tần tiên sinh, đưa cốc sữa trong tay cho đối phương.

- Thật ra, cô bé chỉ là đang vui vẻ và kích động bởi vì ban nãy nghe Lận Thiếu trì nói ba ba khen mình mà thôi.

"Được rồi, con về phòng ngủ đây, chúc ba ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

"Lên giường rồi thì đừng có nghịch điện thoại nửa đó." Nhìn Tô Bối chuẩn bị rời đi, Tần tiên sinh lại dặn dò một câu.

"Dạ vâng."

"À ừm, ba..." Đi đến bên cửa, Tô Bối liên dừng lại.

Tần Thiệu lại một lần nữa dừng bút, nhìn Tô Bối: "Hử?"

"Ngày mai ba còn tới đón chúng con không?" Tô Bối chỉ đột nhiên nhớ ra liền hỏi một câu như vậy, chỉ là, trong ánh mắt còn đem theo một tia mong chờ mà bản thân cô bé cũng không hề phát hiện ra.

Nghe thấy vậy, ánh mắt của Tần tiên sinh dừng lại một chút.

Tần tiên sinh rất bận, ngoài xử lý công việc ở công ty ra, bình thường còn phải tham gia một số cuộc họp và một vài hoạt động khác.

Kỳ thực ông cũng không dám khẳng định ngày mai có thời gian đi đón hai đứa bé hay không.

Có điều, nhìn sự mong đợi nơi đáy mắt của cô con gái nhỏ, Tần tiên sinh vẫn gật đầu: "Có ”...