Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 119




Tại cuộc họp cấp cao của "NST”, Lận Thiếu Trì trân trọng giới thiệu thân phận của Tô Bối với mọi người.

Nhất thời, ngoại trừ mấy kỹ thuật viên nòng cốt đã được gặp Tô Bối ngoài đời, còn lại không ai là không lộ vẻ khiếp sợ.

Nếu mà nói như vậy, vị Tần tiểu thư trước mắt đây, không chỉ là thiên kim của ông của ông chủ lớn nắm trong tay 51% cổ phần, mà còn kiêm cả chức cố vấn kỹ thuật trong truyền thuyết từ trước tới nay của "NST" bọn họ?!

Công ty có một vị cố vấn kỹ thuật vô cùng lợi hại, chuyện này ở nhóm các nhân viên cấp cao của công ty không phải là bí mật gì. Trên thực tế, trong mấy năm nay, vị đại cố vấn thần bí này tuy không lộ diện, nhưng rất nhiều dự án của phòng kỹ thuật đều do đối phương chỉ đạo. Mà không chỉ riêng phương diện kỹ thuật, có không ít dự án quy hoạch phát triển của công ty cũng là từ tay đối phương mà ra.

Nếu như mà chủ tịch Lận nói vị Tần tiểu thư này là bạn gái của anh, mọi người cũng sẽ không kinh ngạc tới vậy.

Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tô Bối bình tĩnh tự giới thiệu.

"Chào mọi người, tôi là Tân Nguyệt, cũng là q, ba năm nay tuy không thể gặp mặt các vị, nhưng mà quá trình làm việc cùng các vị qua điện thoại cũng rất vui vẻ."

Mọi người: Đúng rồi, trong điện thoại quả thật là thanh âm này không sai.

"Lần này sư phụ là tính chính thức đến công ty đi làm sao?" Chu Thịnh vẻ mặt kích động hỏi Tô Bối.

"Tôi còn phải đi học", Tô Bối nói, rồi cười cười: "Nhưng mà mỗi tuần có lẽ đều sẽ tranh thủ ra được một hai ngày để tới đây."

Gần đây "NST" đang tiến hành kế hoạch cải tiến kỹ thuật cùng với mở rộng lĩnh vực phục vụ. Bởi vậy, Tô Bối cũng sẽ có chút bận rộn, có một số nghiệp vụ cần phải gặp mặt mới có thể làm việc được.

"Ha ha, có thể tới một hai ngày cũng tốt rồi! Tuy là gọi qua điện thoại cũng không có gì không ổn, chính là rất phí tiền."

Những người đang ngồi đây, đa số đều đã từng cùng Tô Bối làm việc qua điện thoại, nên không tính là xa lạ.

Sau vài câu nói chuyện cùng Chu Thịnh, Tô Bối và mọi người đã trở nên quen thuộc hơn.

Cuộc họp lần nay, bởi vì Tô Bối đến, mà vượt qua trong bầu không khí nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.

Lận Thiếu Trì mang theo Tô Bối đi tới nhà ăn của "NST".

"Nếm thử xem sao."

"Vẫn là vị đầu bếp lúc trước sao?" Tô Bối nếm thử một miếng thịt kho tàu, ánh mắt hơi sáng lên nhìn về phía Lận Thiếu Trì.

Thời điểm "NST" mới thành lập quy mô còn rất nhỏ, đầu bếp nhà ăn là do một nhân viên kỹ thuật nhờ người nhà của anh ta đến làm.

Kết quả Tô Bối chỉ ăn một lần liền yêu luôn tay nghề của vị đầu bếp tạm thời này.

Hương vị này, cùng bốn năm trước một chút cũng không thay đổi.

"Ừm"" Lận Thiếu Trì cười gật gật đầu.

Thực ra vị đầu bếp này lúc đầu muốn về quê nhà tự mình mở một quán bán đồ ăn sáng. Sau khi biết được tin, Lận Thiếu Trì đã dùng lương thật cao mới giữ người này lại được.

Tại Nhà ăn, nhân viên "NST” ở xung quanh tự động tản ra, chừa lại không gian yên tĩnh cho Lận Thiếu Trì và Tô Bối.

Trải qua một cuộc họp cấp cao, hiện tại đại bộ phận người trong công ty đều đã biết thân phận Tô Bối.

Bởi vậy, lúc này nhìn Lận đổng chốc lát thay Tô Bối dọn mâm, chốc lát lại thay Tô Bối rót nước, do đó đối với việc chủ tịch Lận chiêu đãi Tô Bối rất chu đáo cũng không làm cho người khác thấy bất ngờ.

Vị này chính là cố vấn kỹ thuật đại nhân, địa vị ở "NST" có tầm ảnh hưởng rất lớn! Huống chỉ, chỉ bằng quan hệ giữa Tần thị và Lận thị, đại tiểu thư Tần thị cùng Lận đổng có quan hệ tốt cũng hoàn toàn bình thường.

Buổi chiều, Tô Bối tạm biệt Lận Thiếu Trì: "Lận đại ca, anh làm việc đi, em đi trước."

Lận Thiếu Trì thu dọn văn kiện trên bàn: "Vừa đúng lúc, anh cũng có việc phải đi, em đi đâu? Nếu tiện thì anh cho em đi nhờ nè."

"Em về trường học."

"Đi thôi." "Tiện đường?”

"Tiện đường mà."

Lận Thiếu Trì đưa Tô Bối đến trường học, nhìn thiếu nữ xuống xe rời đi, Lận Thiếu Trì theo bản năng mở miệng gọi đối phương: "Tiểu Bối."

"Dạ? Lận đại ca, còn có chuyện gì sao?”

"Ăn ít đồ ăn vặt một chút." Lận Thiếu Trì nửa ngày mới nói được một câu. Hiển nhiên, đây cũng không phải lời anh định nói.

Nghe vậy, Tô Bối nhịn không được cười: "Lận đại ca, em cảm thấy anh càng ngày càng giống ba em."

Lận Thiếu Trì: ""

Tô Bối vừa cùng Lận Thiếu Trì tạm biệt không bao lâu, đã bị bạn cùng phòng Lí Phỉ chặn lại.

"Mau thành thật khai báo! Người vừa đưa cậu tới trường học chính là chủ tịch Lận thị phải hay không?"

"Đúng vậy." Tô Bối bình tĩnh gật đầu.

"Oa, tớ đã nói mà. Chủ tịch Lận thị đẹp trai như vậy, tớ chắc chắn sẽ không nhận lâm!"

Thận phận của Tô Bối ở bạn cùng phòng cùng bạn bè tốt cũng không phải là bí mật gì, mà quan hệ giữa hai nhà Tần - Lận trong mắt công chúng càng không phải bí mật.

"Hai nhà các cậu có phải đang tính chuyện đám hỏi rồi không?" Lí Phỉ tò mò hỏi.

Tô Bối sửng sốt, lập tức cho Lí Phỉ một cái ánh mắt cạn lời: "Làm sao có thể, quan hệ hợp tác giữa nhà tớ với Lận thị rất rất tốt, đâu cần phải làm đám hỏi làm chỉ."

Lí Phỉ: "Nhưng mà Lận chủ tịch."

Tô Bối: "Anh ấy hả? Anh ấy giống như là anh trai của tớ và tiểu Bảo vậy đó!"

"Thì ra là như vậy." Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tô Bối, Lí Phỉ gật gật đầu.

Kỳ thật, cô cảm thấy vừa rồi Tô Bối cùng Lận Thiếu Trì ở cạnh nhau thật sự rất xứng đôi, đặc biệt ánh mắt Lận Thiếu Trì nhìn Tô Bối, quả thực ôn nhu đến độ làm tim của dân FA như cô nhữn hết cả ra.

Kết quả, náo loạn cả nửa ngày, cư nhiên là do cô hiểu nhầm.

Hình như có chút thất vọng?

"Hả? Gì cơ?" Tô Bối nhìn về phía Lí Phi.

"Túi quà hôm nay Vương Thiến Thiến đưa tới cho cậu, đang để ở chỗ cô quản lí đó." Lí Phỉ nói.

Vương Thiến Thiến là một đàn chị năm hai. Chị ta hiện nay là chủ nhiệm clb ngoại giao.

Lúc trước Tô Bối từng gửi đơn xin vào clb ngoại giao, kết quả là một câu phỏng vấn còn chưa nói đã trực tiếp bị đánh rớt.

Vốn Tô Bối cũng không để ý, về sau lúc vô tình biết được nguyên nhân, Tô Bối thiếu chút nữa cười chết.

Nói tới việc này thì phải kể từ thời điểm khai giảng, Tô Tiểu Bảo "hư hỏng không biết xấu hổ" vừa đến trường thì đã trêu hoa ghẹo nguyệt, hấp lẫn một đống lớn fangirl.

Vương Thiến Thiến này cũng nằm trong số những cô gái bị Tô Tiểu Bảo hớp hồn.

Cũng không biết là do Vương Thiến Thiến tin tức không linh thông, hay là do tin tức về hai chị em Tô Bối mấy năm nay luôn được Tần tiên sinh che dấu rất tốt.

Khi mà thấy Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo thường xuyên đi chung với nhau, Tô Tiểu Bảo còn cầm ô che cho Tô Bối, Vương Thiến Thiến liền nghĩ rằng Tô Bối là bạn gái của Tô Tiểu Bảo.

Cho nên khi phỏng vấn,tình địch" giáp mặt, Vương Thiến Thiến bị ghen tức làm mờ mắt, đánh trượt Tô Bối.

Lúc sau hình như có người đến nói sự thật cho Vương Thiến Thiến, thái độ của chị ta với Tô Bối quả thật là quay ngoắt 180 độ.

Đáng tiếc, quá muộn rồi.

"Cửa nhà họ Tần chúng ta chính là rất cao." Ít nhất cũng phải là một người đáng yêu ôn nhu hiếu thuận mới được. Nếu mấy điều kiện bên ngoài kia mà không đạt, vậy chí ít cũng phải được Tô Tiểu Bảo yêu thích.

"Loại người như chị ta, tất nhiên là không được."

Nghe được lời của Tô Bối thì Lý Phỉ chỉ cười cười: "Vậy... cái túi xách kia cậu không cần sao?"

Tô Bối: "Đương nhiên là không cần."

Lý Phỉ: "Thiệt không vậy? Đây chính là mẫu thiết kế mới nhất của Hermes đó!" Tô Bối sâu xa liếc Lí Phỉ một cái: "Tớ là loại người sẽ vì một chút lợi lộc nhỏ này mà bị mua chuộc hay sao?"

Lý Phỉ sửng sốt: Được rồi, đều do Tô Bối rất giản dị làm cô xém chút nữa quên mất, đây chính là một đại gia chân chính mà người ta không thiếu gì ngoài tiền cả.

Lý Phỉ cười thầm: Vương Thiến Thiến kia chắc giờ đang hối hận đến xanh cả ruột đi. Người mà chị ta đuổi đi không chỉ là "cô em chồng", hơn nửa cô còn là một đại tiểu thư nhà quyền quý có ba ba đang sở hữu tài sản hàng trăm tỷ đứng sau lưng nhai

Ở bên kia, sau khi đưa Tô Bối đến trường học, Lận Thiếu Trì cũng không quay lại công ty mà là tìm bạn lâu năm kiêm bác Sĩ tâm lý Vương Sâm của mình để uống rượu.

Mấy năm nay, không ít lần Lận Thiếu Trì gọi Vương Sâm ra bồi rượu. Hai người vẫn ngồi ở vị trí cũ, bộ dạng Lận Thiếu Trì rất xuất sắc, cộng thêm một thân khí chất thành thục, ổn trọng, không giận tự uy. Bởi vậy đi đến đâu, anh cũng là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Mà Vương Sâm đi bên cạnh cũng là một chàng trai có bề ngoài ấm áp như mặt trời.

Hai người vừa ngồi xuống đã đưa tới rất nhiều ánh mắt của người khác phải ở xung quanh.

"Nói một chút đi, hôm nay làm sao mà tâm tình Lận đổng lại không thoải mái?" Vương Sâm nâng chén rượu, hỏi.

"Không có." Lận Thiếu Trì trầm giọng nói, cùng Vương Sâm cụng ly, sau đó ngửa đầu một hơi cạn sạch.

"Chậc chậc, đều đã đến mức phải mượn rượu giải sầu, lại còn nói không có việc gì?"

Lận Thiếu Trì liếc Vương Sâm: "Nơi này không phải là phòng khám tâm lý của cậu."

Ở trong này, anh không phải người bệnh, mà Vương Sâm cũng không phải bác sĩ của anh, anh không cần thiết nói cho đối phương biết suy nghĩ trong lòng mình.

Vương Sâm phất tay, không hỏi nhiều nữa.

"Ê, Thiếu Trì", đột nhiên, Vương Sâm như là phát hiện ra thứ gì đó thú vị, đụng đụng tay Lận Thiếu Trì: "Cậu xem, hướng kia kìa, bên tay phải."

"Thấy không? Mỹ nhân có đường cong nóng bỏng ngồi bên kia kìa."

"Vấn đề gì?" Lận Thiếu Trì lạnh nhạt nhìn Vương Sâm.

"Vấn đề lớn thì không có, nhưng mà, theo tớ quan sát, trong vòng một phút đồng hồ, mỹ nữ đó đã liếc qua chỗ cậu tới 7 lần, 80% là đã bị cậu làm mê đắm rồi."

Nói nói một hồi thấy Lận Thiếu Trì chẳng thèm quan tâm, Vương Sâm cũng mất hứng đùa giỡn tiếp.

"Ây dà, đừng không có tình thú như vậy. Nhưng mà mỹ nữ đó quả thật cũng không tốt đẹp gì, nếu tớ đoán không sai, cô †a hẳn đã kết hôn rồi.. "

"Làm sao, cậu không tin?" thấy bộ dạng không chút hứng trí của Lận Thiếu Trì, Vương Sâm bất mãn nói: "Nói cho cậu biết, ánh mắt của tớ rất chuẩn xác đấy, đùng có quên, tớ chính là một vị bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp."

"Tớ chẳng thấy chỗ nào chuyên nghiệp cả." Lận Thiếu Trì đột nhiên mở miệng.

Tâm mắt dừng ở ly rượu trên tay, ánh mắt Lận Thiếu Trì ngày càng trở nên thâm trầm.

Thậm trí có khi, Lận Thiếu Trì cảm thấy sau những đợt trị liệu tâm lý, anh chỉ mới học được cách để khắc chế tình cảm của chính mình, cách để không biểu hiện ra trước mặt Tiểu Bối, chỉ vậy thôi.

Thấy trình độ chuyên môn của mình bị nghi ngờ, Vương Sâm định phản bác, kết quả vừa quay đầu lại đã thấy bộ dáng thâm trầm của người bạn thân.

Cái loại vẻ mặt áp lực, tràn đầy đau khổ của Lận Thiếu Trì, Vương Sâm khi tiến hành tâm lý trị liệu với anh đã gặp rất nhiều.

Vương Sâm nhớ tới lần trị liệu gần nhất. Anh thiết kế một khung cảnh thoải mái để trò chuyện, rồi như bình thường vui đùa hỏi Lận Thiếu Trì: "Tớ nói cậu cũng đã trưởng thành rồi, vậy thì cái cuộc sống về đêm của cậu có không?”

Lân Thiếu Trì: "Không có."

Vương Sâm: "Không thể nào? Chẳng lẽ từ trước tới nay cậu vẫn luôn làm bạn với bàn tay phải à?"

Lận Thiếu Trì: "Không có."

Không đợi Vương Sâm hỏi, Lận Thiếu Trì lại nói: "Sẽ cảm thấy tội lỗi."

Thời điểm Lận Thiếu Trì nói ra lời này, trên mặt tràn ngập áp lực cùng khắc chế, rồi lại cất giấu một sự ôn nhu không thể bỏ qua. Vì sao sẽ cảm thấy tội lỗi? Trừ khi, ở lúc Lận Thiếu Trì làm "cái loại việc này", trong đầu tương ứng sẽ xuất hiện hình ảnh một người tương ứng.

Cũng tại lần đó, Vương Sâm xác định được phương pháp trị liệu của anh ta với Lận Thiếu Trì trong bốn năm qua hoàn toàn không có đạt tới hiệu quả mà anh mong muốn.