Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 116




Tô Bối cố tình lượn qua lượn lại trước mặt Tần tiên sinh cũng không phải là mọi lúc mọi nơi bám theo Tần tiên sinh. Cô bé chỉ là lâu lâu mới làm bộ tình cờ đến trước mặt của ông một lần, hoặc là lại như tình cờ chạy đến bên bàn làm việc của Tần tiên sinh hỏi một câu.

Tô Bối: "Ba ba gần đây có phải là người rất bận không ạ?"

Tần tiên sinh buông xuống tập hồ sơ trên tay, ông nhìn về phía Tô Bối: "Ừm, có vài hạng mục dự án đang đến thời gian hoàn thành."

Tô Bối "Nha" một tiếng, sau đó lại lười biếng quay lại bàn ngồi xem đống sách mà Tần tiên sinh đưa cho cô.

Nửa tiếng sau, Tô Bối lại nhịn không được chạy tới bên cạnh Tần tiên sinh nói: "Ba ba ơi, cuối tháng này ba cũng rất bận sao ạ?"

Tần tiên sinh: "Không bận."

Tô Bối: "Con nghe nói là mấy ngày cuối tháng không khí sẽ ấm lên, thời tiết mấy ngày hôm đó sẽ rất thoải mái."

Tần tiên sinh: "Ừm."

Tô Bối: "Ba ba mấy ngày nữa sẽ có hoạt động gì sao?"

Tần tiên sinh: "Cũng không có hoạt động gì cả."

"Ba ba, cái lắc tay này con rất thích, ba mua cho con nha?" Tô Bối lấy ra một bức ảnh trong điện thoại đưa cho Tần tiên sinh xem.

Tần tiên sinh nhìn thử: "Tất nhiên rồi, để ba mua cho."

Không chỉ riêng Tô Bối, mấy hôm nay chuyện lạ liên tiếp xảy ra, Tô Tiểu Bảo vậy mà cũng rất "tích cực" lượn lờ xung quanh Tần tiên sinh.

Thấy Tô Bối mở điện thoại ra, Tô Tiểu Bảo cũng học theo, lôi điện thoại ra mở hình ảnh của một cái figure thật là to đưa cho Tần tiên sinh nhìn xem: "Ba thấy cái này thế nào?"

Tần tiên sinh tạm dừng công việc, nhìn về hình ảnh trên điện thoại một chút sau đó mới liếc qua phía Tô Tiểu Bảo rồi hỏi: "Rất thích loại đồ chơi này sao?"

"Ừm, cũng tàm tạm", Tô Tiểu Bảo "Rụt rè" gật gật đầu, lại nói: "Con muốn sắm một cái mang về trong phòng chơi có được không?”

"Được rồi, cứ nói cho bác Phúc một tiếng sắp xếp một phòng trong nhà để đặt mô hình này, nhưng là nhất định không được làm trễ nải việc học."

Tô Tiểu Bảo trề môi, bối rối trong chốc lát cuối cùng miễn cưõng nói một câu: "Vậy ba có rảnh thì giúp con mua món này đi."

Đừng nói là trong tay của Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo có thẻ tín dụng của Tần tiên sinh, vốn là hai đứa chẳng hề thiếu tiền muốn gì thì mua cái đó. Còn nếu không muốn tự đi mua, bọn họ chỉ cần nói bác Phúc một tiếng thì ngay lập tức bác sẽ chiều ý đi mua ngay.

Mà hôm nay cũng là lần đầu tiên mà hai đứa nhỏ cố tình chạy đến chỗ Tần tiên sinh đòi quà.

Đối với việc hai đứa nhỏ nhà mình hôm nay xử sự khác thường như vậy Tần tiên sinh đương nhiên là biết. Chẳng qua ông cũng không có nói cái gì, từ đầu đến cuối chỉ treo một nụ cười nhạt ở trên môi.

"Bài tập tết của mấy đứa đã làm xong chưa? Nếu mà xong rồi mang lại cho ta ký tên."

"DạI!"

Suốt cả kỳ nghỉ này hai người không phải đi du lịch cùng ba Tần thì cũng là bận rộn chuẩn bị và tham gia thi đấu. Chính vì vậy nên gần vào năm học rồi bọn họ mới động đến đống bài tập này. Cũng may hai người học giỏi, tốc độ làm cũng rất nhanh, tranh thủ mấy ngày theo Tần tiên sinh đến công ty học hỏi, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng đã làm xong cả rồi.

Nhìn vào bài viết của hai đứa nhỏ, chữ của Tô Bối thì xinh đẹp, nắm nót, trình bày bài cẩn thận, chỉ tiết, về phần Tô Tiểu Bảo thì... rất là như gà bới.

"Về sau làm bài tập, nhớ phải viết đàng hoàng một chút." Tần tiên sinh nhắc nhở nói.

"Dạ." Tô Tiểu Bảo đáp lại cho có lệ.

Chị em bọn họ chỉ chăm chú mà nhìn về phía Tần tiên sinh.

Tô Bối nhìn Tần tiên sinh rất là lâu, nội tâm thật sự là có chút không cam lòng mà thầm nghĩ: Chắc không phải là baba thật sự quên sinh nhật của mình và Tiểu Bảo chứ? Tần Thiệu đương nhiên là không có quên sinh nhật của hai đứa con mình.

Ông chỉ là cố tình làm như không nhớ để gây bất ngờ cho bọn họ mà thôi. Nhìn thấy hai đứa trẻ suốt cả ngày đứng ngồi không yên nhảy nhót trước mặt mình, Tần tiên sinh cố nín cười không có để lộ ra, ông quyết định phải để dành bí mật này đến giây phút cuối cùng.

Ngày 27, cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Tô Bối vừa mới thức dậy liên đã thấy một hộp quà tinh xảo nằm trên đầu giường của mình.

Ánh mắt Tô Bối sáng lên, nhanh chóng bò dậy đem hộp quà mở ra. Bên trong có chứa một cái lắc tay xinh đẹp, chính là cái lắc mà Tô Bối cho Tần Thiệu xem hôm trước.

Cùng lúc đó, trong phòng của Tô Tiểu Bảo cũng có thêm một bộ mô hình đồ sô.

Tần tiên sinh thật sự không quên sinh nhật của bọn họ!

Tuy rằng ngày hôm qua chỉ vừa mới qua 0 giờ, Tô Bối đã lập tức nhận được một đống lời chúc mừng sinh nhật, có cả quà được Tần Tấn Quốc cùng Trần Tuyết Diễm gửi về từ nước ngoài nữa.

Nhưng chỉ riêng Tần tiên sinh - món quà được gửi muộn nhất, nhưng cũng để hai người Tô Bối vào Tô Tiểu Bảo cảm thấy vui vẻ nhất.

Tô Bối vui vẻ ôm cái lắc tay nhảy nhót tung tăng trong phòng một lúc, sau đó mới mặc thêm áo ấm vào rồi đi xuống lầu.

Cô bé muốn đi xuống nhà bếp nấu cho Tần tiên sinh một tô mì, đây là thói quen mà mấy ngày gần đây của Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo lúc chưa tới sinh nhật của bọn họ.

Tô Bối vốn nghĩ rằng hôm nay mình sẽ đi xuống sớm hơn Tô Tiểu Bảo.

Kết quả là khi cô bé vừa mới tiến tới phòng bếp thì đã thấy Tần tiên sinh bưng hai tô mỳ đi ra, hơn nữa còn là do chính tay ông xuống bếp.

Tần tiên sinh vậy mà sẽ tự mình vào bếp nấu mỳ trường thọ cho chị em họ? (Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo mới 15 tuổi gọi trường thọ thì hơi củ chuối, nhưng mà nguyên văn như vậy nên mình để nguyên luôn!!)

Tô Tiểu Bảo đi xuống chậm với Tô Bối một chút thấy như vậy cũng tỏ ra một vẻ mặt khó mà tin được.

Tần Thiệu: "Lại ăn thử xem ngon không."

"Dạ." Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo hai người cùng đồng thanh đáp.

Có thể ăn được tô mì do chính tay Tần tiên sinh nấu thì Tô Bối đã rất hạnh phúc rồi, về phần mùi vị của nó thì cô bé cũng không hy vọng quá nhiều.

Kết quả lại làm người ta khá bất ngờ, hai đứa nhỏ ăn vào thì cực kỳ ngạc nhiên, tô mỳ này thật sự rất là ngon.

"Ngon quá!" Tô Bối ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn về phía Tần tiên sinh.

Tô Tiểu Bảo cũng nhìn nhàn nhạt nhìn về phái Tần tiên sinh một cái, thẩm nhủ: Không nghĩ tới là lão này còn có tay nghề tốt như vậy.

Tô Bối hướng tới Tần tiên sinh ngọt ngào cười, nói: "Cảm ơn ba ba."

"Cảm ơn ba." Tô Tiểu Bảo cũng cố gắng tỏ ra hờ hững mà nói một câu.

Tô Tiểu Bảo cúi thấp đầu, cả khuôn mặt giống như muốn dán vào trong tô mỳ luôn. Chủ yếu là cậu bé không muốn để cho người đối diện thấy được đôi mắt của mình không khống chế được mà bắt đầu đỏ lên rồi.

Sự kinh ngạc dành cho chị em họ sáng nay đã làm cho hai người rất cảm động, nhưng là hai người cũng không biết được kinh ngạc thật sự còn nằm ở phía sau nữa.

—— Dự án Dream Park, sau khi Tần thị đồng ý rót tiền đầu tư, tốn thời gian hơn nửa năm mới thành công xây dựng xong, thay vì nói là một công viên thì nói nơi này giống như là một vương quốc thu nhỏ thì đúng hơn.

Toàn bộ khu công viên này có tổng cộng 15 khu vui chơi khác nhau, mỗi chỗ đều nói về một chủ đề riêng, hoặc là xây dựng theo hình thức của một câu truyện cổ tích nào đó, thật sự là đem cảnh trong mơ đưa ra hiện thực.

Vào đúng ngày 27 tháng 2, toàn bộ trong nước và ngoài nước tất cả 30 chi nhánh Dream Park đều bắt đầu khai trương mở cửa với tất cả mọi người. Riêng chi nhánh tại thành phố B này là chỉ cho phép những người có giấy mời mới được đi vào.

Tần tiên sinh đã quyết định ở chỗ này tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho hai đứa trẻ.

"Chủ tịch tập đoàn Tần thị bỏ ra một đống tiền để tổ chức sinh nhật cho con trai và con gái của mình."

Tin tức này sau khi được tung ra đã nhanh chóng trở thành chủ đề hot được mọi người bàn tán. Thậm chí một thời gian dài sau đó, chủ đề này cũng chưa có lắng xuống."Dream Park" lập tức trở thành địa điểm được mọi người săn đón. Ngay cả Trần Đức cũng không nghĩ tới, chỉ là một quyết định qua loa một chút, thế nhưng cuối cùng lại mang về lợi nhuận khổng lồ cho Tần thị.

Những chuyện này cũng phải mấy tháng sau mọi người mới cảm nhận được.

Lần này, Lận Thiếu Trì mang theo quà sinh nhật đến tặng cho hai người, món dành cho Tô Tiểu Bảo chính là một loại máy bay điều khiển mà Lận thị mới vừa phát triển ra.

Về phần Tô Bối, anh lại tặng cho cô bé một chiếc lắc tay tinh lấp lánh tỉnh xảo —— một lễ vật như vậy, vừa đẹp vừa trang nhã dùng làm quà sinh nhật để tặng cho một người con gái rất là thích hợp.

Một tuần trước, Lận Thiếu Trì đã tới phòng khám tâm lý, người bác sĩ tâm lý ở đây chính là người quen của anh ta.

"Nói nghe thử, doanh nhân trẻ đến tìm tôi làm gì đây? Lận thiếu đổng chẳng lẽ định xuất tiền đầu tư cho phòng khám nhỏ của tôi hả?" Đối với việc người bạn thân mình đột nhiên tới chơi, Vương Sâm thật sự là có chút bất ngờ.

Lận Thiếu Trì: "Tới chữa bệnh."

Vương sâm: "Gì, thật hay giả?"

"Thật", dừng một chút, Lận Thiếu Trì mới nói tiếp: "Tôi vừa mới thích một người con gái."

"Phốc —— cậu muốn giỡn mặt tôi à?" Nếu như không phải là thực lực cách quá xa, Vương Sâm thật sự muốn thẳng chân đá Lận Thiếu Trì ra ngoài cửa.

Đây là chỗ tư vấn tâm lý chứ có phải là tư vấn tình cảm đâu? Muốn đem mình ra làm trò đùa hay sao?

"Nếu mà cậu nói mình thích một thằng con trai, lúc đó đi tới đây còn xem như phù hợp, đằng này thích con gái nhà người ta thì mạnh dạn theo đuổi là được rồi. Thật lòng mà nói, việc cậu nên làm bây giờ là đi tới cửa hàng nào đó chọn quà hoặc là đi tới tiệm mỹ phẩm mua son môi gì gì đó thì tốt hơn?" Chỗ này của cậu cũng không kinh doanh đồ gì phục vụ cho việc cưa gái cả.

"Cô bé còn chưa đủ tuổi vị thành niên." Lận Thiếu Trì trầm giọng nói.

Vương Sâm: ""

Trong mắt cậu, Lận Thiếu Trì lúc nào cũng là một người chững trạc, một thiếu niên trưởng thành sớm. Cậu không thể tin được, có một ngày Lận Thiếu Trì vậy mà lại đến trước mặt cậu rồi nói một câu "Tôi thích một cô gái chưa đủ 18 tuổi".

"Vậy nói một chút, cô bé bao nhiêu tuổi?"

"14, sắp đến sinh nhật 15 tuổi."

Vương sâm trừng lớn đôi mắt: "Con mẹ nó, Lận Thiếu Trì cậu là cầm thú sao, cô bé mới có 14 tuổi mà cậu cũng để ý được!" "Cuối tuần này là 15 rồi."

"Chuyện này vốn là không phải vấn đề 14 hay là 15 tuổi có được hay không. Vốn dĩ là chuyện này cậu cũng quá mức... hồ đồ rồi"

"Do đó tôi mới phải tìm tới chỗ cậu." Lận Thiếu Trì ngắt lời của Vương Sâm, sau đó xoa xoa huyệt thái dương mà nói.

"Thật sự đã sa vào hố sâu rồi." Thấy bạn thân mình phải tìm đến bác sĩ tâm lý để giải quyết, Vương Sâm biết rõ Lận Thiếu Trì đối với mối tình này không cách nào buông xuống được, thậm chí nó còn khiến cho cậu ta buồn phiền đến mức không thể không tìm tới bác sĩ tâm lý.

Vương Sâm nhìn người bạn thân của mình một cái, sau đó bày ra thái độ chuyên nghiệp của một bác sĩ nói: "Cậu vào trong này với tôi đi."

Phòng khám.

"Cậu có thể kể đơn giản chuyện này cho tôi không?"

"Nếu mà cậu thấy ngại thì cũng không cần coi tôi như bạn thân làm gì, cứ xem tôi thành một người xa lạ ngẫu nhiên gặp tại quán bar là được rồi."

"Chúng ta quen nhau thông qua một dự án của công ty." Về phần thông tin của Tô Bối, Lận Thiếu Trì cũng không nói quá nhiều, dự án "NST" quá nổi tiếng, mà Tô Bối cũng đã lộ diện trước công chúng từ sau khi vô địch giải đấu "đại chiến Hồng Khách" Lận Thiếu Trì cũng không muốn Vương Sâm đoán ra được thân phận của Tô Bối, vì vậy cũng giấu đi rất nhiều chỉ tiết.

Vương Sâm đại khái cũng cảm nhận được bạn thân đang cố gắng bảo vệ danh tính cho cô bé kia. Mặc dù cậu rất muốn nói là cậu ta làm như thế sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị, nhưng là sau đó cậu chỉ đành buông xuống việc này.

"Vậy cậu có thể nói rõ một chút vì sao mà lại thích cô bé đó không?"

"Tôi ngưỡng mộ tài năng của người ta." Lời này Lận Thiếu Trì nói ra rất nghiêm túc.

Vương sâm sửng sốt. Một người thiếu nữ mới chỉ 14 tuổi, vậy mà làm cho một vị giám đốc trẻ đã trải qua sóng to gió lớn trên thương trường như Lận Thiếu Trì ngưỡng mộ. Rốt cuộc là cô bé kia tài giỏi đến mức nào?

Vương Sâm đột nhiên cảm thấy thật sự tò mò đối với thân phận thật sự của cô bé kia —— nếu như không phải lương tâm của bác sĩ, cùng với thái độ chuyên nghiệp khi chữa bệnh, Vương Sâm thật sự rất muốn lấy tư cách một người bạn thân lôi kéo Lận Thiếu Trì tám nhảm về cô gái này một phen.

Lận Thiếu Trì đã ở chỗ của Vương Sâm trị liệu tâm lý hai lần, hiệu quả như thế nào thì cậu không biết nhưng ít nhất cậu vấn biết mình nên làm cái gì.

Sau khi tặng quà sinh nhật xong, Lận Thiếu Trì cũng không có quấy rầy nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay nữa.

Cách đó không xa Tô Bối, Tô Tiểu Bảo, Tạ Dân Hiên, Từ Dương Dương, Đổng Văn Kỳ mấy người quay quanh một chỗ cùng nhau chơi đùa. Về phần Lận Thiếu Trì thì đã tới bên cạnh Tần tiên sinh bắt đầu thảo luận công việc.

"Mấy đứa nhóc ở tuổi này thật sự là rất thích làm mấy trò nổi loạn ầm ï." Nhìn mấy đứa trẻ đang chơi đùa, Tần tiên sinh đột nhiên cảm thán nói.

Một bên, Lận Thiếu Tnì: ""

Dù nói thế nào đi nữa thì "mấy đứa nhóc" trong miệng của Tần tiên sinh và cậu đều là cùng một thế hệ, chẳng hiểu sao mà trong lời Tần tiên sinh thì cậu lại cảm thấy mình già mất rồi?

Thực ra, những lời này của Tần tiên sinh cũng không phải là cố tình nhắc nhở Lận Thiếu Trì, chẳng qua là đột nhiên muốn cảm thán một chút mà thôi.

Mấy đứa nhóc ở tuổi đang lớn này, đôi khi sẽ có những hành động rất trưởng thành, có đôi khi lại rất trẻ con ngốc ngếch một mặt, lại còn nhiều lúc phản loạn làm cho cha mẹ tức muốn chết. Đối với việc này Tần tiên sinh đôi lúc rất đau đầu không biết nên làm thế nào để dạy dỗ mấy đứa nhỏ. Nhưng đồng thời, Tần tiên sinh cũng rất là thích thú cái quá trình nuôi con vừa đau đầu vừa thú vị này.

Làm một người cha, Tần tiên sinh thật sự rất mong muốn xem con cái của mình sẽ nhanh chóng trưởng thành chững trạc, thế nhưng là một bên khác ông cũng không hy vọng hai đứa nhỏ sẽ lớn lên nhanh như vậy, thật sự là rất mâu thuẫn.