Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 104




Thi cuối kỳ xong, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cứ thế trở thành trạch nam trạch nữ nằm lỳ ở nhà. (Trạch gia là kiểu không bước chân ra khỏi cửa đó các bạn)

Đã sắp 9 giờ sáng rồi mà Tô Bối vẫn còn làm tổ trên giường.

Bây giờ Tô Bối đang cuộn người trong chăn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay nhanh nhẹn múa trên bàn phím, rõ ràng đây là biểu hiện của một "thiếu nữ nghiện internet."

Nhưng mà, sự thật thì Tô Bối đang bàn công việc với Lận Thiếu Trì.

"dự án NST" đã đi đến giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, nếu như không có vấn đề gì thì chẳng bao lâu nữa có thể đưa vào vận hành, bắt đầu chính thức phục vụ người tiêu dùng.

Tuy Lận Thiếu Trì đã nói Tô Bối không cần vội, khi nào có thời gian rảnh thì tranh thủ làm là được. Nhưng Tần thị chiếm tận 51% trong "dự án NST”, dự án hoàn thành sớm một chút là nhà mình lại kiếm tiên được sớm một chút. Vừa nghĩ đến điều này, Tô Bối đã đứng ngồi không yên rồi, tinh thân cứ như được tiêm chất kích thích vậy.

Hiện tại là kỳ nghỉ đông, không cần đi học, nên mấy ngày hôm nay Tô Bối dường như dành cả ngày để làm việc trực tuyến với nhân viên của NST.

"q": Tôi cảm thấy số liệu phân tích của bộ phận kỹ thuật không có vấn đề gì cả, cứ theo kế hoạch mà thực hiện thì việc khởi động dự án đúng hạn sẽ không thành vấn đề.

"Lận Thiếu Trì": Vậy tôi có thể sắp xếp thời gian để mở họp báo công bố rồi đúng không?

"q": Phải.

"Lận Thiếu Trì": Vất vả rồi.

Tô Bối gửi đến một cái meme "hải cẩu che mặt" đến cho Lận Thiếu Trì, bên dưới còn kèm theo một câu nói: "Sếp nói như vậy làm tôi thấy rất ngại á"

Dù sao thì toàn bộ dự án cô chỉ góp sức trong việc chỉ đạo kỹ thuật và giám sát kỹ thuật thôi, nếu như thật sự vất vả thì Tần tiên sinh đã "sa thải" cô từ lâu rồi.

Lận Thiếu Trì nhìn thấy meme Tô Bối gửi đến, Lận Thiếu Trì chẳng hiểu sao lại cảm thấy buồn cười.

Lúc Tô Bối định gửi một cái meme "tạm biệt ông chủ" thì Lận Thiếu Trì gửi một tin nhắn đến.

"Lận Thiếu Trì": Dạo này có bận không?

Trước đây lúc xử lý công việc của dự án nst và cả thảo luận với anh thì đa số đều vào buổi tối, nhưng dạo này nghe nhân viên báo lại Tô Bối online cả ngày để làm việc.

"q”: Nhàn lắm luôn. /icon phỡn phỡn/

Mấy người có kỳ nghỉ hè và nghỉ đông sẽ hiểu được tâm lý của cô bé lúc này.

Bên kia Lận Thiếu Trì nghĩ: "q" rảnh cả ngày như vậy, chẳng lẻ là đã từ chức ở công ty cũ rồi sao.

Nghĩ đến đây, Lận Thiếu Trì mừng thầm trong lòng.

"Lận Thiếu Trì": Sao vậy? Có phải cô chuẩn bị chuyển công tác từ vị trí cố vấn thành "nhân viên chính thức" của công ty của tôi rồi hả?

"q": Không không không, ông chủ hiểu lầm rồi.

Tô Bối làm gì mà có đủ điều kiện chuyển công tác. Hơn nữa cô chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, làm sao mà chuyển công tác được, chẳng lẽ lại lấy chứng minh thư của Tần tiên sinh đi làm thủ tục bảo hiểm sao?

"Lận Thiếu Trì": Đãi ngộ của công ty chúng tôi rất tốt đó, lúc nào cô muốn nhận việc cứ nói với tôi một tiếng là được.

"q: Được.

Một, hai, ba, ừm, tám năm nữa thì có được không?

"Lận Thiếu Trì" Lận thị có một dự án quốc tế đang hợp tác với bên Châu Âu, tôi đang ở bên này công tác rồi.

Nhìn tin nhắn mà đối phương mới gửi tới, Tô Bối có chút kinh ngạc: Lận Thiếu Trì này sao mà lại nói ra lịch trình công tác cho cô nghe vậy chứ?

"Lận Thiếu Trì": Lúc về sẽ mang một món quà cho cô.

Tô Bối: I

Ông chủ thế này đúng là thích thật, quá tốt bụng rồi, đi nước ngoài công tác còn đem quà về cho nhân viên!

Tô Bối gửi một meme "Cảm ơn ông chủ" đến. "q": Nếu mà là món đồ nho nhỏ thì anh cứ để tôi tự đi lấy cũng được.

"q": Nếu không thì gửi bưu điện cho dễ, địa chỉ

"q”: Địa chỉ chút nữa sẽ gửi anh.

Lận Thiếu Trì nhìn món quà ở trong tay mình.

Thực ra thì không nặng lắm, nhưng gửi bưu điện hả? Có đảm bảo chất lượng hàng gửi đi không?

"Không cần gấp, à đúng rồi cuộc họp cuối năm này của Lận thị"

Không giống như cuộn họp thường niên quy mô lớn của Tần thị, Lận thị làm một cuộc họp đơn giản hơn nhiều, chỉ có các thành viên trong công ty tham gia mà thôi. Lận Thiếu Trì vốn dĩ muốn Tô Bối đến tham gia nhưng tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, thì Tô Bối đã gửi đến một tin nhắn: Bây giờ tôi có chút việc bận, có chuyện gì thì tối lại nói sau nhé.

Bác Phúc đứng ở ngoài gọi Tô Tiểu Bảo và Tô Bối thức dậy.

"Tiểu Bảo, Tiểu Bối dậy ăn sáng thôi."

"Dạ, cháu ra ngay đây ạ." Tô Bối nhìn đồng hồ nhận ra cũng không còn sớm nữa.

Thu dọn chăn gối, Tô Bối đi xuống lầu.

Khoảng khắc nhìn thấy Tần tiên sinh đang ngồi ở bàn ăn sáng, Tô Bối ngạc nhiên, vui vẻ chạy đến.

"A, ba ba vẫn chưa ra ngoài?"

"Ừm" Tần tiên sinh gật đầu nói tiếp: "Qua đây ăn sáng đi."

"Dạ" Tô Bối chạy qua bên trái Tần tiên sinh ngồi xuống.

Tô Bối theo thói quen lấy hai miếng sandwich bỏ vào chén của Tô Tiểu bảo, rồi quay đầu hỏi Tần tiên sinh: "Hôm nay ba có đi làm không?”

Tối hôm qua Tô Tiểu Bảo chơi game với bọn Đỗ Nhất Minh cả đêm nên hiện tại vẫn còn ngái ngủ. Nhưng lúc nghe Tô Bối hỏi vậy cậu cũng ngẩng khuôn mặt còn rửa chưa kỹ lên nhìn về phía Tần Tiên Sinh.

Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của hai đứa con, Tần tiên sinh thâm cười.

"Có đi."

Tô Bối: Ồ

Tô Tiểu Bảo: ỜmI

Nhìn thấy vẽ mặt mất mát của hai đứa nhỏ, Tần tiên sinh nhếch khóe miệng nói: "Hôm nay sẽ mang theo hai đứa đi cùng."

Tô Bối: "Dạ?"

Tần Thiệu: "Ăn sáng xong thì thu dọn rồi thay đồ một chút, rồi ba đưa hai đứa đến công ty."

Kế hoạch của sáng nay đã được Tần tiên sinh tính toán xong xuôi rồi.

Bác Phúc đứng bên cạnh thấy Tần tiên sinh cố ý làm hai đứa nhỏ tò mò thì nở nụ cười.

Tối hôm qua Tần tiên sinh nói muốn đưa Tiểu Bối, Tiểu Bảo đến công ty nên dặn bác Phúc không cần chuẩn bị cơm trưa.

Đáng ra giờ này Tần tiên sinh đã đi rồi nhưng vì là kỳ nghỉ, ông muốn hai đứa trẻ ngủ thêm chút nữa nên mới chưa đi.

Nhưng nhìn thời gian cũng sắp đến buổi trưa rồi, bác Phúc mới gọi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo dậy.

Việc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo lần này đến đây đã được thông báo trước với toàn bộ nhân viên trong công ty, Tần tiên sinh vừa đến cả công ty đã biết rồi.

Trong công ty bắt đầu nháo nhào cả lên.

"Chú ý chú ý, tiểu công chúa và hoàng thái tử của Tần thị đã đến rồi!"

"Waaa, cuối cùng cũng được nhìn thấy hai đứa con của chủ tịch rồi."

"Chắc hai vị thiếu chủ tịch đã được nghỉ đông rồi, nên chủ tịch mới đưa đến đây"

"Là cặp song sinh, một trai một gái đúng không? Lần trước nghe thư ký Chu nói hai đứa trẻ rất đáng yêu đó."

"Cái đó còn phải nói, dù sao thì chủ tịch của chúng ta cũng đẹp trai như vậy, tiểu công chúa và hoàng thái tử tất nhiên cũng phải thừa hưởng ít nhiều chứ."

"Hồi nãy tôi vừa lên tâng bố trí phòng họp, vừa đúng lúc nhìn thấy, đáng yếu lắm! Tiếc là không được chụp hình." "Hóng ghê, tôi cũng muốn nhìn thử."

Trên lầu, trong phòng làm việc của chủ tịch.

Tần tiên sinh vừa đến công ty đã bắt đầu xử lý công việc, còn hai đứa nhỏ "tiểu công chúa" và "hoàng thái tử" trong miệng của toàn thể nhân viên công ty thì bây giờ đang ngồi ngao ngán bên cạnh Tần tiên sinh.

Tô Bối nằm xuống bàn của Tần tiên sinh, cũng cảm thấy chán.

Sau đó Tô Bối đã tìm ra việc để làm, chính là bắt đầu dọn dẹp cái bàn làm việc của Tần tiên sinh, bên này sắp sắp mấy cái, bên kia xếp xếp đẩy đẩy.

Đợi đến khi Tần tiên sinh giải quyết hết đống giấy tờ rồi ngẩng đầu lên.

Ông phát hiện ra bàn làm việc của ông đã hoàn toàn thay đổi.

Sách ở trên bàn được phân theo nhiều loại khác nhau xếp thành chồng, và mỗi chồng còn được sắp xếp theo thứ tự kích thước từ lớn đến nhỏ.

Điện thoại máy tính và bút ký tên các loại cũng được xếp thành một đường thẳng.

Ngoài ra còn có mấy chậu cây nhỏ được đem từ ngoài vào cũng được xắp xếp ngay ngắn trên bàn.

Bỏ tập giấy tờ cuối cùng ở trên tay xuống nơi đã được Tô Bối sắp xếp, Tần tiên sinh hỏi Tô Bối: "Chán rồi hả?"

Tô Bối: "Vẫn còn chịu được ạ."

Tần tiên sinh đặt bút xuống cười nói.

"Thôi được rồi, đi qua phòng họp nghe báo cáo nào."

Cuộc họp tổng kết báo cáo này những người tham gia đa số là cổ đông lớn của Tần thị và tổ dự án đặc biệt của phòng kế hoạch. Cuộc họp lần này chủ yếu báo cáo về tiến độ phát triển của các dự án tổng hợp của Tần thị.

"Trước mắt các hạng mục phát triển thuận lợi, dựa theo số liệu hoàn lưu hiện tại"

Trong cuộc họp, tất cả mọi người đều nghiêm túc báo cáo dự án mình đảm nhiệm, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm sang phía Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Đặc biệt là mấy nữ quản lý cấp cao, cứ nhìn hai đứa trẻ rồi thỉnh thoảng cười thầm.

Đây là hai đứa con của chủ tịch đó/tiểu công chúa" thì xinh đẹp đáng yêu,"hoàng thái tử" thì chẳng khác gì chủ tịch phiên bản còn nhỏ cả. Hơn nữa thần thái của hai đứa trẻ cũng rất giống chủ tịch.

"Ngoài ra vẫn còn một chuyện", sau khi báo cáo xong, giám đốc bộ phận kế hoạch lại nói: "Tập đoàn Hồng Đồ sắp tới sẽ khởi động hạng mục "Định nghĩa mới về thành phố thương mại”, dựa trên báo cáo điền tra, tôi phát hiện hạng mục này có rất nhiều điểm tương đồng với hạng mục "Khái niệm tổng hợp" của chúng ta. Rất có thể tập đoàn này đã lọc một ít tin tức từ các đợt tuyên truyền trước đây và một số đối tác đã từng hợp tác với chúng ta. Phía bọn họ hình như muốn dùng sản phẩm tương tự để cạnh tranh với chúng ta, giành lấy một bộ phận thị trường."

"Chủ tịch, ngài thấy thế nào ạ..."

Tần Thiệu: "Tiếp tục tiến hành theo kế hoạch ban đầu."

"Vâng."

Cuộc họp kết thúc, sau khi mọi người đều rời đi, Tần tiên sinh liếc mắt sang nhìn nhóc con bên cạnh.

"Có ý kiến gì không?" Tần tiên sinh hỏi Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo: "Ba nói cái nào?"

Tần Thiệu: "Cái cuối cùng."

"Thì nên làm thế nào cứ làm vậy thôi", Tô Tiểu Bảo khẳng định: "Chỉ là một tên ăn theo làm ra hàng fake mà thôi, có thể cản trở đến mức nào chứ? Chúng ta không phải thay đổi gì cả, cứ như kế hoạch mà làm thôi, đây mới là "hàng real" nên làm"

Có lý.

Nghe Tô Tiểu Bảo nói xong, Tần tiên sinh thầm tán thưởng trong lòng.

"Ý tưởng rất tốt", dừng một chút ông lại nói: "Nhưng mà con phải biết là, nếu như Tần thị chúng ta thực lực không bằng đối thủ, việc cạnh tranh như vậy rất có thể sẽ làm cho chúng ta thiệt hại rất nặng về mặt kinh tế, thậm chí còn để cho đối phương được hưởng lợi rất lớn."

"Chẳng phải đây là việc mà ba giỏi nhất sao, người nên lo lắng là bên Hồng Đồ thì đúng hơn." Tô Tiểu Bảo nhìn Tần tiên sinh khẳng định nói.

Nghe vậy, Tần tiên sinh khẽ cười. "Tiểu Bối thì sao?" Tần Thiệu hỏi Tô Bối. Giọng điệu lúc hỏi con gái cũng vô thức mềm mỏng một chút.

"Con đồng ý với Tiểu Bảo." Tô Bối cong khóe môi trả lời.

Tần tiên sinh càng vui vẻ hơn: "Nói tiếp đi."

Tô Bối dừng một chút mới nói tiếp: "Việc cạnh tranh này cũng rất tốt. Bề ngoài thì có vẻ như họ có sản phẩm giống với chúng ta nhưng thật ra không phải. Về mặt thực tế, những cạnh tranh sẽ đem đến nhiều sự quan tâm hơn, hơn nữa phải có so sánh mới biết tốt xấu."

Tần tiên sinh: Hai đứa nhỏ nhà mình làm ông vô cùng ngạc nhiên.

Sau bữa cơm trưa, Tần tiên sinh cưỡng ép hai đứa vài phòng nghỉ của ông ngủ trưa, lúc này Trần Đức cũng đi vào.

Trần Đức: "Tiểu Bối, Tiểu Bảo ăn cơm no chưa?"

Tô Bối với Tô Tiểu Bảo chào một tiếng "Chú Trần" rồi gật gật đáp lại đầu.

"Tiên sinh", Trân Đức nhìn Tần Thiệu: "Lận Thiếu Trì và người bên Lận thị đến rồi."

Chiều nay, Tần thị và Lận thị có một cuộc hội nghị song phương rất quan trọng, chuyện này liên quan đến dự án "NST".

Hiểu biết về vấn đề an toàn mạng của Trần Đức không tính là quá nhiều. Nhưng dự án "NST" lần này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của ông.

Nghe vậy, Tần tiên sinh gật đầu, rồi khẽ liếc sang Tô Bối đang đứng cạnh với đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ông.

Tần tiên sinh khế thở dài, đành phải thỏa hiệp với con gái.

Nếu đã muốn tham gia vậy cứ tham gia đi, ngủ trưa tính sau vậy.

Nói cho cùng thì trưa nay thảo luận dự án "NST” này thì Tô Bối cũng là một nhân vật quan trọng.