Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 100




Tô Bối không ngờ lần hoạt động ngoại khóa học sinh lần này, phần thứ nhất lại là leo núi.

"Thưa quý vị phụ huynh và các em học sinh, chúng ta sẽ xuất phát từ đây, sau đó tập hợp tại nơi cắm trại ngoài trời trên đỉnh núi. Trong quá trình di chuyển, mong mọi người đi theo hàng, không được chen lấn xô đẩy" Giáo viên phụ tránh buổi ngoại khóa lần này đang phổ biến thể lệ với mọi người.

Vừa nghe nói vậy xung quanh Tô Bối nổi lên âm thanh rì rầm, có người vỗ tay tán thành cũng có người ai oán than thở.

Mấy túi hành lý sẽ được cáp treo đưa lên, mỗi học sinh chỉ giữ lại một cái cặp chứa đồ tùy thân, cho nên lúc leo núi cũng thuận tiện hơn.

Lúc mới bắt đầu Tô Bối leo rất nhanh, nhưng đến lưng chừng núi thì thể lực không cho phép mà dần dần chậm lại.

"Trời ơi, chúng ta mới đi được một nửa lộ trình thôi sao!"

"Tớ không nhúc nhích được nữa rồi."

Tô Bối nghe thấy cuộc nói chuyện của hai bạn nữ gần đó, trong lòng thầm nghĩ: Mình cũng vậy.

Lúc đầu cặp của Tô Bối còn có một bình nước, còn lúc này nó đã được chuyển sang Tô Tiểu Bảo xách dùm.

Hai người bọn họ tiếp tục leo lên theo đoàn người. Tình hình lúc này chính là Tô Tiểu Bảo trầm ổn đi trước, Tô Bối ở đằng sau, hai tay vịn vào áo thun của Tô Tiểu Bảo được cậu kéo đi lên.

"Để em cõng chị đi cho đỡ mệt nhé." Tô Tiểu Bảo dừng chân, quay lại nói với Tô Bối.

Tô Bối cảm động: "Hừm, thôi đi, em vừa cõng chị vừa leo núi như vậy sẽ mệt lắm."

"Bị chị kéo như thế này còn mệt hơn đó."

Tô Bối cứ vịn vào đằng sau thật sự rất không thoải mái, áo thun của cậu cũng sắp bị Tô Bối kéo đến sắp giãn hết cả ra rồi.

Tuy không nói ra miệng nhưng Tô Tiểu Bảo thật sự rất thích bộ quần áo cặp này của cậu và Tô Bối.

Tô Bối do dự một lúc rồi quay đầu lại nhìn ra đằng sau.

Tần tiên sinh lúc vừa mới đến chân núi tập hợp thì đã bị mấy phụ huynh khác "nhiệt tình" vây lại, đến tận lúc leo núi cũng vây quanh Tần tiên sinh nói khéo để bàn chuyện làm ăn.

Lúc này Tần tiên sinh đang ở sau, cách bọn họ ít nhất cũng phải năm sáu chục mét.

Tô Bôi thâm nghĩ: Cách xa như thế chắc Tần tiên sinh không chú ý đến họ đâu.

"Haizzz, mị đã đánh mất phong độ của bản thân rồi." Trước đây thể lực của cô rất tốt cơ. Không ngờ sau khi đến Tần gia thì lại biến thành yếu đuối, chỉ có một ngọn núi cô cũng "chinh phục" không nổi.

Tô Bối khẽ lắc đầu than thở, rồi lập tức vui vẻ trèo lên lưng Tô Tiểu Bảo.

"Đi thôi đi thôi, cố lên tiểu Bảo, đỉnh núi thẳng tiến!"

Tô Bối cứ nghĩ Tần tiên sinh ở xa như vậy sẽ không chú ý đến họ nhưng không hề biết rằng dù đang cùng nói chuyện nói chuyện với mấy vị phụ huynh khác - đồng thời cũng là chủ tịch của những doanh nghiệp đối tác, thì lực chú ý của Tần tiên sinh vẫn đặt trên người hai đứa trẻ đi đằng trước.

Nhìn thấy Tô Bối nhảy lên lưng Tô Tiểu Bảo, Tần tiên sinh thoáng chốc khựng lại, theo bản năng nổi lên một nỗi lo: chỉ sợ hai đứa nó bước không vững rồi té thì khổ.

Đến khi nhìn thấy mỗi bước chân của Tô Tiểu Bảo đều rất ổn định, Tần tiên sinh mới thả lỏng tâm tình.

Trên đường đi, Tô Bối với tay lấy bình nước trong túi Tô Tiểu Bảo đeo đằng trước rồi mở nắp cho cậu uống một ngụm, sau đó bản thân cô cũng uống một ngụm.

Dù sao thì không chỉ người cõng, người được cõng cũng rất mệt nha.

Tô Bối: "Tô Tiểu Bảo, em có mệt lắm không?"

Tô Tiểu Bảo: "Bình thường."

Nghe câu này của Tô Tiểu Bảo, cô bé nhìn thấy trên gò má của cậu đã xuất hiện mấy giọt mồ hồi rồi, nhưng cũng chưa đến mức quá mệt, bước đi vẫn rất nhẹ nhàng, Tô Bối lại thấy vui vẻ: Trong tiểu thuyết, chân của Tô Tiểu Bảo vì một lần sơ xuất khi dở hàng dẫn đến bị thường, cũng vì sự cố ngoài ý muốn đó khiến cậu thành một người què.

Tuy vẫn có thể miễn cưỡng bước đi nhưng cậu không cách nào đi thẳng như người bình thường được, chứ đừng nói đến việc leo núi như bây giờ. Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Tô Bối, nhưng thật may là đến tận bây giờ vẫn không có chuyện gì xảy ra, Tô Tiểu Bảo vẫn còn khỏe mạnh, mọi chuyện vẫn còn rất tốt.

Lúc đến gần đỉnh núi Tô Tiểu Bảo mới bỏ Tô Bối xuống.

Ở đây Tô Bối gặp được nhóm người Đổng Văn Kỳ.

Lúc này Đổng Văn Kỳ nhìn chằm chằm Tô Bối. Cô bé đến càng gần thì biểu cảm ai oán trên mặt Đổng Văn Kỳ lại càng lộ rõ.

Tô Bối: "Cậu sao vậy?"

Đổng Văn Kỳ: "Gato quá trời á."

"Hả, ghen với ai vậy?" Tô Bối chớp chớp mắt nhìn Đổng văn kỳ hỏi.

"Còn hỏi nữa, tất nhiên là cậu rồi", Đổng Văn Kỳ bĩu môi liếc Tô Bối một cái rồi nói tiếp: "Tại sao cậu lại có anh trai sinh đôi còn mình thì không có, ngưỡng mộ chết đi được."

"Hả?" Vậy thì sao?

Tô Bối vẫn chưa tìm được trọng điểm của Đổng Văn Kỳ.

"Cậu còn giả vờ không biết nửa, tớ nhìn thấy trên diễn đàn rồi."

Nói rồi Đổng Văn Kỳ lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Tô Bối: "Nè, cậu tự xem đi, có người chụp được ảnh của cậu và Tô Tiểu Bảo rồi up lên diễn đàn."

Tô Bối nhìn vào điện thoại của Đổng Văn Kỳ, nhìn thấy bức ảnh mà cô ấy nói.

Có tổng cộng hai bức ảnh, một bức chụp lúc Tô Bối vừa vịn vào áo của Tô tiểu Bảo vừa đi, một bức là Tô Tiểu Bảo đã cõng Tô Bối lên.

Bạn học sinh chụp bức ảnh này không những mở chức năng làm đẹp, còn thêm cả filter các kiểu, khiến cho bức ảnh trở nên vô cùng lung linh.

"Cậu đọc bình luận ở dưới luôn đi." Đổng Văn Kỳ lướt xuống dưới."

Không chỉ có một mình Đổng Văn Kỳ ghen ty mà cả cái diễn đàn đều tràn ngập trong biển ghen ty rồi.

"Huhuhu, Tô thiếu đẹp trai quát"

"Bức ảnh này nhìn đáng yêu quá đi thôi!"

"Đối với một người con gái yếu đuối chỉ leo được có nửa đường thì phải kiệt sức chờ cáp treo đưa nên như mình thì bức ảnh này quá làm cho người khác hâm mộ rồi"

"Tô Thiếu đúng là cưng chiều em gái ghê!"

“Tại vì sao mà tớ lại không có anh trai sinh đôi chứ!”

"Kịch liệt lên án hành vi thể hiện tình cảm của cặp anh em quá mức ưu tú này."

"Thân là "chị dâu" tương lai của Tô Bối, tớ chỉ muốn nói là tớ rất ghen ty với "cô em dâu" này."

Đối với sự ngưỡng mộ này, Tô Bối có thể hiểu được. Sau đó cô vỗ vai Đổng Văn Kỳ đắc ý cười khanh khách nói: "Đừng buồn, tớ rất đồng cảm với cậu."

Tô Bối: "Nhưng mà mặt hàng như tiểu Bảo nhà tớ là món giới hạn, chỉ có duy nhất một bản thôi, không có món thứ hai á, hihi."

Đổng Văn Kỳ: "Tô Tiểu Bối, cậu mà còn tiếp tục khoe khoang thì tớ tuyệt giao với cậu, không thèm làm bạn thân cùng bàn nửa nhé."

Tô Bối: "Rồi rồi, hông khoe nửa, mà ba ba cậu đâu rồi? Không phải nói lần này cùng đến à?"

"Có đến, nhưng chắc ông ấy hiện tại đang ở dưới cái xó nào đó nghỉ ngơi rồi."

Vốn dĩ cô muốn đi theo ba, nhưng kết quả thì ba cô còn kém hơn cả cô. Bây giờ chắc ông ấy đang cố gắng lê lết thân hình tròn trịa của mình từ từ đi lên.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này Đổng Văn Kỳ lại càng tức giận, cứ hễ mà cô nhắc tới chuyện "đã đến lúc ba phải giảm béo rồi đó!", thế là ba ba nàng sẽ võ vỗ cái bụng béo của mình rồi đáp: Đây là sự tượng trưng cho một người đàn ông thành đạt và giàu có đó con biết không.

Hừ, ngụy biện!

Nhìn chú Tần xem, người ta có như vậy đâu.

Đổng Văn Kỳ liếc nhìn Tần tiên sinh một cái, sau đó mới thầm nói một câu. Tô Bối: "Vậy chúng ta đi chậm chậm đợi baba cậu nha?"

Đổng Văn Kỳ: "Không cần đợi, ba tớ đợi đến sau cùng sẽ đi cáp treo lên thôi. Chúng ta đi trước, mấy người Trần Tử An chắc đã lên từ lâu rồi."

Ba người bọn họ lại tiếp tục đi lên nơi tập chung.

Trên đường đi, Đổng Văn Kỳ lướt diễn đàn thì đột nhiên nhìn thấy một bài đăng cũ từ năm ngoái. Đó là bài đăng liên quan đến Tống Tâm Di.

Từ khi Tống gia tuyên bố phá sản, nữ thần cũng vì sự kiện "ném bút" mà bị gọi là loại con gái giả tạo. Cho đến tận bây giờ mỗi khi nhắc đến Tống Tâm Di, sắc mặt mọi người lại trở nên phức tạp.

"Nè, Tô Bối tớ hỏi cậu", Đổng Văn Kỳ kéo tay Tô Bối hiếu kỳ hỏi: "Ba của Tống Tâm Di thực sự đã làm ra chuyện gì trái pháp luật thật hả?"

Tô Bối gật đầu.

Suy nghĩ kỹ lại thì trong tiểu thuyết cũng có nhắc đến chuyện này.

Trong nguyên tác tác giả đã tốn rất nhiều chương để miêu tả về quá trình phát triển của nam chính. Tống Ngạn Thành phát triển nhanh như vậy, từ một diễn viên không tên tuổi chỉ trong vài năm đã phát triển trở thành chủ tịch của cả một tập đoàn, nếu như nói không dùng đến thủ đoạn thì chắc chắn không thể.

Dù sao thì tiểu thuyết cũng viết về nam - nữ chính, cho nên những thủ đoạn đó được viết rất mơ hồ, đa số là thoáng qua.

Nếu như không phải Tần tiên sinh sai người điều tra ra bí mật đằng sau Tống Ngạn Thành, còn Tô Bối thì lén lút ở sau lưng Tần Thiệu đột nhập vào máy tính phía đối tác của Tống Ngạn Thành để lấy về số chứng cứ kia, thì cô cũng không dám tin câu chuyện đằng sau Tống Ngạn Thành lại đáng sợ như vậy.

Nhưng những chuyện như thế, một cô bé như cô không nên quan tâm.

Thấy Tô Bối gật đầu, Đổng Văn Kỳ kinh ngạc hô lên một câu "Không thể tin được" rồi sau đó lại chuyển vấn đề về Tống Tâm Di.

"Nói cậu nghe nè, bây giờ không còn Tống thị làm hậu thuẫn nửa, cuộc sống của Tống Tâm Di cũng chẳng dễ dàng chút nào. Ngày trước tuy là có rất nhiều áp lực dư luận, thế nhưng Tống thị vẫn có thể ép xuống được một chút, còn hiện tại đã phá sản rồi, mấy chương trình giải trí nà Tống Tâm Di đã ký cũng toàn bộ bị hủy hợp đồng, đến cả cuộc thi âm nhạc toàn quốc cũng bị gạch tên nốt."

Tô Bối nhíu mày: "Sao cậu biết mấy chuyện này?"

Đổng Văn Kỳ: "He he, Hồi trước không phải đã nói với cậu là tớ muốn đi xem thử fandom của cậu ta sao, nên tớ đã tạo một tài khoản phụ để vào nhóm chat trên qq của cậu ta."

Chỉ là cái nhóm chat đó không còn tâng bốc Tống Tâm Di nữa, mà bây giờ dùng để bàn tán mấy tin đồn về Tống Tâm Di.

Đổng Văn Kỳ: "Nghe nói bây giờ Tống Tâm Di đang ở chỗ rừng sâu nước thẳm nào đó quay phim, không biết đã nhận được tin công ty nhà phá sản chưa. Cậu nói xem, phim đó có thể quay được không? Không phải sẽ lập tức đổi diễn viên chứ?"

Tô Bối: "Rất khó nói."

Cái lão đạo diễn tên là Âu Trì đó là một tên ngụy quân tử, một tên biến thái không hơn không kém, dù là trong tiểu thuyết, trong mơ hay hiện thực đều không thay đổi.

Lúc trước hắn muốn đu bám vào Tống thị do đó coi Tống Tâm Di giống như là bà chủ là thượng đế vậy.

Còn bây giờ Tống thị không còn, Âu Trì có thể làm ra chuyện gì và Tống Tâm Di sắp phải đối mặt với cái gì thì khó mà biết được.

Hai người vừa đi vừa nói lên đến tận nơi tập chung.

Ở đây tất cả mọi người đều đã tập hợp, giáo viên phụ trách đang dặn dò những điều cần lưu ý và sau đó thì bắt đầu phát vật dụng cần thiết.

Ngoài những vật dụng tùy thân tự mang đi thì tất cả những thứ như lều bạt, đồ ăn dụng cụ đều do nhà trường chuẩn bị.

Một gia đình được tính thành một đơn vị, lêu bạt dụng cụ mỗi nhà một bộ.

Sau khi nhận phần của mình về, Tô Bối nhìn thấy Tần tiên sinh và Tô Tiểu Bảo bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị giở lều ra dựng lên.

"Baba, đợi chút." Tô Bối ngăn Tần tiên sinh lại.

Tần Thiệu dừng lại nhìn Tô Bối hỏi: "Chuyện gì?"

Tô Bối: "Baba có thấy cái lều này hơi bẩn không?" Vốn dĩ đều là đồ trong kho của nhà trường, lần gân nhất dùng đến chắc cũng là hội cắm trại diễn ra vào năm ngoái.

"Dính ít đất thôi, không sao, dựng lên trước rồi chút nữa lau dọn lại là có thể ở rồi." Tần tiên sinh nhẫn nại nói.

"Con biết, con chỉ muốn nói là áo của baba có thể bị bẩn đấy."

Không ngờ vấn đề mà con gái đang quan tâm lại là lo áo hắn bị bẩn, Tần tiên sinh hơi bất ngờ, đồng thời cũng nhịn không được nở một nụ cười.

Tần tiên sinh đang định nói "Không sao, làm xong rồi thay" thì đã nghe thấy Tô Bối tiếp: "Con nghĩ baba nên thay một cái áo mới ít bám bụi hơn thì sẽ tốt hơn đó."

Nói rồi chạy đến balo lấy ra rột cái áo.

"Baba, mặc cái áo thun này tiện hơn, hơn nữa còn có thể phòng bụi bẩn, hay là baba thay cái áo này vào trước rồi hãy làm nha.”

Cái áo "Lão chăn heo" này là do Tô Bối âm mưu từ trước. Trước đây không có thời cơ thích hợp để lấy ra, cái chính là sợ Tần tiên sinh cảm thấy không thích mặc, còn bây giờ thì Tô Bối nghĩ đây là thời cơ tốt nhất.

Đây là đồng phục gia đình, cô muốn Tần tiên sinh cũng mặc nó, mặc một lát thôi cũng được rồi.

Bởi vì nghĩ cho hình tượng của Tần tiên sinh nên lúc Tô Bối mua bộ đồ này đã dặn dò người bán bỏ hết những họa tiết hoa lá cành đi, chỉ ghi ba chữ "Lão chăn heo" ở ngực trái và sau lưng.

Như vậy vừa đơn giản mà lại không có xấu đi, cái áo thun này với cái áo mà Tô Bối và Tô Tiểu Bảo mặc là cùng một kiểu.

Tần tiên sinh nhìn cái áo thun trong tay Tô Bối, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

"Được."