"Nóng...
Tô Bối cảm giác bản thân như đang nằm trong lò lửa vậy.
Là thứ gì đang đè trên người cô, phải nhanh lấy thứ đó ra. Cô sắp không thở nổi rồi!
Bản năng muốn sống mãnh liệt trỗi dậy, Tô Bối cố hết sức mở mắt.
Đập vào mắt là trân nhà, dưới ánh đèn, có treo một băng rôn quảng cáo với mấy chữ lớn màu trắng [ Bệnh viện Nam Khoa Hoa Hạ ].
Ánh đèn mờ nhạt chiếu khắp phòng. Qua ánh đèn còn có thể lờ mờ nhìn thấy côn trùng đang bị mắc vào mạng nhện cùng với những vết loang lổ ở nóc nhà do bị mưa dột lâu ngày tạo nên.
Mình đang nằm mơ sao?
Hình ảnh trước mắt khiến Tô Bối phảng phất cảm giác như đã trôi qua cả một đời, nhưng cũng hết sức quen thuộc đến mức khiến cô muốn bật khóc.
Tiếng vang "lách cách bang bang" vọng đến bên tai, Tô Bối di chuyển tầm mắt, dưới ánh đèn mờ liền trông thấy một thiếu niên áo trắng.
Ngay lúc này, tại đầu giường, thiếu niên đang lục tìm những tấm vải còn dùng được, tìm ra sẽ đắp lên người cô. Thỉnh thoảng sẽ lấy khăn lông ướt trên trán Tô Bối lật mặt lại rồi đắp lên tiếp cho cô. Động tác thể hiện sự quan tâm, lo lắng nhưng cũng khá vụng về.
"Tô...
Tô Bối ra sức vùng dẫy một hồi, muốn thoát khỏi "Ngũ Hành Sơn" đang đè nặng trên người mình.
Động tĩnh phát ra thu hút sự chú ý của thiếu niên kia.
Trong nháy mắt, thiếu niên quay đầu nhìn, bản thân mang theo bối rối cùng sợ hãi, ánh mắt sáng lên trong sự hoang mang: "Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
"Đừng có vội ngồi dậy!". Phát hiện ý đồ của Tô Bối, thiếu niên nhanh lẹ nhào tới, ngăn chặn ý đồ trốn khỏi "Ngũ Hành Sơn”, thuận tay đem một đống quần áo vừa tìm được đắp lên người Tô Bối, đến hai cánh tay rồi dưới cùng là tấm chăn.
"Cậu đã cảm thấy ổn hơn chưa? Còn khó chịu ở chỗ nào không?"
Tô Bối ngơ ngác nhìn chằm chằm thiếu niên, lắc đầu, phát ra âm thanh khô khàn: "Tớ muốn uống nước".
Không bao lâu sau, thiếu niên bưng chén nước đến, nghiêm túc ôm Tô Bối đang bị quấn kín bưng trên giường tựa vào mình, đưa nước tới bên khoé miệng.
Cúi nhìn Tô Bối uống từng ngụm nước, không kịp nhớ lại nội tâm vừa mới đau đớn tưởng đánh mất món đồ quan trọng nhất, nay đã sung sướng vì tìm lại được. Cảm xúc bị đè nghẹn trong lòng của thiếu niên áo trắng nay như nước vỡ bờ mà bộc phát: "Cậu bị ngốc à? Tớ đã nói nếu tớ không có mặt ở đó, cậu đừng có trêu chọc đến đám người kia. Cậu không nghe, còn ngốc như vậy đi kiếm chuyện với họ. May là giờ thì ổn rồi."
Dựa vào người thiếu niên, ngửi mùi xà phòng nhàn nhạt trên người đối phương, Tô Bối rốt cục tin tưởng, hiện tại là thật không phải mơ.
Nghe được giọng nói của cậu thiếu niên đang trách cứ, mũi Tô Bối cay cay, liền bật khóc "A hu hu hu”
"Hức hức —— Tô Tiểu Bảo!" Nước mắt Tô Bối như thác lũ ào ạt trào ra.
Đối mặt với cảnh Tô Bối bỗng nhiên nghẹn ngào khóc lớn, thiếu niên được gọi là "Tô Tiểu Bảo" lập tức luống cuống: "Tớ còn chưa nói gì. Sao cậu lại khóc rồi?"
Hắn chỉ mới nói có một câu, làm sao cô lại tỏ vẻ hết sức uỷ khuất thế này.
Hơn nữa vốn dĩ là do Tô Bối không nghe lời hắn, cùng với đám nữ sinh kia đi tới nhà vệ sinh đó.
Hôm nay hắn được phân công quét dọn phòng y tế của trường, lúc trở vê không thấy Tô Bối. Đến chạng vạng tối, lúc này rốt cuộc cậu mới tìm thấy Tô Bối đang nằm trong một căn phòng vệ sinh nữ, cả người cô lúc này hoàn toàn ướt sũng, co rúm người nằm trong góc phòng cũ kỹ.
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, khoé mắt Tô Tiểu Bảo trong nháy mắt bỗng chốc đỏ lên.
Mỗi ngày Tô Bối đều bị đám nữ sinh độc ác làm đầu bù tóc rối cả lên, nhưng cho dù vậy cũng không che được gương mặt sưng đỏ, không chỉ trên mặt, trên người cũng có vết tích bị dấu bàn tay đánh đỏ cả lên. Thời điểm đó, đồng phục của Tô Bối bị ném vào nơi dơ bẩn trong nhà vệ sinh, căn bản không có cách nào mặc lại được.
Nếu như không vì phải gấp rút mang Tô Bối rời đi, thì lúc đó, Tô Tiểu Bảo đã nghĩ đến việc tìm mấy kẻ kia mà liều mạng với họ rồi. ¬
Tô Tiểu Bảo: "Đừng sợ, đã không sao nữa rồi."
Tô Bối lắc đầu.
Cô khóc cũng chẳng phải bởi vì sự kiện kia.
Trong mắt Tô Tiểu Bảo, đây chỉ là chuyện xảy ra vào chiều hôm đó.
Chỉ có Tô Bối tự mình biết, cô đã trải qua không chỉ có chuyện như vậy.
Cô cùng Tô Tiểu Bảo sinh ra ở nông thôn. Người đàn bà nọ tên là Tô Mân, sau khi sinh ra bọn họ không bao lâu liền biến mất.
Bà Vương là người được Tô Mân thuê đến chăm sóc mình trong lúc mang thai. Sau khi Tô Mân rời đi, Bà Vương thấy cặp song sinh đáng thương nên nhận nuôi dưỡng bọn họ.
Không rõ cha đẻ là ai, mẹ đẻ thì bỏ đi. Trong mắt người ngoài, cặp song sinh tự nhiên cũng vì vậy mà trở nên không có lai lịch đàng hoàng.
Từ nhỏ đến lớn, cô cùng Tô Tiểu Bảo chịu cảnh trợn mắt coi thường của không ít người xung quanh, càng không thiếu cảnh bị những đứa trẻ xung quanh hợp lại ăn hiếp hai người bọn họ.
Trong trường học cũng chẳng khá hơn là bao.
Cái gì mà “Cùng đi vệ sinh", cô có bệnh mới đi chung với đám nữ sinh kia vào nhà vệ sinh.
Cô là bị đám nữ sinh kia cưỡng ép lôi kéo đến nhà vệ sinh.
Tô Tiểu Bảo không biết được bạn học xung quanh thuật lại ra sao, mà khiến cậu cảm thấy cô cùng với đám nữ sinh kia cùng đi vệ sinh, vậy liên không biết được.
Ký ức cuối cùng của Tô Bối ở thế giới này dừng lại tại sự kiện kia.
Thời điểm bị Tô Tiểu Bảo tìm được, cả người Tô Bối đã không có ý thức, hơn nữa còn đang bị sốt cao.
Tô Bối cho là mình sắp chết rồi.
Nhưng mà, thời điểm cô lần nữa mở mắt ra, lại phát hiện ý thức của mình xuyên tới thế giới khác, một cơ thể khác.
Ở thế giới kia, cô ngơ ngác sống qua vài năm.
Trong vài năm đó, cuộc sống của Tô Bối cũng không tốt, tình trạng thể chất của cô rất kém, đa phần thời gian chỉ có thể nằm trên giường đọc sách.
Người ngoài đều bảo cô bị sốt đến mức biến thành bại liệt rồi, nhưng chỉ có Tô Bối mới tự biết rõ, linh hồn cô và thân thể đó không dung hoà được với nhau.
Sống ở nơi đó bốn năm, Tô Bối cuối cùng vẫn không trụ nổi, bởi vì bệnh trở nặng mà chết rồi.
Ở một thế giới khác trải qua bốn năm kia, tất cả tựa như một giấc mơ.
Nhưng giờ đây, cô đã trở lại.
"Tô Tiểu Bảo, cậu hung dữ quá đi."
"Có đâu, tớ hung dữ bao giờ chứ?”
"Vừa mới."
Tô Tiểu Bảo giọng điệu hoà hoãn: "Tớ không phải là hung dữ với cậu, mà là mấy người kia làm tớ quá mức tức giận... Thôi được rồi được rồi, tớ không hung dữ với cậu nữa. Từ nay về sau mọi thứ tớ đều nhường cậu hết được không. Cậu đừng khóc nữa."
"Vậy trong nhà chúng ta ai lớn nhất?"
"Cậu lớn nhất."
"Vậy có đúng hay không tớ là chị gái của cậu?"
Tô Tiểu Bảo khẽ cắn môi: "Cậu nói sao là vậy đi"
Nghe vậy, Tô Bối khoé miệng khẽ nhếch lên, làm cả gương mặt cũng đau nhức theo.
Đem nước mắt nước mũi cọ xát lên trên người Tô Tiểu Bảo. Làm xong, Tô Bối mới ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt.
"Vậy thì, em trai ngoan mau gọi tiếng một "chị" nào." Đối diện mắt với ánh mắt đầy chờ mong của Tô Bối, Tô Tiểu bảo cuối cùng rất không tình nguyện gọi một tiếng: "Chị"
Hai người bọn họ cuối cùng ai chui ra trước, bà Vương cũng không biết. Nhưng trong nhận thức của Tô Tiểu Bảo, hắn chắc chắn là anh trai, Tô Bối là em gái mới đúng.
Hiện tại, mặc kệ đi, chỉ cần người này không khóc, đừng nói gọi là chị, cho dù gọi cô ấy là bà nội cũng được.
Nhìn cứ như là Tô Tiểu Bảo bị ép ký hiệp ước "bán nước", Tô Bối "ha ha" cười thành tiếng.
"Vừa khóc lại cười, xấu chết đi được." Giọng điệu mặc dù rất ghét bỏ. Bất quá, Tô Tiểu Bảo vẫn là cẩn thận sờ lên cái trán của Tô Bối, lại thử sờ mình, xác nhận xem cô đã hạ sốt chưa.
“Chị nhìn em làm gì vậy?”
"Nhìn em mới phát hiện em trai của chị rất đẹp trai nha."
Tô Tiểu Bảo thật sự đẹp trai, mà lại là cái loại siêu cấp soái ca.
Bởi vậy, dù nghe nhiều lời đồn về thân thế bọn họ, vẫn có rất nhiều cô gái hay lén bỏ đồ ăn vặt hay nhét thư tình vào hộc bàn Tô Tiểu Bảo
Thành tích học tập của Tô Tiểu Bảo cũng rất tốt.
Thành ra dù luận về nhan sắc hay là tài năng đều là một chàng trai có năng lực kiếm cơm. Thế nhưng tương lai tại vì sao lại biến thành một thằng nhóc lưu manh, vô học.
Điểm này, Tô Bối dù nghĩ như thế nào cũng đều nghĩ không ra.
Tuy nhiên, quyển sách kia lại viết như vậy.
Trong khoảng thời gian xuyên vào thế giới kia, Tô Bối ngẫu nhiên thấy được một quyển tiểu thuyết gọi là "Con đường ảnh hậu..
Nếu như không phải những sự kiện trong sách cùng những chuyện cô biết hoàn toàn trùng khớp, Tô Bối vốn không thể nào dám tin, thế giới mà họ đang sống lại là một thể giới trong một quyển tiểu thuyết.
Trong quyển tiểu thuyết kia, cô cùng Tô Tiểu Bảo không phải là nhân vật chính, thậm chí ngay cả vai phụ cũng không bằng. Vai phụ thật sự là người đã sinh ra bọn họ: Tô Mân.
Trong truyện, nữ phụ Tô Mân cùng nữ chính Lâm Du cùng là thực tập sinh ở công ty giải trí, cùng nhau tạo thành nhóm để bắt đầu con đường diễn viên.
Nữ chính là người xuyên không, đã từng là Ảnh hậu cấp quốc tế, bất kể là diễn xuất kỹ năng hay đối nhân xử thế trong giới giải trí kia, đối với nữ chính đều không có gì khó khăn.
Sau khi xuất đạo, nữ chính trong giới giải trí ngày một đi lên, nhờ tham gia game show truyền hình "Diễn viên khách mời đặc biệt", chỉ với một buổi biểu diễn đã làm cho tất cả mọi người phải kinh ngạc, nổi tiếng sau một đêm.
Tô Mân là thành viên cùng nhóm, nhờ vẻ ngoài dễ nhìn nên cũng được mời diễn vài bộ phim chiếu mạng, nhưng không thu được nhiều sự chú ý. Bởi vì kỹ năng diễn xuất quá kém nên càng không có duyên với người xem qua đường.
Dần dần, Tô Mân bắt đầu ghen ghét với Lâm Du, trong đó cũng còn có đố ky vì nam chính, Ảnh đế Tống Ngạn Thành sẽ xuất hiện sau này, đẩy mọi chuyện lên tới đỉnh.
Về sau kịch bản so với phần lớn tiểu thuyết tình cảm cũng không khác biệt lắm.
Nam chính chẳng thèm ngó tới tình cảm của Tô Mân dành cho mình, thậm chí còn chán ghét. Ngược lại, bị thực lực của nữ chính hấp dẫn.
Mà nữ chính cũng vì nam chính luôn xuất hiện bên cạnh, đúng lúc hỗ trợ nên cũng dần yêu nam chính. Và rồi, đồng ý cùng nam chính nói chuyện yêu đương.
Thời điểm đó, Lâm Du đã là có thể so với hoa đán đỉnh lưu, còn Tô Mân lại là nữ minh tinh bị hắc toàn mạng. (DG: Ở đây mình thấy để nguyên văn diễn tả hay hơn, nên mở ngoặc giải thích luôn, ý chỉ là ông Lâm Du này là nam thần, chồng quốc dân, còn Tô Mân thì là nữ diễn viên tai tiếng bị rất nhiều người ném đá trên mạng.)
Bởi vì ghen ghét, trong truyện Tô Mân làm đủ trò xấu, cuối cùng không thoát khỏi cảnh bị nghiệp quật.
Tô Mân lẻn vào bữa tiệc của nhà họ Tống, lập kế hoạch bò lên giường Tống Ngạn Thành, nhưng lại không biết, nam chính đã biết hết mọi chuyện ngay từ đầu.
Về sau, Tô Mân biết bản thân đã mang thai, cũng không vội vã đi tìm nam chính, mà lại vụng trộm chạy về nông thôn.
Dù sao cô cũng đã bị công ty chủ quản từ bỏ, bị hắc khắp nơi trên mạng. Bây giờ có làm ầm mọi chuyện lên cũng chẳng được gì. Cô muốn chờ đứa bé chào đời, đem đứa bé đi tìm Tống Ngạn Thành, ép đối phương cùng mình kết hôn. Sau đó, cô chính là phu nhân nhà họ Tống quyền cao chức trọng. Mọi chuyện đều rất thuận lợi. Tô Mân cho rằng kế hoạch của bản thân đã thành công. Thế nhưng lại không biết, đêm hôm đó người cùng cô phát sinh quan hệ vốn không phải Tống Ngạn Thành, mà là đối thủ một mất một còn của nam chính.
—— Trùm phản diện trong tiểu thuyết.
Cho nên, cha đẻ của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, hóa ra lại là ông trùm phản diện kia?
Tô Bối nhớ kỹ, kết cục của trùm phản diện trong truyện viết rất thảm.
Nhưng mà, còn chưa thảm bằng hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.
Theo phần ngoại truyện của tiểu thuyết kia, nữa phụ ác độc đẻ ra cặp song sinh, vận mệnh của hai đứa bé cũng đã được an bài.
Tô Tiểu Bảo là lưu manh đầu đường xó chợ. Bởi vì xâm phạm tình dục nữ sinh vị thành niên, bị đưa vào ngục giam. Thêm nữa, cô gái mà hắn xém chút nữa xâm phạm, là con gái cưng của nam chính.
Tô Bối thì lại là một diễn viên nghiệp dư, nhờ quan hệ nên mới lẻn được vào trong bữa tiệc nọ do Tống thị tổ chức, Tô Bối muốn gạ gâm chủ tịch Tống thị nhưng lại bất thành, chưa kể còn bị một đạo diễn biến thái để ý, kết cục sau này bị phát hiện đã chết trong biệt thự của vị đạo diễn kia.
Mà hai chị em họ, một người bị ở tù, một người bị tra tấn đến chết cũng chỉ là vì giảm mâu thuẫn cho gia đình của nam chính mà thôi.
Mặc dù Tô Bối thế nào cũng cảm thấy cô và Tô Tiểu Bảo không thể nào trở thành loại người như thế được, nhưng mà, nghĩ đến đoạn miêu tả trong truyện đó vẫn khiến cả người Tô Bối phát lạnh.
"Chị lạnh à?" giọng nói của Tô Tiểu Bảo xua tan suy nghĩ của Tô Bối."Để em đi kiếm một lát xem trong nhà còn bộ quần áo nào nữa không."
"Dừng lại. Tô Tiểu Bảo em muốn làm cho chị nóng mà chết hả?"
"Nói bậy bạ gì đó. Chị đang sốt. Em chỉ muốn quấn kín chị lại để chị nóng mà đổ nhiều mồ hôi một chút thôi." Đây là mẹo mà bà Vương chỉ bọn họ.
"Em còn nói. Chị xém tí nữa là bị đống quần áo này đè chết rồi." Cho dù em có muốn đắp cũng không nên đắp kiểu này chứ.
Nếu cô không nhìn lầm, miếng vải màu lam kia là quần lót của Tô Tiểu Bảo?I
"Thật sự rất khó chịu à?"
Cách xử lý vấn đề của một cậu nhóc 14 tuổi dù sao cũng rất có hạn. Sau khi cho Tô Bối ăn và uống thuốc hạ sốt, thấy Tô Bối không chịu tỉnh lại, việc duy nhất hắn có thể làm là không ngừng tìm vải đắp lên người đối phương.
"Em thử bị quấn như chị một chút xem." Tô Bối dồn sức vén ra một góc "Ngũ Hành Sơn".
"Thôi được rồi. Chị ngủ đi." Cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt, Tô Tiểu Bảo lắc đầu.
"Em không ngủ được à?"
"Em đi làm bài tập."
"Em còn chưa làm xong bài tập của ngày hôm nay sao?" Ánh mắt Tô Bối lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Những bài tập về nhà mà giáo viên cho, Tô Tiểu Bảo chỉ tốn nửa buổi giải lao là hoàn thành xong, vốn không cần mang về nhà.
"Em"
"Em muốn giúp chị làm bài tập đó hả?"
"Chứ sao?”
"Của chị.. em đừng có làm." Tô Bối nghĩ lại, ngăn cản nói.
"Tại sao?", Tô Tiểu Bảo nhíu mày: "Không nộp bài tập, ngày mai chị làm sao giải thích với giáo viên?"
"Chuyện có sao thì nói đó."
Cô không làm bài tập là có lý do, cô không sợ bị giáo viên gọi lên hỏi!
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Tô Bối sáng lên.
Nhìn vào đống bài tập....