Hôm sau khi tỉnh lại đã là 9h, tôi được nằm trên giường, trên người được đắp một lớp chăn ấm áp, ánh nắng ngoài cửa sổ soi vào chiếu rọi cả căn phòng lạnh lẽo, tôi là nên cười hay nên khóc nhỉ? anh là lo lắng tôi bị cảm lạnh sao hay là tôi vẫn còn nằm giấc mộng của 6 năm trước, giấc mộng mong muốn có được sự quan tâm chăm sóc từ anh? Ngồi bật dậy tôi cần tìm điện thoại gọi cho mẹ.
"con gọi mẹ làm gì thế?"
"mẹ...anh con...anh trai vì sao dính líu tham ô? vì sao lại ngồi tù hả mẹ?"
"..." mẹ tôi không trả lời, có tiếng đổ vỡ ở đầu dây bên kia.
"ai...ai...nói cho con biết chuyện này?" giọng mẹ tôi rung rung như sắp khóc.
"mẹ à...!"
"con đừng lo lắng mẹ sẽ tìm cách, con đừng lo lắng" tiếng nức nở của mẹ tôi thật sự đã vang lên, tiếng nấc nhẹ mẹ giấu trong lòng ngực làm cho tim tôi đau nhói không kém gì mẹ cả.
"việc này tại sao mẹ không nói cho con biết hả mẹ? anh hai tham ô của công ty bao nhiêu tiền?"
"mẹ không muốn con bận tâm Tiểu Hi à, anh con hùng vốn bên ngoài với người ta làm ăn, cạn vốn nên phải dùng tiền của công ty, mọi chuyện vỡ lỡ ra nên anh con bị truy cứu trách nhiệm, số tiền rất lớn hơn 1 triệu"
"Cái gì?hơn 1 triệu?" tôi thản thốt, 1 triệu không phải là con số nhỏ làm sao mẹ tôi có thể xoay sở được với tiền lương hưu chỉ đủ ăn đủ mặc, sinh hoạt hằng ngày của bà đây?
"mẹ, mẹ bây giờ mẹ phải bình tĩnh 1 triệu này con sẽ tìm cách giúp anh, lạm dụng tiền của công ty không phải chuyện đơn giản"
"mẹ lo cho anh con một thì mẹ lại lo cho chị dâu con mười, chị dâu con mang thai 6 tháng rồi mà anh con giờ gặp phải chuyện thế này làm sao nó chịu đựng được kia chứ"
"để lát nữa con đến nhà chị xem chị ấy ổn không"
"ừm, con nhớ đến thăm nó, còn con nữa phải biết tự lo cho bản thân mình Sở Thần nó bận trăm công nghìn việc không có nhiều thời gian chăm sóc cho con đâu"
"vâng ạ"
"mẹ có chút việc, mẹ cúp máy đây"
Tôi rời khỏi giường làm vệ sinh cá nhân sơ sài thay một bộ quần áo rồi rời khỏi nhà bắt taxi như đã nói sẽ đến nhà chị dâu.
Nhà anh tôi ở chung cư Vạn Xuân thuộc top những chung cư hạng sang ở Nam thành này, đã thế vị trí cũng rất tốt ở tầng 25 rất thích hợp để ngắm phong cảnh của thành phố xa hoa lộng lẫy này từ trên cao.
"chị Thiên Mỹ là em Tiểu Hi đây"
Khoảng một lát sau tôi mới nghe tiếng bước chân chậm chạp từ trong nhà truyền ra.
*cạch* chị mở cửa, cánh cửa vừa hé ra tôi liền mở to hai mắt cố kìm nén tiếng thản thốt sắp bật ra khỏi miệng, đây là chị Thiên Mỹ sao? người phụ nữ đẹp tựa như nữ thần mà bao nhiêu người mê đắm đây sao? sao hôm nay lại tàn tạ đến như vậy?
"Tiểu Hi, em vào nhà đi" giọng chị không còn trong trẻo như hôm nào mà chỉ còn giọng mũi khàn khàn.
"vâng" tôi bước vào trong, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng không còn mang vẻ ấm áp như ngày nào chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo, cô quạnh.
"anh trai em...chị..." thanh quản tôi cứ như có cái gì đó chặn lại không thể thốt nên lời, lời còn chưa nói ra hết tôi ngước mắt nhìn đã thấy ngay đôi mắt chị nhòe đi vì nước mắt, từng giọt, từng giọt một như minh châu lóng lánh rơi xuống.
"chị, đừng khóc rồi sẽ ổn thôi!"
"ừm..." chị đưa tay vụng về lau vụng về lau đi nước mắt.
"chị đang mang thai khóc nhiều sẽ có hại cho đứa bé, em sẽ bán đi căn hộ ở Nam thành anh cho em hồi em mới kết hôn cùng với ô tô năm trước anh tặng sinh nhật em để bù vào số tiền anh nợ"
"Tiểu Hi đừng làm như vậy...đó là Diệp Lăng cho em"
"chị, bớt cho anh một ngày tù như thế nào em cũng sẽ làm, có gì đâu không còn căn hộ đó em sẽ mua căn hộ mới được mà"
"Tiểu Hi, cám ơn em, cám ơn em đã giúp cho Lăng, mọi sự nhờ em, ở đây chị có một sổ tiết kiệm hơn 200 vạn em mau cầm lấy để còn bù vào số tiền kia, chị chỉ có nhiêu đây thôi.." chị nắm lấy tay tôi đôi mắt lộ ra vẻ bi thương tột độ của một người phụ nữ đáng thương, chị gầy đi thấy rõ sau mấy ngày.
"nhưng nếu em lấy đi số tiền này lo cho anh thì còn tiền đâu chị dùng để sinh hoạt, ăn uống bồi bổ?"
"không sao cả, chị vẫn còn một số tiền nhỏ cũng đủ dùng khoảng 2-3 tháng"
"có gì khó khăn chị nhất định phải tìm em đấy"
"chị biết rồi, chị là trẻ mồ côi gặp lúc khó khăn chị cũng chỉ có thể dựa dẫm vào mẹ chồng thôi!"
"chị đừng lo lắng nhiều về chuyện này nữa, chuyên tâm tịnh dưỡng cháu em sinh ra mới được bình an, khỏe mạnh, đợi đến khi anh trai em trở về anh ấy sẽ rất vui vẻ"
"ừm chị sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và con"
"em về trước để lo việc giấy tờ trả lại căn hộ" tôi đứng dậy rời đi khỏi nhà chị liền chạy đên nhà mẹ nói chuyện.
"lương hưu mẹ chỉ có thể tiết kiệm được 30 vạn con cầm lấy đi" mặc dù tôi đã cố từ chối nhưng mẹ vẫn nằng nặc đòi đưa số tiền này cho tôi, cuối cùng tôi vẫn cầm lấy ra về, thôi thì số tiền này cần với Diệp Lăng hơn cả.
Ra về tôi thầm tính toán hiện tại tôi còn thiếu tận 730 vạn cả căn hộ lẫn xe hơi chỉ tầm 400 vạn là cùng, tôi làm ở tòa soạn lương tháng chỉ 4 nghìn làm sao bù đủ đây. 1 triệu không phải con số nhỏ đặc biệt với tình hình hiện tại thì nó càng lớn hơn cả. Đến tận hôm nay tôi mới biết bản thân vô dụng đến mức nào, không thể lo cho mẹ, chẳng thể giúp đỡ cho anh chỉ có thể đứng nhìn anh chịu khổ trong tù. Không! tôi phải giúp anh trai thoát khỏi cảnh tù tội này, cháu tôi cần có cha, chị dâu tôi mong manh yếu đuối lắm chị cần anh trai tôi hơn cả, còn về phần mẹ tôi bà đã lớn tuổi rồi, anh trai cũng chính là niềm tự hào của bà, chắc lòng bà cũng đau lắm khi biết có cớ sự này.