Trong phòng khách u ám chỉ có một ngọn đèn đặt dưới đất tỏa ra ánh vàng, góc ghế sofa có người ngồi đấy lật xem album ảnh. Từng ngón tay mảnh dẻ bồi hồi trên bức ảnh chụp nam sinh mặc sơ mi trắng với gương mặt thâm trầm. Năm đó, anh mười bảy tuổi, mẹ vừa qua đời, ba thì suốt ngày say xỉn.
Lật sang trang khác, gương mặt tuấn tú kia đã bớt đi tính trẻ con, góc cạnh cũng trở nên rõ ràng, trên mặt đã xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. Năm ấy, anh mười chín tuổi, nhờ thành tích xuất sắc nổi bật nên được trường đại học nước ngoài nhận vào học, nhưng do không đủ tiền bảo lãnh nên không thể xuất ngoại.
Bức ảnh bên dưới là anh với nụ cười ôn hòa, sớm đã không còn bóng dáng chàng thiếu niên thô bạo lúc trước. Năm đó, anh hai mươi lăm tuổi, hoàn thành chương trình học Thạc sĩ và về nước.
Cô mười bảy tuổi, nhặt về chàng thiếu niên mình đầy thương tích, giúp anh nấu cơm, băng bó vết thương, từ từ đưa anh ra khỏi bóng ma do chính ba anh để lại. Hơn nữa cô còn nói rằng, anh có thể có một cuộc sống tốt hơn.
Năm mười chín tuổi, cô thi đậu một trường đại học nổi danh trong nước, nhưng vì cung cấp cho anh ra nước ngoài mà đành bỏ học.
Năm hai mươi lăm tuổi, cuối cùng cô đã đợi được anh. Tại sân bay, anh ôm chầm lấy cô, nở nụ cười mê hoặc: “Dĩ Niệm, cuối cùng chúng ta có thể ở bên nhau rồi!”
Năm nay, Tô Dĩ Niệm hai mươi bảy tuổi, giữa cô và người mình yêu sâu sắc đã xuất hiện vách ngăn. Cô khép quyển album ảnh, đi chân trần vào phòng. Tàn thuốc ném đầy trên giường, lúc này đây, anh mặc nguyên áo mà ngủ. Nhìn anh chìm trong giấc ngủ bình yên, cô muốn òa khóc.
Ngón tay cô vuốt ve gương mặt anh, anh chợt bừng tỉnh. Nương theo ánh trăng, anh thấy trên mặt cô đẫm nước mắt.
"Diên Thư, em nghĩ chúng ta nên ly hôn đi.” Cô cúi người hôn lên gương mặt anh, bình tĩnh nói.