Mọi chuyện cũng dần đi vào quỹ đạo, kể từ sau vụ việc của Lưu Thanh An cho đến nay thì không dám làm gì Tĩnh Hi nữa, cũng không còn một người nào muốn đến gần Nghiêm Khiết nữa. Sự tình trước kia lắng xuống, bọn họ trong mắt mọi người vẫn là một cặp đôi đẹp.
Thời gian đầu lúc mọi việc kết thúc, Tĩnh Hi sau khi ra viện thì cũng không còn mang tâm lý sợ hãi nữa. Sáng vui vẻ đến trường hòa đồng cùng đám bạn, về đến nhà không đeo bám Nghiêm Khiết thì chắc chắn sẽ làm nũng với ba mình.
Tĩnh Hi vẫn ngờ nghệch và hồn nhiên như trước, duy chỉ có Nghiêm Khiết là không được như vậy.
Ngoài mặt, hắn vẫn là một người lạnh lùng ít nói. Nhưng nếu để ý kĩ một chút có thể thấy sự khác biệt ở nơi hắn, chỉ cần Tĩnh Hi rời khỏi lớp một lúc hắn sẽ nhanh chóng đi theo. Tĩnh Hi ở đâu, hắn đều kề sát bên cạnh cậu. Chỉ cần người kia rời khỏi tầm mắt Nghiêm Khiết, hắn sẽ hoảng hốt đi tìm. Đến khi nào người ấy xuất hiện lại trong mắt hắn thì Nghiêm Khiết mới yên tâm.
Thậm chí, có một hôm vào buổi tối. Tĩnh Hi ra ngoài mua đồ lại để quên điện thoại ở nhà, Nghiêm Khiết gọi đến không ai bắt máy. Lặp đi lặp lại vài cuộc đều không ai nhận, chàng thiếu niên kia cuối cùng qua hai mươi phút lập tức xuất hiện tại của Tĩnh Hi, liên tục hỏi Ưng Mạnh cùng Tình Mặc tại sao không đi cùng cậu.
Đến khi Tĩnh Hi về, Nghiêm Khiết bỗng nhiên giận dỗi vô cớ. Đến cả một lần nói chuyện với cậu cũng không thèm nói. Nhưng trong ánh mắt và sắc mặt của Nghiêm Khiết lại chính là sự hoảng sợ tột độ.
Người lớn hai bên gia đình cũng nhận được tâm lý của Nghiêm Khiết có chút bất ổn. Hoặc nói đúng hơn là cậu nhóc này đã bị ám ảnh chuyện Tĩnh Hi bị bắt nạt, cho nên trong lòng lúc nào cũng lo lắng sợ Tĩnh Hi xảy ra chuyện.
Hết cách, Tống Bạch đành để con trai mình sang nhà Tĩnh Hi ở. Để hai đứa nhóc gần nhau hơn, tâm lý của Nghiêm Khiết cũng từ đó mà thả lỏng rất nhiều.
Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp cấp ba. Nghiêm Khiết cùng Tĩnh Hi đã đính hôn như lời hứa lúc nhỏ, buổi đính hôn không hề long trọng như trong tưởng tượng của nhiều người. Nó được diễn ra tại nhà của Nghiêm Khiết, không có đối tác làm ăn, cũng không có bạn bè đến dự. Chỉ có hai bên gia đình chấp thuận và chứng kiến, chừng đó thôi cũng đã làm mãn nguyện được tâm ý của hai chàng trai trẻ còn đầy nhiệt huyết của thanh xuân.
Bảy năm qua đi, ai rồi cũng sẽ tăng thêm nhiều tuổi. Nghiêm Khiết giờ đây đã tiếp quản công ty của gia đình, là một vị giám đốc trẻ nhưng có trách nhiệm trong công việc cao. Được nhiều cổ đông lớn tin tưởng.
Còn Tĩnh Hi được Nghiêm Khiết bao bọc bao năm qua vẫn vậy, cậu không bị xã hội tha hóa. Cũng không hề mất đi vẻ ngây thơ của mình, cậu cũng có việc làm như nhiều người khác... Chỉ là, công việc của cậu có chút không đúng.
Cậu là trợ lý cho giám đốc, mà giám đốc là ai thì khỏi cần nói cũng biết. Cho nên Tĩnh Hi tha hồ vụng về, liên tục làm hỏng chuyện cũng không ai dám trách mắng cậu. Nhưng mà vị kia lại luôn tìm cách phạt cậu.
Ví dụ như trưa hôm nay chẳng hạn, Tĩnh Hi mang cafe đến cho Nghiêm Khiết thì một chuyện xảy ra.
" Nghiêm Khiết, đây là cafe của anh"
Cậu thư kí nhỏ mang theo sự vui vẻ mang ly cafe còn bốc khói nghi ngút cho sếp mình. Vì đang trong giờ nghỉ trưa cho nên Nghiêm Khiết cũng được rãnh rỗi hơn đôi chút, hắn nhấc ly cafe lên uống một ngụm. Sau đó nói.
" Tĩnh Hi, cậu mau uống thử xem ly cafe này đi"
Tĩnh Hi ngờ nghệch không biết gì, chỉ có thể làm theo lời của hắn.
Vị cafe hòa tan trong miệng, ấm áp lại mang chút đắng. Cảm giác hài hòa khó tả. Tĩnh Hi khó hiểu hỏi.
" Em thấy rất ngon mà!?"
Nghiêm Khiết cười tà mị, rời khỏi ghế chủ tịch. Trực tiếp bế cậu lên sofa dành khách, sau đó ngang ngược nói.
" Chỉ có em mới thấy ngon! Còn anh thì không hề"
Tĩnh Hi đã nhận ra nguy hiểm, muốn vùng vẫy thoát nhưng đã muộn. Người kia cúi xuống áp môi mình lên môi cậu, một nụ hôn cuồng nhiệt diễn ra. Dục vọng cũng được khơi gợi.
Tĩnh Hi mặt mũi đỏ bừng, hai mắt ngấn nước nói với Nghiêm Khiết.
" Khiết! Chúng ta vẫn còn đang ở trong công ty đấy. Anh cũng chưa có ăn trưa đâu. Chúng ta về nhà làm nhé ? Nếu không chiều nay em sẽ không làm việc được mất"
Nghiêm Khiết bỏ qua lời cầu xin của người vợ bé nhỏ của mình. Trực tiếp thoát y giúp người kia, miệng còn không quên nói.
" Anh ăn em là no rồi, chiều nay em có thể nghỉ làm. Miễn là cục cưng hầu hạ chủ tịch cho tốt là được"
" Không....không...ưm"
Tĩnh Hi còn muốn phản kháng vài câu thì cái tên sói hôi ở trước mặt đã hành sự trước cậu. Hết cách,vị trợ lý nhỏ đành thuận theo tự nhiên mà thôi.
Trưa hôm đó, trong phòng vụ chủ tịch vang lên một âm thanh ma mị. Nhưng mà cũng may đây là phòng cách âm nên không ai nghe thấy.
Cũng chiều hôm đó, chẳng ai thấy vị trợ lý của sếp đâu nữa. Chỉ thấy vị chủ tịch kia làm hết mọi việc.
-----****-----
Hoàn Văn.
Bộ này là phiên ngoại nhỏ trong bộ Yêu Em Theo Cách Của Anh được Cỏ tách riêng ra làm một bộ nhỏ cho nên sẽ không có phiên ngoại nhé cả nhà.
Đúng lý là mười lăm chương nhưng Cỏ nghĩ dừng ở đây là tốt rồi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Hoàn truyện.