Chúng Ta Là Một Đôi

Chương 1: Cậu phải cõng tớ




Vài tia nắng chiếu xuống khoảng sân vườn của họ Tĩnh, trước nhà khách của ngôi nhà. Một chàng trai tầm khoảng ba mươi tuổi đang chỉnh sửa đồng phục cho con trai mình, dáng vẻ của người kia ngây ngô dặn dò đứa nhỏ.

" Tĩnh Hi, đi học phải hòa đồng với mọi người nhé. Đừng có chọc giận Nghiêm Khiết có biết chưa?"

Tĩnh Hi là con trai duy nhất của Tĩnh Ưng Mạnh và Lâm Tình Mặc, cậu nhóc này vốn dĩ được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ, tuy không hư ngược lại còn rất là ngoan ngoãn. Chỉ có điều tính tình giống như một đứa trẻ, thường xuyên khiến người khác phải lo lắng.

Tĩnh Hi cười tươi đáp lời.

" Ba cứ yên tâm, có Nghiêm Khiết đi theo cạnh con. Nhất định sẽ không có chuyện gì."

" Nhưng sao hôm nay hai đứa lại đi bộ ? Chẳng phải mọi ngày đều đi xe đó sao"

Lâm Tình Mặc tò mò hỏi con trai, nào ngờ... Nhóc con kia cứ tỏ ra thần bí thấy mà ghét, con cười lớn đáp.

" Cái này là bí mật, con lâu con mới nói"

Lâm Tình Mặc dùng một ngón tay niết lên đầu con trai mình, hai ba con đùa giỡn với nhau một lúc lâu thì có người làm vào báo.

" Cậu Tĩnh, thiếu gia họ Nghiêm đã tới. Đang đợi cậu ở trước cổng"

Tĩnh Hi nghe vậy, nhanh chóng mang cặp vào. Cậu chào tạm biệt ba mình, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lâm Tình Mặc nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của con trai mình, sau đó cười khổ lắc đầu. Miệng lẩm bẩm.

" Tĩnh Hi cũng đi học rồi, mau lên gọi Đại Ưng dậy thôi"

-----****----

Tĩnh Hi mang vẻ mặt phấn khích đi ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy Nghiêm Khiết. Bạn thanh mai từ nhỏ đến lớn khiêm người yêu của mình thì kích động nhào vào ôm lấy cánh tay người kia. Miệng không ngừng gọi.

" Khiết! Tớ này... Cậu đến sớm thế sao ?"

Nghiêm Khiết vẻ mặt không cảm xúc, bàn tay còn lại đưa đến xoa đầu Tĩnh Hi. Âm giọng trầm đục phát ra.

" Hôm nay cậu đi bộ, tớ không đến sớm. Hai đứa sẽ trễ mất"

" Được được, mau đi thôi"

Tĩnh Hi lôi kéo Nghiêm Khiết, người kia chân dài hơn cậu cho nên đối với hắn. Chuyện lôi kéo này không hề có tác dụng.

" Tự dưng lại đòi đi bộ, cậu nghĩ gì thế hả Tĩnh Hi?"

Nghiêm Khiết khẽ trách mắng Tĩnh Hi, nhưng trong giọng không hề có ý tứ ghét bỏ hay khó chịu gì.

Cậu cười như một nhóc ngố, tự tin trả lời.

" Hôm qua xem được đoạn phim hay, thấy nam chính và nữ chính cùng nhau đi bộ đến trường. Nhìn yêu lắm luôn đó"

" Hừ, lại xem phim! Sau này lỡ như trong phim người ta đi học bằng xe đạp cậu cũng muốn tớ đèo cậu à?"

" Tất nhiên rồi!!!"

Tĩnh Hi chắc nịch đáp, Nghiêm Khiết cũng hết lời nói với người này. Đành im lặng để cậu kéo đi.

Nhưng mà Tĩnh Hi thật không ngờ, ý chí đi bộ của cậu nhanh chóng đã dập tắt khi đi qua con phố lớn.

Bước chân Tĩnh Hi dường như mọi mệt hết sức, đến cả hơi thở cũng thở dốc không ngừng. Mà người ở trước mặt, vẫn điềm tĩnh đi không có chuyện gì...

Tĩnh Hi đau khổ, mặt méo mó gọi.

" Khiết, tớ mỏi chân chết mất. Không muốn đi nữa"

Nghiêm Khiết quay đầu, nhìn người kia rồi đáp.

" Có mỏi chân cũng phải đi. Chính cậu là người bày ra trò này, phải tự chịu trách nhiệm đi"

Nghiêm Khiết muốn Tĩnh Hi chịu trách nhiệm của mình, nhưng người kia lại nói.

" Không thích đâu, tớ mỏi lắm rồi. Khiết, cậu cõng tớ đi. Có được không ?"

" Không thể, mọi ngày không chịu tập thể dục. Giờ không đi nổi cũng phải ráng mà đi"

Hắn lạnh lùng quả quyết không chịu mềm lòng trước. Cuối cùng, Tĩnh Hi tủi thân ngồi xuống bên vệ đường. Miệng lầm bầm đủ hai người nghe.

" Nghiêm Khiết là đồ lạnh lùng đáng ghét. Cậu không quan tâm tớ, người ta mỏi muốn chết đây rồi"

Nhìn dáng vẻ ấm ức như bị ai đó bắt nạt của Tĩnh Hi khiến Nghiêm Khiết cũng đành chịu thua.

Hắn ngồi xuống, vẫn không cảm xúc nói.

" Để tớ cõng cậu, nếu không sẽ trễ giờ học mất"

Tĩnh Hi chỉ chờ có vậy, vừa thấy Nghiêm Khiết chịu thua liền trèo lên lưng người kia. Tự nhiên để người kia cõng.

Mùi hương bạc hà từ tóc của Nghiêm Khiết cứ thế truyền vào khoảng mũi cậu. Mùi hương đó dễ chịu đến mức Tĩnh Hi vừa ngửi vừa cười khúc khích.

Nghiêm Khiết ở đằng trước mở miệng nói.

" Cậu đấy, được cưng chiều mãi rồi hư. Mỗi lần tớ nghiêm khắc với cậu đều đổ lỗi là do tớ không quan tâm. Có ai không quan tâm mà việc gì cậu muốn làm đều chiều theo chứ hả ? Sau này nhớ ăn nói có suy nghĩ một chút có biết chưa ? Tớ không quan tâm cậu thì tớ quan tâm ai bây giờ?"

Tĩnh Hi vừa nghe người kia nói như thế, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Cậu vùi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng lầm bầm.

" Khiết! Tớ thích cậu chết mất"

" Ừ!"

" Khiết! Mai chúng ta đi học bằng xe đạp đi"

" Dẹp ngay ý tưởng đó đi"

" Khiết... Cậu lại không quan tâm tớ"

"...."