Chúng Ta! - Không Thể Yêu?

Chương 9: Đi uống trà sữa với tụi này không?




Lúc này, Tạ Ninh quay ngoắc mặt về phía tấm đệm lớn, nó to và nặng, nếu ngã xuống có thể đè người ta bị thương.

Bỗng huỵch một cái, hai bàn tay to lớn của ai đó đã đứng trước mặt Tạ Ninh đỡ lấy tấm đệm, người đó lấy đà lùi về sau đẩy mạnh ngược lại, tấm đệm cứ thế ngã lại vào tường nghe "rầm" một tiếng.

Tạ Ninh "...?"

Mọi người "...!!!?"

Người kia đập phủi hai tay vào nhau, bộ đồng phục thể dục mới tinh, áo được bỏ gọn gàng vào quần, chân mang đôi giày xịn xò màu xám. Bóng lưng người đó to lớn, mặt không đeo khẩu trang.

"Học sinh mới?" Quang Vinh Tự liền nhận ra người đó, Tạ Ninh cũng đứng dậy được nhìn người trước mặt quay lưng. Quả thật là Trần Huấn Du

"Sao cậu lại ở đây?" Quang Vinh Tự lại gần chỗ hai người hỏi Trần Huấn Du

"Hai nhóm kia đủ người rồi, nên lớp trưởng bảo tôi qua đây" Trần Huấn Du đáp với giọng hiển nhiên

Quang Vinh Tự gật gật đầu, rồi nhìn Tạ Ninh "Người anh em, mày không sao chứ? Lúc nãy nguy hiểm thật!"

"Đúng đấy!" Mẫn Trúc cũng sát lại gần "Làm tao hú hồn hú vía, cứ tưởng mày bị đè gãy chân gãy tay gì rồi! Ai mà lại ngu ngốc để tấm đệm to đến này dựng vào tường vậy?" Giọng cô có chút bức bối, mỗi câu đều liếc mắt nhìn Trần Huấn Du.

Tạ Ninh im lặng định ra ngoài kiếm nước uống thì bị Mẫn Trúc kéo tay áo lại "Đi đâu vậy? Chưa cảm ơn học sinh mới một tiếng nào mà!"

Phiền thật đấy, cậu ta đúng là tai tinh của mình. Tạ Ninh nghĩ như vậy trong đầu, cậu đắn đo một hồi rồi cũng mở miệng giọng hết sức miễn cưỡng "Cảm ơn"

Nói rồi, Tạ Ninh liền đi ra phía cửa, Bùi Phong Nhu phân công người đem nước ra cho mỗi nhóm, Tạ Ninh lấy một chai nước suối đứng ngay góc ngoài phòng nốc phân nửa. Ai mượn cậu ta đến đây chứ? Quả thật từ lần đầu tiên gặp không hiểu vì lí do gì, Tạ Ninh lại không thích cái bản mặt đơ của Trần Huấn Du, nhìn rất khó ưa và đáng đánh

Mọi người tập trung loay hoay cùng nhau làm cho xong sớm mọi công việc, nơi nào có Trần Huấn Du, Tạ Ninh đều tránh sang nơi khác. Trần Huấn Du cũng để ý thấy sự khó chịu của người trước mặt.



Đến gần 4h chiều thì mọi việc cũng xong, Bùi Phong Nhu cùng thầy Tổng phụ trách đích thân ra điểm danh và đánh giá mức độ hoàn thành công việc. Sau khi được cho phép về, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm.

"Người anh em" Quang Vinh Tự rên rỉ "Tay tôi sắp gãy tới nơi rồi"

"Mày khiên có mấy cái bàn cũ thôi" Mẫn Trúc đá vào chân Quang Vinh Tự "Mày coi Tạ Ninh với học sinh mới kìa, người ta làm quá trời mà có than thở như mày không?"

"Tao biết, tao biết " Quang Vinh Tự đứng chắp tay "Nay nhân dịp được cho về sớm, tụi mày có muốn đi trà sữa không? Tao bao!"

Mẫn Trúc với ánh mắt sáng rực, mắt chớp lia lịa giả vờ giả vịt "Thấy bạn có lòng nên tôi hạ cố đi cho bạn vui"

Quang Vinh Tự đã quá quen với sự đỏng đảnh của Mẫn Trúc "Tạ Ninh mày đi chung chứ?"

Hôm nay, Tạ Ninh không nhận được yêu cầu chơi game hộ nào nên cũng rảnh. Hắn gật đầu đồng ý.

Mẫn Trúc dùng khuỷu tay ra hiệu cho Quang Vinh Tự nhìn người đằng kia, Trần Huấn Du đang rửa tay, cánh tay rắn rỏi săn chắc.

Như hiểu ý của bạn mình, Quang Vinh Tự quơ tay về phía Trần Huấn Du "Học sinh mới, có muốn đi trà sữa với tụi này không?"

Tạ Ninh đứng kế bên lộ rõ vẻ không hài lòng, chờ đợi người kia đáp chữ không.

Trần Huấn Du xách cặp sách lên, đi về phía Quang Vinh Tự đắn đo một hồi "Được!"

Mẫn Trúc vui như mở cờ trong bụng, Tạ Ninh trầm mặt tiếp không nói gì. Quang Vinh Tự cười ha hả "Vậy được, để tôi gọi Đinh Hùng ra luôn, cho nó làm quen với học sinh mới"

Thế là bóng dáng bốn người rời khỏi nhà kho phía Nam.