Chúng Ta! - Không Thể Yêu?

Chương 5: Tìm Bùi phu nhân




Sự xuất hiện của Trần Huấn Du như một ngôi sao sáng cho toàn bộ trường học Bắc Thụy. Chiều hôm qua khi nộp hồ sơ nhập học cho Bùi Phong Nhu, cô đã hỏi hắn lí do chuyển trường, hắn chỉ đáp nhẹ "Gia đình có việc"

Việc gia đình gì chứ? Nghe giang hồ đồn đại Trần Huấn Du là thiếu gia của Công ty Trần Thuấn, một công ty chuyên cung cấp vật phẩm y tế cho các cơ sở trên toàn quốc và có cả chỉ nhánh ở nước ngoài. So về gia thế, học thức, ngoại hình thì việc Trần Huấn Du xuất hiện ở lớp 11A5 trường Bắc Thụy quả là một dấu chấm hỏi lớn.

Vào giờ ra chơi giữa giờ, cả một hành lang dài ồn ào tấp nập những nữ sinh cả ba khối lớp vây xung quanh lớp 11A5 nhằm có thể chiêm ngưỡng được nhan sắc thật của Thiếu gia nhà họ Trần như lời đồn. Việc này khiến Cả lớp 11A5 phải "!!!..."

Bên ngoài ồn ào chen chút nhìn vào càng làm cho Tạ Ninh bực bội, hắn liếc mắt ra bên ngoài, các bạn nữ chạm phải ánh mắt của hắn, toàn thân đổ mồ hôi hột, có người còn vội vàng che miệng chạy về lớp. Tạ Ninh là nhân vật nổi tiếng trong trường với bề dày thành tích vi phạm nội quy đáng nể. Có người còn đồn hắn từng chặn đánh giáo viên. Thật ra tất cả chỉ là lời đồn nhằm thổi phồng sự hổ báo của nhân vật được xem là trùm trường. Như Bùi Phong Nhu đã nói, Tạ Ninh hoàn toàn không sợ chuyện, ai dám gây chuyện với cậu thì người đó xác định.

Tuổi thơ mất mát đã khiến hắn rắn rỏi hơn rất nhiều, năm Tạ Ninh học lớp 10, có lần hắn đi ngang một đám học sinh lớp 12 trong trường, có một tên trong đám móc mỉa hắn "Đúng là đồ mồ côi không cha không mẹ!" Tạ Ninh nghe thấy, cặp mắt hừng hực lửa giận xông vào đánh bọn người lớp 12 tan tác. Từ đó về sau, không ai là không biết về chiến tích của Tạ Ninh, nghe thấy cái tên thôi ai cũng muốn bỏ chạy. Hắn không sợ đòn, cũng không sợ đau, dù đối thủ có cao lớn hơn hắn thì hắn cũng quyết xông tới một mất một còn.

Nhân vật chính khiến cho các bạn nữ sinh điên cuồng vẫn ngồi đó giải hết bài tập toán rồi đến bài tập hóa mà chẳng mải may quan tâm đến. Mọi thứ dường như tàn hình trước mặt hắn, chỉ còn sự tồn tại vỏn vẹn của đống bài tập trên bàn. Quang Vinh Tự và Mẫn Trúc từ căn tin trở về lớp khó khăn lắm mới chen lọt vào lớp lại thấy hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau ở cuối lớp trước sự xăm xoi của các bạn nữ ngoài lớp.

Trần Huấn Du thong dong với gương mặt không biến sắc, còn Tạ Ninh như sắp chửi thề đến nơi, tay hắn cầm bút nhưng không phải để viết mà xoay đều, nhịp xoay càng lúc càng nhanh.

Quang Vinh Tự thở dài về chỗ "Học sinh mới" Hướng mắt về phía Trần Huấn Du "Cậu quả là nổi tiếng thật! Tôi ước gì chỉ được một nửa như cậu thôi tôi cũng mãn nguyện"



Mẫn Trúc lấy tay đánh vào vai Quang Vinh Tự "Thôi xin, nghe mà thấy mệt dùm Học sinh mới"

Quang Vinh Tự và Mẫn Trúc cứ chí choé trước mặt càng khiến sự nóng bực trong lòng Tạ Ninh dâng trào, hắn đột ngột đứng dậy làm hai người kia giật mình, hắn vội đi ra ngoài không thèm liếc nhìn bạn cùng bàn hắn một cái nào, Quang Vinh Tự với theo hỏi "Tạ Ninh mày đi đâu thế? Cho tao đi với!"

"Tìm Bùi phu nhân!" Tạ Ninh lạnh lùng đáp, vừa ra đến cửa, các bạn nữ biết điều mà nép sang hai bên tránh đường cho Tạ Ninh, nét mặt ai cũng lắm lét như gặp phải Diêm Vương, Quang Vinh Tự nối gót chạy theo, Mẫn Trúc lắc đầu rồi nhìn về phía Trần Huấn Du hỏi "Nếu cậu thấy phiền, để tôi ra kéo rèm cửa lại giúp cậu?"

Mẫn Trúc cũng không ngờ học bá chuyển trường lại lạnh lùng đến vậy, vô cùng khó tiếp cận, cô đi tới kéo hết rèm cửa sổ lẫn cửa chính trước ánh mắt luyến tiếc của các bạn nữ bên ngoài.

Tạ Ninh và Quang Vinh Tự đi về phía phòng giáo viên, trên tay Tạ Ninh là bản kiểm điểm 2000 chữ mà hắn cố gắng viết ra lúc nãy. Giờ chỉ còn biết coi tâm trạng của Bùi Phong Nhu như thế nào rồi lựa lời mà nói thôi. Phòng giáo viên nằm ở tầng 2 dãy E, đi cũng hơi xa, vừa đến trước cửa, hắn đã nghe bên trong có tiếng vọng ra, hình như các giáo viên khác đang ganh tị với Bùi Phong Nhu vì học bá Đài Thụy chuyển thẳng vào lớp 11A5 của cô.

Bùi Phong Nhu tâm trạng cực kỳ tốt, cười tít cả mắt, thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa, cô liền thay đổi sắc mặt "Tới rồi sao không vào?"

Trần Huấn Du vẫn miệt mài, không hề ngẩn đầu, giọng có chút trầm lắng "Cảm ơn!"