Trần Huấn Du thay đổi một chút nét mặt, nghiên hẳn mặt về phía Tạ Ninh. Tạ Ninh cặp mắt hừng hực lửa giận, tay phải nắm cổ áo, tay trái đã siết thành nắm đấm, chỉ cách khoảng ba mươi cen ti mét nữa là bay thẳng vào gặp người đối diện.
Trần Huấn Du dùng nheo ánh mắt, hơi cong môi, mài lệch xuống nói khẽ “Tôi vô tình biết, chứ không phải cố ý xen vào chuyện của cậu”
“Vô tình!!!?” Tạ Ninh nuốt nước bọt, cả người nóng rang mấp mấy môi “Vô tình thế đéo nào được? Cmn cậu dám theo dõi ông đây à?”
Trần Huấn Du dùng tay phải áp lên bàn tay của Tạ Ninh trên vai áo mình, xúc cảm lạnh lạnh từ bàn tay Trần Huấn Du truyền một phần qua mu bàn tay Tạ Ninh, Trần Huấn Du nói tiếp “Tờ phiếu đăng ký Học bổng học tập của cậu, lúc cậu nhét xuống ngăn bàn ở lớp học bị rơi ra ngoài, nên tôi đã nhặt lên bỏ vào lại chỗ cũ cho cậu”
“Lúc nào?” Tạ Ninh hất tay Trần Huấn Du, tay buông thõng vai áo Trần Huấn Du ra, vai áo bị kéo hơi nhăn lệch sang một bên, Trần Huấn Du chỉnh lại cổ áo
“Khi cậu đi ra ngoài vào giờ ra chơi buổi chiều”
Tạ Ninh cố gắng nhớ lại, hình như chiều hôm nhận lấy tờ đăng ký học bổng cậu có xuống căn tin mua chai sting uống cho đỡ khô họng. Còn chuyện tờ giấy đăng ký có rơi ra khỏi ngăn bàn hay không thì hắn không nhớ rõ.
“Thì sao?” Tạ Ninh nói tiếp “Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu?”
“Có chứ!” Trần Huấn Du tiếp tục trở về tư thế cầm bút, lưng thẳng tắp kéo ghế sát thêm một cen ti mét về phía Tạ Ninh “Cậu là mục tiêu của tôi”
Tạ Ninh vò mái tóc rối “Tôi…? Mục tiêu gì của cậu?” hai tay Tạ Ninh lúc này đều siết chặt đặt lên bàn, gâng guốc lại nổi lên như lúc cậu đánh nhau. Chỉ sợ câu trả lời của Trần Huấn Du không làm hài lòng hắn thì hắn sẽ tặng cho Trần Huấn Du hai cú đấm nở hoa.
Trần Huấn Du chầm chậm nói “Cô Bùi bảo tôi hòa nhập với lớp, nhưng tôi không biết bằng cách nào. Nên tôi đã tham khảo ý kiến của cô, cô nói có thể giúp đỡ các bạn khác học tập. Vì đây là lĩnh vực tôi thấy khả thi nhất nên tôi đã chọn nó”
“Rồi cậu chọn tôi?” Tạ Ninh khoanh tay đá chân vào người đối diện, tâm trạng của Tạ Ninh đã có sự thay đổi khi nghe đến hai chữ “hòa nhập”. Lúc trước khi đi chơi net chung, cậu đã nghe Đinh Hùng nói về chuyện của Trần Huấn Du. Có vài lời đồn không tốt về Trần Huấn Du ở trường cũ. Vì Đinh Hùng có bạn học ở trường Đài Thụy, trường cũ của Trần Huấn Du Hình như là chuyện liên quan đến bạo lực. Chi tiết thì Đinh Hùng không biết rõ.
Lúc đó, Tạ Ninh chỉ nghe loáng thoáng hình như có nghe qua “bị cô lập”. Nên Tạ Ninh đã tự mình kết nối những từ ngữ rời rạc đó lại. Giờ nghe thấy Trần Huấn Du đang tìm cách “hòa nhập”. Tạ Ninh hạ cơn giận xuống, muốn nghe người trước mắt trình bày tiếp
Trần Huấn Du thở nhẹ “Tôi thấy cậu là bạn cùng bàn, nghe nói thành tích của cậu không được tốt nên tôi…”
“Thành tích không được tốt?” Đệt thật sự, Tạ Ninh nghĩ, cậu cũng chưa tới mức đội bảng mà. Dù đứng hạng hai từ dưới đếm lên cũng là thành tích đáng nể rồi
Trần Huấn Du nói tiếp “Tôi sẽ giúp cậu giành học bổng Học tập, đây là cách tôi hòa nhập với mọi người trong lớp”
“Hòa nhập với mọi người trong lớp?” Tạ Ninh không hiểu nên hỏi lại
“Đúng!” Trần Huấn Du gật đầu thận trọng “Chỉ cần thành tích cậu tốt lên, thì thành tích chung của cả lớp sẽ được cải thiện. Thành tích lớp tốt thì sẽ ít bị phân công lao động nặng nhọc”
“Cậu!” Tạ Ninh thở hồng hộc, vai phập phồng liên tục. Cậu ta làm như một mình mình có thể khiến thành tích cả lớp đi xuống vậy. Nhưng…khoan đã, Tạ Ninh chợt sững, nhớ ra trường THPT Bắc Thụy là một trường trọng thành tích, mỗi kì thi đua sẽ xếp hạng mỗi lớp từ trên xuống dưới. Nhưng lớp thuộc Top 5 trong trường không cần phải lao động, nhưng lớp đứng top cận thì sẽ lao động ít hơn những lớp chót bảng.
“Tôi không cần cậu giúp! Cút đi làm việc của cậu đi, sau này đừng đến nhà tôi, cũng đừng đến tiệm net để ‘học bài’ nữa”
Trần Huấn Du nhăn mặt, dừng bút nghiên người sang trái, lộ rõ nét buồn trên gương mặt “Tại sao? Cậu khó chịu khi nhìn thấy tôi à?”
Tạ Ninh kéo ghế sát vào bàn học không nhìn vào ánh mắt của Trần Huấn Du, Tạ Ninh mở nắp bút “Đúng, cậu đừng phiền đến tôi! Cậu với tôi không thể trở thành bạn đâu! Tôi không thích làm bạn với những kẻ học bá như cậu”
Trần Huấn Du bỗng ngưng một nhịp thở, cậu hơi hé môi “Chúng ta! Không thể làm bạn sao? Vì tôi là học bá à?”
Trần Huấn Du chưa bao giờ nghe những lời nói nào vô lý đến vậy trong suốt mười bảy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cậu bị người ta bài xích đến vậy. Cậu có chút khó chịu, lòng có chút nặng trĩu.
“Phí lời, mau làm bài tập của cậu rồi cút về nhà đi!” Tạ Ninh lấy trang giấy nháp mới ra viết công thức cơ bản lên đó. Dường như cậu không muốn trả lời bất cứ câu hỏi gì của Trần Huấn Du, cậu đâu biết rằng người trước mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
Trần Huấn Du lúc này im lặng, không làm bài tập toán, cũng không làm bài tập hoá, hai tay buông thõng trên ghế, ánh mắt không rời khỏi ngũ quan của Tạ Ninh tựa hồ như đang chờ đợi gì đó. Người phía trước mặt chỉ cách cậu vài tấc nhưng dường như xa tận chân trời, khó nắm lấy, khó giữ lại.
Năm phút sau, vẫn không nghe động tĩnh gì của Trần Huấn Du, cũng không thấy hắn làm bài tập gì hết, Tạ Ninh bỗng nghiên mặt sang cố ý liếc mắt xem người bên cạnh đang làm gì. Bỗng nhiên ghế Tạ Ninh bị Trần Huấn Du kéo lê sang phải, Tạ Ninh hơi giật mình tay rơi khỏi bàn, đột nhiên cậu cảm thấy lạnh lạnh nơi sau gáy.
“Trần Huấn Du, cậu!” Tạ Ninh quay ngoắc thấy người đối diện đang đặt tay phải ra sau gáy mình, mặt hai người đối diện cách nhau vài cen ti mét, Tạ Ninh cảm thấy hơi thở ấm nóng của người trước mặt phà lên môi mình.
“Tôi sẽ không…” Tạ Ninh chưa kịp nói dứt lời thì bị cả bàn tay người kia bịch chặt miệng lại. Cả sự việc diễn ra chưa đầy mười giây làm Tạ Ninh không kịp trở tay.
“Tạ Ninh!!!” Trần Huấn Du gằng giọng, tông giọt không còn chút kiêng dè gì người trước mặt "Tôi muốn làm bạn với cậu, tôi sẽ giúp cậu giành được học bổng lần này. Thế nên đừng đuổi tôi tránh xa cậu ra nữa. Tôi rất cứng đầu, rất lì lợm, cậu không đuổi được tôi đâu. Dù cậu có đi tới cùng trời cuối đất, hang sâu ngõ hẹp, tôi cũng sẽ tìm cậu và làm bạn với cậu "
Ánh mắt rực rỡ sáng bừng của Trần Huấn Du khiến Tạ Ninh có cảm giác vô cùng quái lạ, tất cả các giác quan của Trần Huấn Du dường như đang nói, âm thanh câu chữ lọt hõm hết vào trong tay Tạ Ninh. Lúc đầu Tạ Ninh còn khán cự, nhưng sau khi Trần Huấn Du nói xong lời, buông gáy và miệng cậu ra thì cậu vẫn chưa kịp phản ứng gì.
Gì đây? Tạ Ninh nghĩ, Cậu ta định hăm doạ mình à, Cậu ta nghĩ cậu ta là ai mà dám ra lệnh cho Tạ Ninh này, Tạ Ninh lại có chút nóng bừng mặt, nhìn người trước mặt quay lại mở sách tiếp tục làm bài, Tạ Ninh hận không thể đảm cho người kia bảy bảy bốn chín phát cho hả giận.
Suy đi nghĩ lại, Tạ Ninh cũng không ghét Trần Huấn Du đến vậy, cậu chỉ không thích cách người khác tiếp cận mình, với lại cậu không muốn dây dưa với những người học bá giàu có, phiền chết đi được… Những dòng suy nghĩ cứ cuộn chảy trong người Tạ Ninh. Hay là đánh trước dằn mặt cậu ta một cái cho hả giận.
Tạ Ninh lần nữa giơ nắm đấm kéo vai người bên cạnh, một tiếng “Bốp” vang lên ngay sau đó, tiếng la ó vang vọng khắp căn phòng.