Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 29




Có lẽ là do ban ngày ngủ quá lâu, Mạnh Trì rửa mặt xong nằm lên giường ngược lại chẳng thấy buồn ngủ gì, đành phải cầm điện thoại mới của mình lên, nhàm chán dạo vòng bạn bè một lượt.

10 phút trước, Dương Tự Nhạc đăng một bài “Mạc sinh khí” đầy ý tứ:

[Vì chuyện nhỏ mà nổi nóng, quay đầu ngẫm lại cần gì phải thế.

Tức giận thành bệnh chẳng ai thay, vừa thương thân lại phí sức.

Hàng xóm bè bạn người thân chẳng buồn so, cứ thích đi can thiệp vào chuyện của con cháu.]

*Mạc sinh khí – “Đừng tức giận” là một kiểu vè trong tiếng Trung, dùng để khuyên can người ta đừng nên tức giận, hãy biết kiểm soát cảm xúc của chính mình – Nguồn: Baidu

Nhìn ra được, đây là Dương Tự Nhạc sau khi đã lựa chọn kỹ càng mới đăng lên.

Mạnh Trì im lặng cười cười, muốn khen ngợi hắn một câu, nhưng lại sợ chạm phải vảy ngược của sư phụ, đành phải bỏ qua.

Wechat của Mạnh Trì kiểu người nào cũng có: khách hàng mua trà, thương nhân bán trà, còn có một vài sinh viên đại học đến cửa hàng nói muốn học trà, trong newfeeds bạn bè cười đùa giận dữ muôn hình vạn trạng, có những cô gái xinh đẹp chụp ảnh đăng lên, cũng có ảnh trẻ con phơi nắng đến khóc, còn có cả mèo chó vân vân.

Lướt đến một tấm ảnh tay cầm roi da, ngón cái đang trượt của Mạnh Trì dừng lại.

Này là Úc Đình Chi đăng, hơn 5h chiều. Cạnh bàn tay anh là một nửa giá vẽ, cùng với một con mèo con màu đen, kèm dòng chữ: [Tức giận.]

Nhìn tấm ảnh, Mạnh Trì nhận ra đây là phòng khách nhà Úc Đình Chi, gần khu vực ban công. Úc Đình Chi cầm roi da từng quấn quanh thắt lưng cậu tối qua, như đang trêu chọc con mèo lông đen nhỏ kia, chẳng qua mèo con không để ý đến anh, chừa ra mỗi cái mông tròn trịa.

Dưới bài đăng của anh có bình luận của Xà Sơn: [Sao cậu lại dùng đồ cho triển lãm của tôi để đi trêu mèo? Cậu không tự mình mua được một cái gậy trêu mèo được sao?!]

Úc Đình Chi trả lời: [Anh quản được tôi à.]

Nhìn mấy chữ có hơi trẻ con này, không hiểu sao Mạnh Trì lại thấy hơi buồn cười. Úc Đình Chi và hình tượng người nghệ sĩ trong tưởng tượng của cậu thật đúng là càng ngày càng không giống.

Mạnh Trì suy nghĩ một chút, tuy rằng ban sáng không nhìn thấy con mèo trong nhà Úc Đình Chi, nhưng cậu thấy trong tủ có thức ăn cho mèo.

Con mèo đen này rất nhỏ, có lẽ là mới ra đời chưa lâu, cũng không phải là toàn thân đen kịt, phần đầu tai và đuôi có đốm nhỏ màu trắng, không phải con mèo đen thuần của Tống Mân.

Ồ, ra là Úc Đình Chi tự nuôi mèo.

Lúc này Mạnh Trì mới chú ý đến ảnh đại diện của Úc Đình Chi cũng đã thay đổi, biến thành con mèo nhỏ này, trong ảnh con mèo con cuộn mình thành quả bóng nhỏ, chỉ lộ ra 2 đầu tai trắng như tuyết, nhìn qua đáng yêu hơn một chút so với con mèo ban đầu.

Nhìn mèo một lát, Mạnh Trì ấn thoát ra. Đang muốn tiếp tục lướt xuống thì nhìn thấy nửa khung tranh trong bức ảnh kia. Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại mở tấm ảnh ra, phóng to lên nhìn thấy cổ tay Úc Đình Chi dính một ít màu vẽ, cũng nhìn thấy trên giá vẽ còn đang kẹp một bức, dường như có thể nhìn thấy trên đó vẽ những dây gai đan vào nhau, phủ lên một màu lúa mạch nhàn nhạt.

Mạnh Trì nhìn vài giây, chợt ngước mắt lên nhìn vào bức tranh mùa xuân trong vườn trên bàn cậu.

Bức tranh vẫn chưa trả lại, đã thế còn cầm theo một bộ quần áo về nữa.

Mạnh Trì thở dài một hơi, trước khi đi ngủ còn đang nghĩ cậu phải thực hiện lời hứa, tìm thời điểm thích hợp trả lại bức tranh với bộ quần áo này mới được.

*

Mùa trà xuân mới Mạnh Trì thay Đỗ Phong về quê thu trà đã là chuyện chắc chắn. Đỗ Phong đi tìm Dương Chính Phong nói để anh đi thi có vẻ không ổn, vẫn là để Mạnh Trì thì hơn. Dương Chính Phong không đồng ý, trái lại còn hung hăng mắng Đỗ Phong một trận, bảo anh tự tin lên một chút.

Chuyện này không thay đổi được, Mạnh Trì lại tiếp thu rất tốt, bảo Đỗ Phong yên tâm thi đấu. Đỗ Phong chỉ thở dài vỗ vỗ bả vai cậu, nói chờ sư phụ bớt giận, chính anh sẽ về quê đổi với cậu.

3 ngày sau Mạnh Trì rời khỏi Trạch Vu, đến Tây Trì, ít nhất cũng phải ở lại 20 ngày.

Khoảng thời gian này Mạnh Trì vì chuyện riêng của mình, nhờ Đỗ Phong thay cậu biểu diễn vài lần, cho nên mấy ngày trước khi đi, cậu đều thành thành thật thật ở trong quán trà, bổ sung lại mấy ca còn thiếu bữa trước.

1 hôm trước khi đi, Mạnh Trì mới dành ra được thời gian đi ăn một bữa cơm với Trần Ngạn, ở một quán lẩu mới mở gần Đại học Trạch Vu.

“Nói cậu nghe này, vị lẩu ở đây tương đối đầy đủ chính gốc đấy.” Trần Ngạn không phải người bản địa Trạch Vu, luôn nói vị lẩu ở Trạch Vu không chính gốc, nhưng mỗi lần có quán lẩu mới, hắn đều là người đầu tiên đi thử.

Mạnh Trì gắp một miếng thịt bò từ trong nồi ra: “Cũng không tệ lắm.”

Trần Ngạn hừ một tiếng: “Không tệ khỉ gió ấy, tôi còn không thấy cậu ăn cay.”

Mạnh Trì chậm rãi nuốt thịt trong miệng xong mới nói: “Gần đây có hơi nóng trong người.”

Trần Ngạn đã nghe nói chuyện cậu bị Dương sư phụ mắng một trận, hơn nữa còn bị “lưu đày nông thôn”, nghe thế dừng đũa nói: “Tôi nói chứ, sư phụ cậu có phải quản hơi nhiều rồi không, làm người mẫu không phải chuyện riêng của cậu à. Có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ ông ấy nghĩ cậu khoả thân làm mẫu làm mất mặt quán trà hay sao?”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mạnh Trì, Trần Ngạn mím môi, không tiếp tục hỏi nữa, liên tục nhét thịt vào miệng.

Im lặng hai giây, Mạnh Trì mới nói: “Ông ấy không cảm thấy tôi làm mất mặt, ông ấy sợ tôi sa vào phù phiếm, ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.”

“Ồ?” Trần Ngạn hỏi, “Ảnh hưởng sau này gì cơ, tôi nghe Nhạc Nhạc nói tên nhiếp ảnh gia kia khá có tiếng mà, nói không chừng cậu còn có thể nổi tiếng một phen.”

Mạnh Trì không nói gì liếc hắn một cái, Trần Ngạn lại chậc một tiếng: “Chẳng qua cũng đúng, nổi tiếng thì nhiều thị phi. Chờ khi cậu có tí danh tiếng, tất tần tật của cậu đều bị người ta đào bới ra tận gốc. Mấy người ghen ghét đố kỵ cậu sẽ không ngừng mắng chửi cậu, nghĩ thôi đã thấy khó chịu rồi.”

Còn chưa nổi tiếng đã mang đến những phiền phức từ sếp Trần, nói những lời khó nghe kia, Mạnh Trì cũng không quá để ý. Chỉ là cậu không muốn đến lúc đó sư phụ bị những kẻ đó mắng tận tên.

Nhìn ra Mạnh Trì không phải rất muốn nói đến đề tài này, Trần Ngạn cũng không nói thêm gì nữa. Tuy rằng thời gian hắn quen biết Mạnh Trì không lâu, nhưng lại hiểu rõ quá khứ của cậu, biết trước mắt cậu và cha mẹ ruột hoàn toàn không còn liên lạc gì, cũng biết mấy năm nay Dương Chính Phong đã chăm sóc cậu nhiều lắm.

Với Mạnh Trì mà nói, quán trà Du Nhiên chính là ngôi nhà thứ hai của cậu, mà Dương Chính Phong cũng không chỉ là sư phụ, có lẽ còn có thể tính là một nửa cha cậu.

Nếu không sau khi Mạnh Trì học xong sẽ chẳng ở lại quán, có nhiều công ty khác dùng số tiền lớn mời cậu về cậu cũng không đi.

“Đúng rồi,” Trần Ngạn như nhớ đến cái gì lại hỏi, “Cậu với Tống Mân xảy ra chuyện gì vậy? Lúc nãy tôi đến gặp cậu ấy, muốn gọi cậu ấy đi cùng, kết quả cậu ấy lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt cũng rất xấu hổ.”

“Không có gì,” Mạnh Trì bình tĩnh nói, “Tôi bị cậu ấy từ chối.”

Trần Ngạn đang uống nước nghe vậy suýt sặc: “Từ chối? Cậu tỏ tình vào đêm đó à? Không đúng, cậu bị từ chối nhưng sao cậu ấy mới là người uống say?”

Vì cậu ấy cũng bị từ chối.

Tất nhiên Mạnh Trì không tuỳ tiện nói chuyện riêng tư của người khác làm gì, chỉ nói một câu: “Có lẽ cảm xúc cậu ấy không tốt.”

Trần Ngạn gật đầu, thấy nước dùng trong nồi không còn nhiều lắm, ngẩng đầu xung quanh tìm phục vụ, sau đó hắn nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc.

Úc Đình Chi đứng bên cạnh quầy thu ngân, vừa thanh toán xong, đang nói chuyện với Xà Sơn ở bên cạnh, dường như là cảm nhận được tầm mắt của Trần Ngạn, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên này, sau đó ánh mắt chẳng dời đi nổi.

Không lâu sau, Xà Sơn cũng xoay người nhìn lại, thấy sườn mặt Mạnh Trì, hắn cười ẩn ý một cái, nghiêng đầu hỏi Úc Đình Chi: “Qua chào hỏi chứ?”

Úc Đình Chi không từ chối.

“Cậu nhìn gì đấy?” Mạnh Trì thấy Trần Ngạn nhìn quầy thu ngân đến sững sờ, theo tầm mắt hắn nhìn qua thì nhìn thấy Úc Đình Chi và Xà Sơn đang cùng nhau đi đến chỗ cậu.

Không hiểu sao Mạnh Trì lại thấy hơi đau răng.

Khoảng cách không xa, cũng chỉ hơn 10 giây hai người đã đi đến cạnh bàn Mạnh Trì.

“Trùng hợp ghê, ở đây cũng có thể gặp được.” Xà Sơn nói với Mạnh Trì, tầm mắt lướt qua Trần Ngạn ngồi đối diện, sau đó nghe được Trần Ngạn gọi Úc Đình Chi một tiếng “Thầy Úc”.

“Đây là sinh viên của cậu sao?” Xà Sơn hỏi Úc Đình Chi.

Lúc này Úc Đình Chi mới dời tầm mắt khỏi người Mạnh Trì, nhìn thoáng qua Trần Ngạn sau đó gật đầu.

“Hai người đây là ăn xong rồi sao?” Ánh mắt Mạnh Trì lướt qua Úc Đình Chi, hỏi Xà Sơn.

“Đúng đó. Sớm biết cậu cũng ở đây thì đã ăn cùng nhau rồi.” Xà Sơn nói.

Mạnh Trì cười cười: “Chỉ có thể nói là không có duyên phận.”

Đáy mắt Xà Sơn liếc Úc Đình Chi một cái: “Đánh rắm, nhiều quán lẩu như vậy mà chúng ta lại gặp nhau đúng chỗ này, sao lại nói là không có duyên phận được. Tôi thấy duyên phận còn rất sâu đó.”

Mạnh Trì cười: “Anh nói gì thì chính là cái đó.”

Ánh mắt Trần Ngạn đi tới đi lui giữa ba người họ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Úc Đình Chi. Nhìn thấy Úc Đình Chi vẫn luôn nhìn Mạnh Trì, sao hắn cảm giác như là mèo vờn chuột thế nhỉ?

Quán lẩu này mở gần trường đại học, mặt tiền cửa hàng không lớn, vì để có được nhiều chỗ ngồi hơn mà lối đi lại rất hẹp. Hai người Úc Đình Chi và Xà Sơn cao lớn đứng ở đây chặn kín chỗ đi, nhân viên phục vụ đến thêm nước dùng cũng không có cách nào đi qua.

Họ cũng không ở đây lâu, nói hai câu rồi định rời đi luôn. Trước khi đi Úc Đình Chi bỗng nhiên nhẹ nhàng nói với Mạnh Trì một câu: “Cậu ăn ít cay một chút.”

Bàn tay đang giơ đũa lên của Mạnh Trì chợt khựng lại, hơi hung dữ liếc Úc Đình Chi.

“Đúng rồi, ngày mốt triển lãm cậu đừng quên đến đấy.” Xà Sơn cũng dặn dò cậu. Suy nghĩ của Mạnh Trì vẫn còn dừng lại ở lời nhắc đầy “ý tốt” của Úc Đình Chi, quên nói với Xà Sơn biết cậu sắp về nông thôn, không có thời gian tham gia triển lãm.

Vì những lời này của Úc Đình Chi mà Mạnh Trì không khỏi nhớ lại sự hoang đường đêm đó, Úc Đình Chi khẽ cười, miệng nói những lời lưu manh, còn có một đôi tay như yêu tinh đi châm lửa khắp người cậu.

Nồi lẩu nóng hổi bốc hơi lên, vành tai Mạnh Trì cũng nóng bừng theo. Cậu rót nước, vứt đống phế liệu trong đầu sang một bên.

“Cậu và thầy Úc rất thân sao?” Trần Ngạn nghi ngờ nhìn khuôn mặt Mạnh Trì bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, cũng thấy được vết hồng mờ ám sau vành tai cậu.

Mạnh Trì dừng một chút, sau đó nói: “Không quen, lúc Xà Sơn chụp ảnh tôi, anh ta là hoạ sĩ.”

“Ồ, thầy ấy còn rất quan tâm cậu đấy.” Trần Ngạn cầm cốc nước lên uống một ngụm, giọng điệu như có ý tứ sâu xa.

“…”

Mạnh Trì: “Đây có lẽ là bệnh chung của người làm giáo viên đi, thấy ai cũng muốn quản.”

Trần Ngạn: “…”

Thế sao thầy ấy không quản hắn?

Mạnh Trì cũng không phải rất muốn nói chuyện về Úc Đình Chi, rời đề tài, hỏi đối tượng mới của hắn thế nào.

Trần Ngạn nâng ly lên, lười nhác nói: “Vẫn thế thôi, còn chưa có lên giường.”

Mạnh Trì: “…”

Cũng chả phải ngày đầu tiên cậu quen biết Trần Ngạn, đã sớm quen với kiểu sống này của hắn, nghe thế chỉ nhìn hắn một cái rồi không nói gì nữa.

Ăn lẩu xong, Trần Ngạn đi tìm vui với bạn học, Mạnh Trì mang theo cả người đầy mùi lẩu về nhà.

Vừa vào cửa, cậu nhìn thấy chiếc áo khoác Armani màu đen treo trên kệ quần áo. Mặc dù ngày đó chỉ mặc chưa đến một tiếng, Mạnh Trì cũng cầm nó đến tiệm giặt khô, hôm qua mới lấy về, vẫn chưa kịp trả lại cho Úc Đình Chi.

Mai cậu về nông thôn rồi, quần áo với bức tranh vẫn nên trả lại sớm một chút, Mạnh Trì nghĩ thế bèn lấy điện thoại ra, mở tin nhắn wechat với Úc Đình Chi. Cậu vốn dĩ muốn hỏi bây giờ Úc Đình Chi có nhà không để cậu đến trả, nhưng suy nghĩ một lát, cậu bỏ ý định này, để ngày mai gửi chuyển phát nhanh tốt hơn.

Nhưng cậu không có số điện thoại di động của Úc Đình Chi. Mạnh Trì suy nghĩ một chút, mở tin nhắn với Trần Ngạn.

Hắn là sinh viên, hẳn nên có số điện thoại của thầy giáo dạy mình.

Đúng là Trần Ngạn có, sau khi gửi một chuỗi số sang cho cậu, còn gửi một tin nhắn thoại ¾

“Thế nào? Có cảm tình với thầy ấy nhanh vậy sao?”

Mạnh Trì đang gõ bàn phím chuẩn bị mắng người, Trần Ngạn lại gửi đến một câu, tiếp nối với câu nói ở trên ¾

“So với Tống Mân thì khó đ.è Thiên Thái hơn nhiều, có điều nếu cậu thật sự có thể, làm 0 cũng đâu thiệt thòi gì, đúng không?”