Cái ôm đã thỏa thuận xong xuôi trở thành nụ hôn, lướt qua nhẹ nhàng thì không đủ, cổng thành thất thủ, đầu lưỡi dây dưa, dưới ánh đèn dịu nhẹ, hai người hôn nhau mê mẩn say đắm. Sau cùng Khương Uyển Phồn ôm chặt cổ anh, ôm thật chặt không chịu buông tay.
Trác Dụ ngoảnh đầu lại, tránh né nụ hôn của cô, sắc mặt ngập tràn vẻ người thành thật vô tội: "Bà nội vẫn còn ở bên ngoài, em muốn để bà nhìn thấy tận mắt à? Anh sợ tim của bà chịu không nổi."
Khương Uyển Phồn điên đảo thần hồn, hơi thở vừa nặng vừa gấp, oán hận lườm anh một cái: “Lạt mềm buộc chặt.”
Trác Dụ giơ tay lên, ngón tay cái khẽ dán lên đôi môi cánh hoa hồng nhuận của cô, cực kỳ vô tội: “Có người mắc câu.”
Khương Dặc chịu khó, ăn xong bữa khuya thì dọn dẹp sạch sẽ cái bàn. Bà Kỳ Sương ở bên thúc giục: “Nhanh lên đi, bà muốn đấu địa chủ.”
Khương Uyển Phồn không vui: “Bà à, bà nên nghỉ ngơi.”
“Bà không ngủ được.” Kỳ Sương biết nơi này ai làm chủ, một đôi mắt nhìn chằm chằm Trác Dụ: “Cháu rể à, chơi với bà đi nào.”
Trác Dụ nhướn mày: “Bà có tiền đánh bạc à?”
“Có, có.” Kỳ Sương cầm lấy hai tờ giấy nhỏ: “Bà đã sớm xé xong rồi.”
Cho rằng bà cụ chỉ muốn chơi cho đỡ ghiền, không ngờ được Kỳ Sương là cao thủ chơi bài, đánh đến sinh động, biết giăng bẫy người khác. Không tới một giờ, Khương Dặc cùi bắp mà thích chơi đã bị dán đầy tờ giấy nhỏ lên mặt.
Kỳ Sương thấm thía nói: “Tiếp theo chỉ có thể dán vào lỗ mũi thôi.”
Khương Dặc tức giận nhét bài của mình cho Khương Uyển Phồn: “Chị, chị đánh giúp em.”
Khương Uyển Phồn xua tay: “Bài xấu như vậy còn đưa chị. Chị không nhận bài nát đâu.”
Kỳ Sương bình chân như vại đáp lời: “Chẳng thế à! Ai thích nhận đồ rách nát chứ, vẫn để bản thân mình có một bộ bài tốt, không cần dựa vào người khác, có thể nắm giữ ở trong tay mình.”
Khương Dặc im lặng, rầu rĩ không dễ chịu. Đánh hai ván thì ỉu xìu mím môi để bài xuống: “Bà ơi, bà đi ngủ sớm một chút đi.”
Khương Dặc đứng dậy, bưng khuôn mặt dán toàn giấy yên lặng vào phòng cho khách.
11 giờ, Khương Uyển Phồn cũng ngủ, Trác Dụ lặng yên đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ. Không bao lâu, như có sự ăn ý, Kỳ Sương cũng từ phòng đi ra. Bà khoác một cái áo choàng màu xám nhạt, đeo kính viễn thị, cười đến mắt toàn nếp nhăn, không giấu được mệt mỏi: “Cháu rể à, tâm sự với bà nhé.”
Bóng đêm là màu xanh sẫm có độ bão hòa thấp của sương mù, không giống địa phương nhỏ, hơn tám giờ tối đã tối om, chỉ thỉnh thoảng vang lên một tiếng chó sủa lười biếng có lệ. Trác Dụ bưng cốc sữa bò đi vào phòng sách, đã thấy bà Kỳ Sương an tĩnh đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt nhìn khoảng không xa xa.
“Bà ơi.” Trác Dụ đưa sữa bò qua.
“Cảm ơn cháu.” Kỳ Sương nhận lấy rồi sâu kín thở dài: “Thật ra lần này bà tới đây là đi cùng A Dặc. Thằng nhóc này cãi nhau ầm ĩ với bố nó, bố nó trở mặt bảo nó cút đi. Ôi, nó mới bao lớn chứ, biết cút đi đâu được. Một người thì nóng tính, một người thì không chịu thua.”
Lúc đấu địa chủ, Trác Dụ đã nhìn ra không thích hợp: “Cho nên bà nói muốn đến thăm chúng cháu, vừa hay đưa Khương Dặc đi cùng.”
“Phải tách ra một thời gian, để hai bố con nhà nó bình tĩnh.” Ban ngày Kỳ Sương có thể nhịn, có thể giả vờ, là cố kỵ người trẻ tuổi da mặt mỏng lại mẫn cảm, nhưng hiện tại đối với Trác Dụ, bà có thể rộng mở lòng mình.
“Tiểu Dặc không thích đọc sách, luôn muốn đi ra ngoài lang bạt. Bố nó hận rèn sắt không thành thép, cố chấp không quan tâm, tổn thương tình cảm và thể diện.” Kỳ Sương đau lòng cả hai bên: “Cháu nói xem thằng nhóc thối đó nghĩ thế nào chứ, rõ ràng Khương Khương học giỏi vậy, nó lại chẳng giống chị nó tẹo nào.”
Trác Dụ cười cải chính: “Cái này chưa chắc đã giống nhau mà, rồng sinh chín con còn có khác biệt. Thế Tiểu Dặc muốn thế nào ạ?”
“Nó nói nó không muốn đi học, đưa cơm hộp, đưa chuyển phát nhanh cũng được.” Kỳ Sương nhớ tới là đau đầu, trong đôi mắt phủ sương gió không kìm được đau lòng và tiếc hận: “Đấy là lời trong lúc tức giận của nó thôi. Cháu rể, cháu có thể giúp bà khuyên nhủ nó không? Nó không chịu nói thật với chị nó, đồ đầu gỗ khó chịu, cục đá thối. Nhưng nó với cháu lại có một sự sùng bái kỳ lạ.”
Trác Dụ giơ ngón tay cái lên: “Bà ơi, cháu thích nghe bà nói chuyện, dùng từ cực kỳ thời thượng.”
Kỳ Sương bị chọc cười: “Cháu đó.”
Ngày hôm sau, Khương Uyển Phồn đưa bà nội đến cửa hàng. Trác Dụ gọi Khương Dặc, ném cho cậu ấy một cái ván trượt: “Không phải em vẫn luôn muốn học kỹ thuật đè ván à? Đi, anh dạy em.”
Khương Dặc cực kỳ hưng phấn, vô cùng phối hợp, té ngã cũng vui vẻ mà làm. Trên đường lúc nghỉ ngơi, cậu ấy cởi áo ra, cánh tay tr4n trụi ngồi dưới đất, làn da ngăm đen, cơ bụng dưới rắn chắc có rãnh. Cậu ấy uống một ngụm hết nửa bình nước: “Anh rể, em ở lại giúp anh được. Em thấy câu lạc bộ của anh cũng rất bận.”
Trác Dụ liếc xéo cậu ấy một cái: “Không về Lâm Tước?”
“Không muốn về.” Không biết sao, Khương Dặc theo bản năng tin tưởng người anh rể này, oán giận nói: “Bố mẹ em nhất định bắt em đi học, đi học có ích lợi gì.”
Giọng điệu Trác Dụ đột nhiên nghiêm túc: “Nhóc con, thu thành kiến của em lại. Đi học, là một trong số ít vạch xuất phát tương đối công bằng trên thế giới này.”
“Có gì mà công bằng, trên thời sự còn có tiến sĩ tốt nghiệp đại học Z xong đi bán thịt heo đấy.”
“Vậy sao em không nhìn xem, nhân tài đứng đầu nhiều ngành sản xuất như vậy, anh không nói bằng cấp cao thế nào, nhưng nhất định là có trí tuệ tiếp nhận mọi sự vật, việc học có thành tựu.” Trác Dụ nhíu mày, lấy thái độ kiên định bác bỏ thành kiến dị thường của cậu ấy.
Khương Dặc không nói lời nào, nhưng đôi mày rậm đã sắp nhếch cao lên, đáy lòng vẫn không phục.
Trác Dụ không nuông chiều, nói thẳng không cố kỵ: “Em tự cao tự đại với anh thì có tác dụng gì? Em mới 17 tuổi, hoặc là lấy lý thu phục người, hoặc là khiêm tốn nghe giảng, hoặc là em đánh một trận với anh, người nào thắng thì làm anh.”
Khương Dặc bĩu môi, rầu rĩ nói: “Em không đánh lại anh.”
Trác Dụ hết mềm rồi tới cứng, lại lấy tình cảm đả động: “Chỉ nói về chị em, có lẽ không phải nhân vật quan trọng ‘thăng chức rất nhanh’ trong cảm nhận của em. Nhưng cô ấy lấy thành thạo một nghề, làm cuộc sống của bản thân thực sự rất tuyệt, mở một cửa hàng gia đình vui vẻ, tụ tập một đám người cùng chung chí hướng. Càng quan trọng hơn là linh hồn của cô ấy phong phú, tầm mắt nhìn ra trông rộng. Khi đối mặt với khó khăn, xử lý vấn đề, có chừng mực, biết tiến biết lùi. Em cho rằng đây là chơi khua môi múa mép, thích thể hiện là có thể làm được à? Đây là tích lũy trong cuộc đời cô ấy, đọc sách, học hành, một ly một lai đều sẽ không trở thành món nợ chết.”
Ánh mắt Khương Dặc trống trải sâu xa, mờ mịt và luống cuống dần dần hiện ra.
Trác Dụ vỗ vỗ bả vai cậu ấy, thấm thía nói: “Em muốn học ván trượt, học trượt tuyết, nhưng em có nghĩ đến không, con đường này, càng khó khăn hơn cả việc đi học. Thân thể đau xót, không thể chống lại tổn thương, không cách nào biết trước nguy hiểm, em thật sự có dũng khí gánh vác à?”
Khương Dặc muốn lớn tiếng tỏ thái độ, nhưng ba chữ “Em có thể” đến giây phút này, cậu ấy phát hiện thế mà lại do dự giữa môi với răng mình, trong lòng có một giọng nói bị đánh thức khác đang thận trọng khuyên nhủ.
Trác Dụ đứng lên, hoạt động gân cốt do ngồi lâu một chút: “À đúng rồi! Thuận tiện nói cho em một tiếng. Tuy anh có thể dạy dỗ, nhưng năm đó lúc anh thi đại học, cũng đủ lựa chọn vào học ở một đại học hạng nhất nào đó.”
Khương Dặc ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
Cậu ấy phát hiện, ở trước mặt người chân chính có trải nghiệm, có thực lực, lời nói tàn nhẫn thành chứng minh cho sự ngu ngốc vô dụng nhất. Vì thế yên lặng làm một cắt cổ động tác, để tỏ rõ quyết tâm.
…
Sau khi giao lưu chiều sâu, Trác Dụ gọi điện thoại cho Khương Vinh Diệu: “Bố ạ, con muốn thương lượng một chuyện với bố.”
…
Việc Khương Dặc không thích đi học này, đã là vấn đề nan giải tồn đọng trong nhà, mấy lần làm Khương Vinh Diệu tức giận đến muốn phát bệnh tim. Chỉ bằng tác phong tiêu dao tự tại hiệp khách này của cậu, cho dù để cậu kế thừa gia nghiệp cũng sẽ là nỗi đau khổ cho cả hai bên.
“Sao em chưa bao giờ nói với anh những việc này?” Trác Dụ hưng sư vấn tội.
Khương Uyển Phồn bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Đây còn không phải là việc xấu trong nhà chớ truyền ra ngoài à.”
“Anh là người ngoài á?”
Mắt thấy anh khí thế tăng vọt vì nắm được đằng chuôi, Khương Uyển Phồn lườm anh một cái, đánh đòn phủ đầu: “Chuyện của anh với nhà cô anh, hình như cũng có coi em là người trong nhà đâu.”
Trác Dụ tự giác ngậm mồm, đôi tay ôm quyền cam nguyện nhận thua.
Khương Uyển Phồn mím môi cười, nhưng cũng thật sự tò mò: “Sao anh thuyết phục được bố em cho phép Tiểu Dặc ở lại đây?”
Phương pháp của Trác Dụ đơn giản thô bạo, ra mệnh lệnh quân đội với bố vợ: “Bố cho con một năm, để con dẫn dắt Khương Dặc. Giúp nó tìm đúng định vị cuộc sống của mình, không có cách nào ép buộc được chuyện học hành, nhưng nó sẽ hiểu ra mình thật sự muốn cái gì, có thể làm việc gì.”
Có đôi khi, tâm trí nhận biết rõ ràng chuẩn xác càng thực tế hơn so với chí khí lớn kế hoạch mờ mịt.
Khương Uyển Phồn mang thái độ hoài nghi: “Bố em không phải người dễ dàng bị mê hoặc.”
“Anh nói với ông ấy, kỳ hạn một năm, nếu anh không làm được thì lại mua một căn biệt thự bên sông, chỉ viết tên của em.”
“…”
Ông chủ Trác đỉnh thật.
Việc của Khương Dặc giải quyết tốt đẹp, Kỳ Sương khá vừa lòng. Bà mừng rỡ cả ngày không khép miệng được khác hẳn với hai ngày trước tươi cười miễn cưỡng. Bà tới thành phố B còn gặp một người, là học sinh cũ của bà, bà Mạnh Viện.
Bà Mạnh vô cùng cảm kích cô giáo, tiếp đón bà ấy như mẹ ruột, nhiệt tình đến nỗi bà Kỳ Sương cũng cảm thấy đau đầu: “Ôi chao, cô không đi chơi đâu, ngồi xe lâu đến chóng cả mặt rồi.”
Bà Mạnh nhiệt tình không ngừng nghỉ, kiến nghị cực kỳ cứng rắn: “Cô ơi, chúng ta đổi sang ngồi trực thăng!”
Kỳ Sương lập tức lên tinh thần: “Vậy được! Tiếp tục chơi!”
Ở trên máy bay trực thăng tư nhân, xem thoả thích cảnh đẹp thành thị. Kỳ Sương mang kính bảo vệ, một đầu tóc bạc vô cùng hiên ngang, một bà cụ ngầu đét.
Trên máy bay, hai cô trò nói chuyện phiếm, nói chuyện quá khứ. Bà Mạnh vẫn canh cánh trong lòng việc năm ngoái Khương Uyển Phồn từ bỏ chữa bộ thêu “Nữ Quan Châm”.
“Ở trong mắt em, con bé chính là người thích hợp nhất. Bản vẽ này với em mà nói có ý nghĩa cực lớn. Cô Kỳ, cô có nhớ không, lần đầu tiên cô giảng giải đồ thêu cho em, chính là bức Nữ Quan Châm này. Dùng hết khả năng của chúng em làm quốc bảo bị lạc ra hải ngoại trở về, là mong muốn suốt đời của Hải Lan, mà để hậu nhân của cô đến hoàn thành chữa trị, là suy nghĩ cá nhân của em.”