Tiếng loa phóng thanh lảnh lót vang lên
“Khương Uyển Phồn! Khương Uyển Phồn! Người nhà đang tìm. Nghe được xin đến điểm cứu hộ số 2 sau khi nghe thông báo.”
Trác Dụ vỗ vỗ bả vai cô, sau đó buông người ra: “Qua đi. Chắc người nhà em đã rất lo lắng rồi.”
Đêm mưa hỗn loạn, thật sự cũng không thích hợp để nói chuyện tình cảm.
Khương Uyển Phồn lưu luyến, mỗi bước đi là một lần quay đầu lại. Trác Dụ vẫn đứng tại chỗ.
Khương Uyển Phồn đỏ mắt, mưa bên ngoài giống như rơi vào trong lòng cô.
“Chị! Bố! Chị ở kia!!” Khương Dặc nhảy dựng lên vẫy tay, kéo Khương Vinh Diệu chạy sang.
Khương Vinh Diệu thiếu chút nữa ngã lăn quay, nhưng ông cũng không quở trách con trai. Sau khi nhìn thấy con gái bình an, ông luôn mồm nói “Tốt, tốt, tốt.”
Khương Dặc vội gần chết: “Em muốn xông lên tìm chị, nhưng đến giữa sườn núi thì bị ngăn lại không cho lên!”
Khương Uyển Phồn sửng sốt. Vậy Trác Dụ đi lên như thế nào?
Cô đứng dậy nhìn lại, biển người mênh mông, đã tìm không thấy bóng dáng anh.
…
Cứu hộ vẫn tiếp tục, không chỉ trấn Lâm Tước, nhiều vùng núi huyện thành gặp tai nạn nghiêm trọng. Tin tức truyền thông thay phiên đưa tin, đứng đầu danh sách các tin Weibo.
Tín hiệu thông tin gián đoạn mấy tiếng. Khi có thể liên hệ lại thì đã là sáng sớm hôm sau.
Tiếng rung nhắc nhở liên tục dồn dập làm tay tê dại, thoáng nhìn một cái tất cả đều là Tạ Hựu Địch. Trác Dụ còn không có lướt xong, điện thoại đã vang.
“Cuối cùng thì cậu cũng nhận điện thoại!” Tạ Hựu Địch quát: “Mẹ nó cậu như người trời chạy đi Lâm Tước! May tôi thông minh đoán được, không thì cậu chết ở đó cũng không ai nhặt xác cho cậu!”
Trác Dụ vui vẻ: “Vậy cậu giúp tôi khắc cái bia không có chữ.”
“Cút đi! Cười cái rắm.” Tạ Hựu Địch thô lỗ hỏi: “Cậu có thiếu tay thiếu chân không?”
Trác Dụ cúi đầu nhìn áo sơ mi rộng mở, trên eo quấn băng gạc, vết thương phía bên phải vẫn vô cùng đau đớn. Anh nghiêm trang trả lời: “Tay chân không thiếu, thiếu một quả thận.”
Tạ Hựu Địch nghẹn lúc lâu, ngây thơ đặt câu hỏi: “Cậu mạnh như thế với Tiểu Khương à?”
Trác Dụ cạn lời, người anh em này luôn chú ý những chuyện rất kỳ lạ.
Sắc trời sáng lên bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, ánh sáng ngoài cửa sổ không nhanh không chậm chiếu dần vào, lại bỏ ra vài sợi nắng xa xỉ.
Trác Dụ bừng tỉnh, đêm qua giống như một giấc mộng lớn.
Tạ Hựu Địch còn đang thao thao nói chuyện, Trác Dụ không nghe lọt chữ nào. Anh nhìn chằm chằm vào ánh sáng chợt đến, vết thương trên eo vẫn đau. Còn có một giây kia, cảm giác chân thật Khương Uyển Phồn chủ động ôm lại anh, làm cả người anh trầm tĩnh, thả trôi, xúc động nào đó nứt ra thành cái khe, dùng hết sức lực chảy ra bên ngoài.
“Tạ Hựu Địch.” Anh bỗng trầm giọng gọi.
“Hả?”
“Nếu tôi rời ‘Triệu Lâm’, cậu có thể...”
“Có! Tôi có thể! Mặc kệ cậu làm cái gì, làm thành công hay không. Có anh em ở đây, nhất định không để cậu đói chết.” Tạ Hựu Địch kích động “móa” một tiếng: “Cuối cùng cậu cũng ngộ ra. Thiếu một quả thận này thật tốt, thiếu thật tốt đó.”
…
Đỉnh lũ rút đi, con đường dần dần khôi phục đi lại được. Đường cao tốc không bị ảnh hưởng quá lớn, Trác Dụ lái xe về vào buổi chiều. Lúc đi, anh gửi tin nhắn cho Khương Uyển Phồn, chỉ có hai chữ:
“Đi đây.”
Khương Uyển Phồn cũng nhắn lại ngắn gọn: “Chú ý an toàn”.
Ăn ý với nhau, không ai nhắc lại chuyện tối qua.
Đi cao tốc hết 5 tiếng đồng hồ, Trác Dụ từ cửa cao tốc trực tiếp đến công ty.
Anh đã hai ngày không lộ diện, Lâm Cửu Từ đã nổi trận lôi đình, quở trách anh ở trước mặt nhân viên công ty. Trác Dụ nghe nhưng cũng không lọt tai hết, bởi vì vết thương chỗ bụng đau đến hoảng.
Trong tiếng trách cứ của Lâm Cửu Từ, Trác Dụ không nhanh không chậm đi đến sô pha, ngồi xuống.
Trong nháy mắt yên tĩnh, sắc mặt Lâm Cửu Từ khó nhịn.
Trác Dụ vẫn tươi cười: “Chú, chú tiếp tục.”
Lâm Diên ở bên không kìm nén được, sốt ruột: “Anh thân là quản lý cấp cao của công ty, hai ngày không nhận điện thoại, không có tin tức không đến công ty. Anh còn nói lý à?”
Trác Dụ nhìn về phía anh ta, ý cười sâu hơn chút: “Không lý luận. Vậy theo quy định chế độ, có phải tôi nên đi không?”
“Anh!”
“Lâm Diên.” Lâm Cửu Từ quát lớn, ông ta trầm mặt vung tay lên: “Đừng nói nữa.”
Trác Dụ về văn phòng, Chu Chính đang chờ.
“Tổng giám đốc Dụ, anh có ổn không? Hẳn nên về nghỉ ngơi, đừng tới công ty.”
Tay trái che bụng của Trác Dụ từ từ rũ xuống.
Người ngoài không thân chẳng quen còn nhiệt tình hơn cả người trong nhà có quan hệ họ hàng.
“Tôi gọi điện thoại cho anh một đêm, sau đó lại tìm đến anh Địch mới biết được anh đi Lâm Tước.” Chu Chính nói: “Không ngờ bên kia lại mưa to như vậy. Tổng giám đốc Dụ, anh ổn chứ?”
“Đều đã qua rồi.” Trác Dụ dựa vào sô pha ngồi xuống, tư thế không thoải mái, nửa nằm nhắm mắt.
“Chủ tịch Lâm cũng thật là, không hỏi han gì anh, thị uy cũng không thể làm mất mặt anh trước nhiều người như vậy.”
Trác Dụ cười nhạt: “Mặt mũi là cho người khác xem.”
Thấy anh mỏi mệt, Chu Chính cũng không đành lòng nói thêm nữa.
Yên tĩnh mười mấy giây.
“Chu Chính.” Trác Dụ chợt nói: “Nếu tôi rời đi công ty, anh có tính toán gì không?”
Chu Chính kinh ngạc: “Tổng giám đốc Dụ, anh phải đi à?”
Nhân viên đến thêm nước trà vừa hay nghe được một câu này, bàn tay đặt lên then cửa thu về tiếp đó xoay người rời đi.
...
Ở một góc không người, tiếng nói chuyện điện thoại càng lúc càng nhỏ.
“Chị Mẫn, chị có bận không? Em mới nghe được một chuyện, muốn báo cho chị.”
…
Vài ngày sau, trên đường Trác Dụ đến bệnh viện thay thuốc thì nhận được điện thoại của Trác Mẫn Mẫn.
Giọng điệu Trác Mẫn Mẫn khá vững vàng, nói lâu lắm không gặp, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Lúc anh vội đến nhà họ Lâm mới phát hiện Trác Di Hiểu cũng ở đây.
“Không phải hôm nay có lớp à?” Trác Dụ kinh ngạc.
“Có lớp.” Trác Di Hiểu hất cằm về phía phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Cô nhất định bắt em đến.”
Trác Dụ khẽ nhíu mày.
“Đều tới rồi. Cô làm tôm cháu thích ăn nhất.” Giọng Trác Mẫn Mẫn không mặn không nhạt. Hôm nay bà ta mặc quần, ống quần bên phải trống rỗng thắt thành nút, không đeo chân giả, thoạt nhìn cực kỳ kì dị.
Trác Dụ nhíu mày càng sâu.
Trác Mẫn Mẫn một tay chống batoong, tay kia bưng mâm, khập khiễng đi về phía bàn ăn.
“Để cháu.” Trác Dụ nhanh chóng duỗi tay, lại bị Trác Mẫn Mẫn đẩy ra.
Mặt Trác Mẫn Mẫn không biểu tình, kéo phần còn lại của chân đã bị cụt, từng bước một đi được cực chậm: “Cô biết có một số việc tựa như đồ ăn này, để lâu là lạnh thấu, quên mất, không thèm để ý.”
“Cô.” Trác Di Hiểu ở bên nhỏ giọng gọi bà ta.
Trác Mẫn Mẫn cười cười: “Di Hiểu vẫn luôn nghe lời nhất, như khi đó cô cũng nghe lời bố các cháu nhất. Nhưng có ích lợi gì đâu, nghĩ sai thì hỏng hết, chẳng có cơ hội để làm lại.”
Chợt nhắc đến bố mình, Trác Di Hiểu theo bản năng trốn ra sau, vẻ mặt luống cuống.
Trác Dụ một tay ngăn em gái ở phía sau: “Cô.”
“Dù cháu có gọi tiếng cô này hay không, cô vẫn hy vọng cháu sống tốt. Chuyện cô và bố cháu đều đã qua. Một chân này của cô, dù sao nhiều năm như vậy không có, nên quen cũng đã quen. Không ai còn nợ ai.” Trác Mẫn Mẫn không nhanh không chậm nói, lại nhiệt tình kéo Trác Dụ ra trước ghế: “Ngồi đi, ăn cơm.”
Sắc mặt Trác Dụ căng chặt, tay rũ ở sườn, khẽ nắm thành quyền.
Bỗng nhiên lòng bàn tay ấm áp, anh chậm rãi nghiêng đầu.
Là Trác Di Hiểu nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.
Cảm giác được em gái căng thẳng sợ hãi, Trác Dụ dùng sức nắm lại tay cô bé.
Ngay khi sự kiên định của anh quay lại, Trác Mẫn Mẫn ngồi vào chỗ, không báo trước cuốn ống quần trống rỗng lên, không kiêng dè lộ ra cái chân tàn khuyết kia. Phía dưới đầu gối không còn gì, cơ bắp co rút một vòng. Nhiều năm như vậy qua đi, chỗ khâu vẫn thỉnh thoảng sưng đỏ.