Chúng Ta Điên Mất Rồi

Chương 34: Tình Trạng Nguy Hiểm




Sau khi trở lại biệt thự cô khó chịu bức bối không yên vì cuộc gặp mặt chiều nay, cô ghét phải tiếp xúc với những con người giả dối và tàn nhẫn đó. Trong tình trạng tâm trí buồn cực ấy cô lại muốn được giải tỏa bằng âm nhạc và cô nhớ tới chiếc đàn dương cầm tầng trên. Từ ngày hôm đó cô cũng không còn nghe thấy tiếng đàn phát ra từ căn phòng đó nữa, cũng vì sự tò mò cũng vì muốn được giải khuây cô đã đặt chân vào căn phòng đó.

Nhìn chiếc đàn dương cầm bằng thủy tinh cực kỳ đúng gu của mình cô không khỏi phấn khích, không kìm lòng được mà ngồi xuống và đặt tay lên phím đàn. Bản nhạc kinh điển “Romance” vang lên với giai điệu du dương thăng thầm, tổng hợp giữa sự nồng nàn của tình yêu của bản nhạc và sự bi thương trong cô tạo lên một bản nhạc sâu lắng. Cô vẫn chưa từng hết tình yêu dành cho âm nhạc chỉ là đôi lúc âm nhạc không khiến cô được an ủi mà nó lại đem cho cô những cảm xúc tiêu cực và những ký ức đau buồn.

Cũng không biết nước mắt đã tuôn rơi vào lúc nào càng không biết mình đã lặp lại bao nhiêu lần bản nhạc cho đến khi tay cô đơ cứng. Xoa nhẹ mu bàn tay rồi đứng lên, nhưng vừa nhìn ra phía cửa đã thấy Trầm Mặc Ngôn thân dựa vào tường tay cầm điếu thuốc. Đúng lúc nhìn thấy nhau làm cô giật mình xém ngã ngửa, hắn cũng không ngần ngại nhìn thẳng cô rồi đưa điếu thuốc lên hút một hơi. Đứng ngây ngất hơn 5 phút thì hắn đứng thẳng dậy rồi rời đi, nhưng khi hắn vừa đi thì trên bước tường liền xuất hiện một mảng màu đỏ sẫm đã bắt đầu khô. Cô tò mò đi đến rồi chạm tay lên mảng tường đó sự nhớt nhát trên tay và mùi tanh nồng nực khiến cô khẳng định đó chính là máu rồi cô bất giác nhìn theo hướng hắn vừa đi.

Tối hôm đó trên bàn ăn cũng không hề có bóng dáng hắn, cô cũng không biết bản thân đang tò mò hay bận tâm vì điều gì rồi bất giác hỏi bà Lý, “Anh ta vẫn hay thường xuyên biến mất bật tăm vậy hay sao?”. Nhìn ánh mắt của cô bà Lý kẽ nở nụ cười rồi đáp “Ông chủ thực ra là không hay thường xuyên có mặt tại biệt thự đâu chỉ từ lúc có phu nhân ở đây mới hay ở như vậy thôi”. Cô khó hiểu vì câu nói của bà Lý, chả lẽ gia đình thực sự có thể trói được bước chân người đàn ông, điều đó thật hoang đường. “Vậy đây cũng không hẳn là nhà anh ta, tôi cũng chưa từng gặp gia đình của anh ta” kết hôn cũng đã gần một tháng nhưng chồng mình là người như thế nào xuất thân như thế nào cô còn chưa hề hay biết.

“Phu nhân chính là gia đình của ông chủ” nghe sau câu nói của bà Lý thực sự khiến cô khó ngủ, gia đình cái gì chứ. Hắn với cô chỉ là đối tác mà thôi, hai người có thể đáp ứng nhu cầu nên bắt buộc ở bên cạnh nhau nếu nói là gia đình cô thực sự không mong mình có phước phần đó. Bọn họ ngoài trừ tờ giấy đăng ký kết hôn ra thì rõ ràng là hai thế giới riêng biệt, nếu như cô không gặp hoàn cảnh bi kịch như hiện tại cô lại đành lòng lấy một tên xã hội đen hay sao.

Tình trạng lạ giường của cô cũng đã được giải quyết rồi nhưng cô vẫn không thể yên tâm ngủ ngon tại ngôi biệt thự này, không biết tại sao nhưng từ khi bắt đầu chìm vào giấc ngủ cô lại tự nhiên mơ thấy mình rơi vào trạng thái bị rượt đuổi. Đêm nào cũng phải chạy trối chết trong ngôi biệt thự to lớn này khiến cô mệt mỏi và xuất hiện cảm giác bất an. Có lẽ do quá nhiều chuyện xảy ra hoặc do còn quá nhiều thứ vẫn chưa thể giải quyết được nên tâm trí cô căng thẳng không yên. Cô cũng cảm thấy thể trạng mình yếu dần đi, toàn thân nhức mỏi như vận động viên ăn uống cũng không ngon miệng kể cả là loại bánh ngọt cô thích nhất.

Khi quay trở lại làm việc tại tập đoàn chú Liêm đã để ý tinh thần của cô có vấn đề và đề nghị cô nên đi khám nhưng cô từ chối. Càng tìm hiểu về tình trạng tài chính của Lệ Đằng càng thấy nhiều vấn đề rắc rối cần giải quyết. Rốt cục Lệ Thoái điều hành tập đoàn kiểu gì mà chỉ trong vòng ba tháng tập đoàn đã rơi vào tình trạng suy thoái lỗ nặng nề. Hầu như tất tả tài sản đều đang được thế chấp cho ngân hàng, nguồn vốn và cả lợi nhuận đều để chi trả cho những khoản nợ. Nhìn số liệu thống kê tài sản thực sự khiến một đứa không quá rành về tài chính như cô cũng nhận thấy được tình trạng nguy hiểm của tập đoàn. Không lẽ Lệ Thoái không đợi cô phá hủy đã muốn tự tay mình phá hủy sự nghiệp của bản thân rồi.