Chúng Ta Điên Mất Rồi

Chương 23: Mối Quan Hệ




Sau khi gặp chú Liêm cô được đưa về lại khu tập thể chung, khi đi vào cô chú ý đến một góc có một đám người đang tụ tập lại và từ phía xa cô nhìn thấy bóng dáng của Hòa An. Tiến lại gần cô nghe tiếng Hòa An đang nức nở, bọn họ đang bắt nạt cô bé với giọng đanh thép “Chẳng phải mày thân với nó lắm hay sao mau dụ nó ra cho bọn tao thì bọn tao sẽ tha cho”. Chính là giọng của chị đại, qua lời cô ta thì cô cũng đã hiểu “nó” có nghĩa là ai “Tìm tôi sao?”. Nghe giọng lạ bọn họ bắt đầu tản sang hai bên và cô đi đến đứng trước Hòa An, đối mặt cùng chị đại.

“Vết thương sao rồi, tôi không mong nó quá nặng” cô nói rồi ấn vào vết thương trên tay chị đại do chiếc đũa hôm đó gây ra. Cô ta bị đau liền hất tay cô ra và gằn giọng nói “Mày đừng có đắc ý đây là nhà tù không ai quan tâm một vị tiểu thư sẽ chết như thế nào đâu”. “Nếu một vị tiểu thư giàu có như tôi chết mà không ai quan tâm, vậy còn cô?” cô nở ra một nụ cười coi thường, nhàn nhạt nói.

Cô ta nhìn thái độ của cô không nhịn được liền đấm vào mặt cô một cái, cô bị đấm đến xay xẩm mặt mày ngã nhào ra đất. “Chị Đan” Hòa An la lên rồi đỡ cô từ dưới đất dậy, cô cũng không nhân nhượng liền đạp cho cô ta một phát ngã lăn ra. Bọn bên chị đại thấy vậy cũng nhào vô bắt đầu đánh cô, khung cảnh hỗn loạn hai chị em cô bắt đầu đánh trả. Cô chưa từng học chuyên về môn võ nào chỉ là những thao tác tự vệ bởi vì mẹ cô không cho phép bà ấy cảm thấy đôi tay đàn lên một bản nhạc không thể nắm lấy áo người khác mà đánh.

Rất nhanh quản phòng đã tới và ngăn bọn cô lại, hai bên đều xây xát nghiêm trọng nhưng vậy cũng coi như là hòa đi. Nhưng sự thật đã chứng minh cô với bọn họ không cùng đẳng cấp, thay vì bọn họ bị đưa đến phòng biệt giam thì chị em cô lại được đưa đến phòng y tế. Lúc này cô mới bắt đầu hỏi chuyện Hòa An “Rốt cục là có chuyện gì?” cô bé trầm ngâm một lúc rồi đáp “Bọn họ gọi em ra rồi đe dọa em phải hẹn chị ra bãi rác để trả thù”. “Ừmmm” cô tay chống cằm nhìn gương mặt bối rối thẹn thùng của cô bé mà tâm trạng vui lên nhiều. “Vậy em đã từ chối để chị không bị đánh?” cô cười vuốt nhẹ tóc Hòa An, đã rất lâu rồi cô chưa nhận được sự bảo vệ đáng yêu đến vậy. “Dạ...Nhưng chị vẫn bị đánh mất rồi” Hòa An thực sự vẫn còn là một cô bé rất trong trẻo và ngây thơ, cô không biết bao giờ cô bé đáng yêu này sẽ bị cuộc đời thay đổi nhưng cô mong mình sẽ bảo vệ được mối quan hệ này. Ít nhất sẽ không có một Mạt Nhi thứ hai.

Cũng không biết Trầm Mặc Ngôn đã giải quyết mọi chuyện như thế nào nhưng rõ ràng là rất hiệu quả vì chưa đầy một tuần cô đã được thả. Trước khi đi cô đã nói với Hòa An “Chị sẽ đưa em ra khỏi đây sớm nên tới lúc đó nhất định phải bình an”. Trên đường đi ra khỏi trại giam cô còn gặp được chị đại được áp giải đi cùng hướng. Sau vụ xô xát đó cô ta đã lãnh án thêm 10 năm và cũng chuyển về một nhà tù khác có điều kiện thấp hơn. Một con đường rất dài hai đoàn người đi cùng nhau nhưng gương mặt hai bên lại trái ngược, một bên hân hoan và thoải mái bên còn lại thì căng thẳng và buồn bực. Cô ta hai mắt không rời khỏi cô với sự thù hận khi ra đến gần cửa cô đã yêu cầu với quản phòng cho cô nói với cô ta vài câu. “Hẳn cô đang căm ghét vì sự xuất hiện của tôi khiến cuộc sống cô bất hạnh nhưng cô tin tôi đi, tôi chưa từng có suy nghĩ tiếp cận vào cuộc sống của cô. Là bản thân cô tự xen vào cuộc đời của tôi và nghĩ chúng ta cùng đẳng cấp, nhưng chắc cô đã hiểu chúng ta có xuất phát không giống nhau càng không bao giờ có chung đích đến”.

Lúc bước ra khỏi cửa trại giam thấy Trầm Mặc Ngôn vẫn một thân đen quen thuộc, miệng ngậm một điếu thuốc và dựa vào cửa sau của xe nhìn cô. Trong không khí lại toát lên mùi hương cỏ cây, cô từng bước tiến về phía hắn từ giây phút này cô đã biết thực sự không còn đường lui. Lên chiếc xe Rolls – Royce và xa bắt đầu di chuyển, cô nhắm mắt tựa đầu ra phía sau cô không muốn lưu lại đoạn đường này càng không muốn trở lại trại giam. “10 năm là đủ rồi sao?” giọng hắn vang lên phá tan bầu không khí, cô biết hắn nói đến vụ chị đại kia. Không đơn giản gì để chỉ đánh nhau mà tăng lên 10 năm chịu án, sự trả thù này của cô cũng mất không ít tâm sức. “Thời gian cô ta gặp tôi chưa tới một tháng mà phải ghi nhớ tận 10 năm vậy là đủ rồi” cô nói rồi mở mắt nhìn vết thương trên tay rồi nhìn chiếc xe bus chuyên chở tội phạm đang di chuyển với hướng ngược lại và càng ngày càng cách xa cô.

Có rất nhiều cuộc gặp trên đời này sẽ xuất hiện từ thâm sâu đến hời hợt hay chỉ vô tình lướt qua nhưng đều đã được sắp đặt trước cả rồi vì vậy hãy luôn tỉnh táo với mọi mối quan hệ vì chúng ta không thể nào nắm bắt được tương lai càng không lường trước được tâm cơ của con người.