Chúng Ta Điên Mất Rồi

Chương 14: Bi Kịch Tiếp Nối




Trong giấc mơ cô cảm thấy mình được ôm lên và đặt trên một chiếc giường lớn, cô không nhìn rõ được mặt người bế mình chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo khi người đó chạm vào cô. Trong không khí nồng nặc mùi rượu không rõ của cô hay của ai, nhưng thoang thoảng vẫn chính là hương thuốc lá mùi cỏ cây. Cô lại thấy cơ thể mình nhột nhạo khó chịu, có thứ gì vừa lạnh vừa thô lướt trên da thịt nóng bỏng của cô. Thứ đó lướt qua rất nhiều nơi từ thâm sâu đến nhạy cảm nhất làm cô có phần đỏ mặt nhưng mắt cô không thể mở và tay cũng không thể đẩy ra. Và cái thứ lành lạnh thô ráp ấy cuốn lấy cô cả đêm khiến cho cô ngủ không yên.

Khi cô tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa, quần áo cũng đã được thay mới, đầu cũng không có cảm giác đau nhức như mọi khi, dường như dấu tích say xỉn đêm qua không hề tồn tại. Khi cô bước xuống nhà Mạt Nhi đã ở đó và nấu sẵn canh giải rượu cho cô, ngửi mùi canh giải rượu cô mới dám khẳng định đêm qua cô đã uống say. Vậy có lẽ đồ cũng là Mạt Nhi thay và cho cô uống thuốc giải rượu, quả xứng đáng là một người vợ chuẩn mực.

Cuối cùng cô quyết định sẽ buông bỏ và cùng ông ngoại sang Pháp định cư với Lâm Thịnh, ông ngoại cô rất vui với quyết định đó. Vì cuộc họp cổ đông nên Mạt Nhi và ông ngoại sẽ qua Pháp trước, ngày hôm đó cô chỉ cần có mặt và thuận theo tự nhiên tiếp tục thừa hưởng số tài sản bằng với số cổ phần của mình. Cô vẫn chính là thiên kim tiểu thư Lệ Đằng cao cao tại thượng, chỉ cần Lệ Thoái ông ta không làm gì quá đáng hơn.

Nhưng rõ ràng bi kịch vẫn chưa từng buông tha cho cô.

Đang ngủ thì nhận được điện thoại của Mạt Nhi, cô ấy nức nở nói với cô “Lệ Đan ông ngoại...ông ngoại...”. Cô thực muốn phát điên quát lớn “Ông ngoại có chuyện gì? Hả?” “Ông ngoại đột nhiên ngất xỉu xong tôi đưa ông tới bệnh viện được một lúc sau thì bác sĩ báo...báo... ông ngoại bị đột ngụy nên mất rồi...”.



Cô không còn nghe thấy gì cả thân mặc áo ngủ chạy ra xe phóng đi, cô thực sự bị điên rồi ông ngoại của cô. Người thân còn lại duy nhất của cô... “Đùng”

Khi cô tỉnh lại đã là ngày thứ năm sau khi ông ngoại mất, vừa tỉnh dậy cô dựt ống truyền dịch trên tay ra lao ra khỏi phòng bệnh nhưng chú Liêm đã ngăn cô lại. Mấy phút sau thì cô ngất xỉu tại chỗ. Tỉnh dậy thêm một lần nữa cô trấn an bản thân thật bình tĩnh “Chú Liêm ông ngoại tôi đâu?”. Chú Liêm luôn túc trực bên cô đợi cô tỉnh dậy nhưng khi nhìn vào ánh mặt và gương mặt tiều tụy của cô ông ấy lại không thể mở lời.

“Chú Liêm tôi hãy nói thật cho tôi biết, ông ngoại tôi hiện đang ở đâu?”

Những ngày sau đó cô im lặng một cách đáng sợ, đến cả hơi thở cũng vô cùng nhẹ nhàng yếu ớt. Từ ngày xuất viện cô chưa từng rời khỏi nhà, cũng chưa từng đến mộ của ông ngoại. Xác ông ngoại được đưa về và án táng tại khu nghĩa trang dòng họ nhà cô, bà ngoại và mẹ cô đều nằm ở đó bây giờ thêm ông ngoại cũng chẳng biết bao giờ sẽ có mặt cô.

Cô thực sự chết lặng suốt ngày thẫn thờ rồi vô tình lúc nào rơi nước mắt, nước mắt của cô bây giờ không còn cần tới công tắc bật mở. Bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu có hình ảnh của người nhà nước mắt cô đều tự động rơi. Cô cũng chẳng còn cảm thấy tim mình khó chịu nữa, chỉ là cơ thể rất mệt từ di chuyển đến hoạt động kể cả hít thở cũng khiến cô mệt mỏi.