Chúng Ta Đều Là Thế Thân

Chương 3: Mascow có một người con gái rất đẹp




Thấm thoát trôi qua cũng là cuối tuần. Minh Vũ và Kiều Oanh thu xếp đồ đạc để ra sân bay.

Cô mặc một chiếc áo thun và quần yếm bên ngoài, trông như một đứa trẻ, còn hắn thì ăn mặc có chút phần trưởng thành.

Cô và hắn như “ba đưa con đi chơi” chứ không giống như một cặp đang đi du lịch.

Chuyến bay khởi hành rất sớm nên cô cũng không được ngủ nhiều, lên máy bay cô ngủ thiếp đi không biết trời đất.

Từ đây đến Mascow là khoảng 8 tiếng, nên hắn đã mua đồ ăn gọi cô dậy ăn.

“Kiều Oanh, dậy ăn chút gì đi“.

Hắn lay nhẹ người cô, cô nằm từa vào vai hắn trong 4 tiếng đồng hồ mà hắn không có chút động đậy.

“Ăn gì?” Cô vươn người ngáp dài một cái.

“Kiều Oanh, cô là heo à? Ngủ suốt thế?”

“Anh mới là heo“.

“Cô ăn cái gì tự gọi đi“.

“Spaghetti bò bằmmmm“.

Minh Vũ nhấn nút gọi tiếp viên.

“Một vang đỏ, hai mỳ ý bò bằm, một sữa nóng“.

“Nè anh gọi sữa nóng cho ai vậy? Tôi cũng muốn uống vang”

“Ngoài cô tiểu thư Kiều Oanh đây thì còn ai à?”

“Tôi không thích uống sữa nóng“.

“Cô phải uống cho ấm bụng, không tý cô sẽ bị đau bụng hiểu không?”

“Nhưng mà...”

Chưa nói dứt câu hắn liền chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn.

“Ngoan đi“. Minh Vũ xoa nhẹ đầu cô một cái.

Rõ ràng hắn mới chính là người có vấn đề, tại sao lại hôn cô chứ? Hắn coi cô như Nguyệt San của hắn sao?

Cô thì ngược lại, dường như cô nhận ra tính cách của hắn trái ngược hoàn toàn với Triệu Hy. Ở cạnh Minh Vũ, cô vẫn sáng suốt biết được hắn không giống Triệu Hy, càng không phải kẻ thế thân.

“Kiều Oanh Oanh, cô bị đụng đầu vào đâu à? Ăn đi“.

Minh Vũ kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ đang chảy trong đầu. Hắn bọc chiếc khăn lên cái ly để cô cầm không bị nóng.

“Uống ít sữa cho ấm bụng đã rồi ăn“.

Hắn coi cô như đứa con nít lên ba sao? Tại sao lúc nào cũng cứ kè kè nhắc nhở cô chứ.

Ăn no thì phải ngủ, cô dựa vào vai hắn rồi ngủ thiếp đi. Còn Minh Vũ, hắn nhìn cô với vẻ mặt đăm chiêu. Hắn nghĩ, mình đang bắt đầu coi cô là Kiều Oanh Oanh khi nào vậy chứ? Rõ ràng người hắn yêu là Nguyệt San, hắn không muốn phản bội Nguyệt San càng không muốn thấy Kiều Oanh Oanh phải khóc.

“Mày bị gì vậy Minh Vũ, sao phải đau buồn khi cô ta khóc lóc chứ?” Tâm trí hắn đang rối bời, không biết mình thật sự muốn gì. Thể xác hay tâm hồn?

Nghĩ ngợi một hồi lâu, máy bay cũng đã hạ cánh xuống sân bay ở Mascow. Minh Vũ lay lay người cô dậy, cô có tật ngủ rất say biết thế hắn không để cô ngủ tiếp.

“Kiều Oanh máy bay sắp rơi rồi!”

“Huhu anh đùa sao? Sắp chết rồi sao?”

Cô ngó nghiêng xung quanh, chỉ thấy máy bay đáp đất một cách an toàn.

“Đồ lừa đảo“.

“Không nói thế tôi bỏ cô lại à?”

“Được rồi, cảm ơn“.

Vừa đi xuống lấy hành lý cô nghịch ngợm chạy nhảy xung quanh.

“Kiều Oanh, cô chạy nhảy lại vấp té cho xem!”

“Tôi không sao“.

Minh Vũ sợ cô còn mêth nên đã xách hết hành lý, còn cô hắn chỉ cho cô cầm một cái túi nhỏ xíu.

“Anh biết nói ngôn ngữ Nga không?”

“Trước đây có học qua“.

“Ồ, hồi học đại học tôi cũng được học tiếng Nga, bây giờ cũng có tác dụng rồi“.

Minh Vũ gọi một chiếc taxi đi đến một khách sạn 5 sao. Đó là khách sạn mà chị Hạ đã chuẩn bị cho hai đứa.

Tiếng chuông điện thoại của Kiều Oanh reo lên. Là chị Hạ gọi đến để hỏi thăm tình hình.

“Alo chị“.



“Ai vậy!?” Minh Vũ vừa soạn đồ bỏ vào tủ quần áo vừa hỏi xem ai gọi cho cô, dại này hắn cứ bất thường. Hay kiểm soát công việc của cô, cụ thể là hay ghen vô cớ.

“Chị Hạ gọi“.

“Tôi mua ít đồ, cô đí tắm nhớ phải xả nước nóng vào bồn, sau đó kiểm tra độ nóng của nước biết chưa. Coi chừng bị bỏng nghe chưa!”

“Tôi biết rồi“.

Nói xong hắn đi vào xả nước cho cô, biết tính cô lười nên chắc hẳn còn lâu mới chịu xả nước.

“Oanh Oanh, bọn em đến nơi rồi à?”

“Dạ, tụi em mới về đến khách sạn“.

“Vậy ăn uống gì đi nhé, ba ngày nữa sẽ có tuyết nên em kêu Minh Vũ mua ít áo lông để mặc, không em sẽ bị lạnh đấy!”

“Anh ta mang theo một đống đồ rồi, chủ yếu là đồ đông của em“.

“Vậy tốt quá, thôi hai đứa tranh thủ hưởng thụ. Về đi làm lại sẽ vất vả lắm đây“.

“Vâng“.

Nói rồi cô cúp máy, nghe tiếng nước chảy cô phát hiện Minh Vũ đã xả nước nóng cho cô rồi.

Nhiệt độ ngoài trời chỉ 13°C mà cô đã lạnh đến thấu xương. Ba ngày nữa nhiệt độ sẽ âm đến bao nhiêu độ đây?

“Hưmmm, ấm quá!”

Cô ngâm mình trong bồn tắm, hưởng thụ sự ấm áp hiếm có khi đặt chân đến Mascow.

“Kiều Oanh, cô đang tắm à?”

Tiếng từ bên ngoài vọng ra, cô hồi âm ngay sau đó.

“Chứ anh nghĩ là ai?”

“Tôi có mua ít quần áo cho cô“.

“Anh định để tôi ở đây luôn sao? Hai cái vali đều là đồ của tôi rồi đấy!”

“Sắp tới sẽ có tuyết, chuẩn bị thêm cho cô bớt lạnh“.

Kiều Oanh bước ra ngoài với cơ thể run rẩy, Minh Vũ vội lấy chăn đắp lên người cho cô.

“Uống sữa đi“.

“Tôi ghét sữa“.

“Cô có tin tôi đá cô ra ngoài cho cô chết rét không?”

Hắn đe doạ cô, vì biết cô không thích uống sữa. Nhưng đây là một điều bắt buộc, ngày nào hắn cũng ép cô uống sữa.

“Trời lạnh uống sữa nóng cho ấm bụng, hiểu không?”

“Không hiểu“.

“Ngoan, uống hết đi. Tôi đưa cô đến Siberia cho cô chết ngoài đấy, đến lúc đó cô sẽ trân trọng ly sữa nóng hơn“.

“Rồi, uống là được chứ gì!”

Tắm rửa xong hắn nằm trên giường ôm cô vào lòng. Người Minh Vũ rất ấm áp, mùi hương dễ chịu.

“Bỏ ra chật quá!”

“Người cô ấm quá, không nỡ“.

“Tên khốn, bỏ cái bên dưới ra. Nóng quá!”

Cô biết cái đó là cái gì rồi! Hắn đúng là tên khốn nạn không có liêm sỉ.

“Nằm im, tôi đá cô ra kia đó“.

Một lúc lâu sau cả hai người ngủ thiếp đi cho đến sáng.

Nhiệt độ buổi sáng giảm xuống đến khó tả, cái lạnh như cắt từng lớp da thịt. Cô chỉ muốn nằm lì trong phòng chết cũng không muốn ra ngoài.

“Minh Vũ, có thể ngủ thêm chút nữa không?”

“Bình minh đẹp lắm cô mở cửa sổ ra coi đi”

“Anh điên à, lạnh chết!”

“Lại đây tôi mặc áo cho cô”

Cô kéo cái chăn theo bên mình, mặc dù đã mặt hai lớp áo cũng khá dày nhưng cô vẫn thấy rất lạnh.

Hắn mặc thêm cho cô lớp áo khoác lông để giữ ấm, đeo thêm găng tay, vớ, mũ giữ ấm. Cô giống như đứa con nít không biết gì.

“Rồi ấm chứ?”



“Ưm ưm“. Cô gật đầu lia lịa, có thể nói hắn cũng khá quan tâm đến cô. Trừ bố mẹ và Triệu Hy, Minh Vũ là người thứ tư quan tâm cô nhiều nhất.

Cô mở cửa sổ ra, sương sớm còn đọng trên lá, những tia nắng ánh dương bắt đầu xuất hiện len lõi trong những đám mây.

“Minh Vũ, xem kìa. Lần đầu tôi mới thấy đó“.

“Suốt đời cô không bao giờ ra ngoài à“.

“Không“.

“Một người không có kĩ năng sống như cô ra đời thì chết sớm. Cô nên cảm thấy may mắn vì lấy được tôi đi“.

“Hứ, ai cần anh chứ“.

Cô biết sớm muộn gì cũng phải rời xa hắn, chỉ mong ông trời cho cô thêm ít thời gian nữa. Mong ông trời đừng lấy đi hạnh phúc của cô sớm như vậy.

“Kiều Oanh, nước nóng đây. Cầm lấy đi đường uống“.

Hắn sợ cô bị đau bụng sao? Sao lại quan tâm cô như vậy? Được rồi, cô cũng không phải Nguyệt San. Theo cô tìm hiểu từ chị Hạ, Nguyệt San tính tình khá trẻ con, cô đang cố gắng để trưởng thành lên nhưng vẫn bị hắn coi như đứa con nít lên ba.

“Đi đâu?”

“Quảng Trường Đỏ, nhà thờ chính tòa thánh Vasily và...”

Có rất nhiều nơi hắn muốn đến nhưng mà liệu đi một ngày có đi hết được không?

“Đến nhà hát Bolshoi đi!”

“Cô có hứng thú sao?”

“Anh muốn đến đó mà, sao lại không nói

cho tôi?”

Hắn thích ca hát, cũng muốn đến đó, nhưng sợ cô sẽ nhàm chán, nên không đề cập đến với cô.

Đi đến Quảng Trường Đỏ thì tuyết bắt đầu rơi, rất sớm so với dự báo.

“Minh Vũ, tuyết kìa, là tuyết đầu mùa đó”

“Tách” Một tấm hình cô tung tăng nhảy múa dưới tuyết đã được một nhiếp ảnh chụp lại và gửi cho hắn coi.

“Cậu trai, đây là bạn gái cậu sao?”

“Không..., bọn cháu là vợ chồng”

“Vợ cậu sao? Xinh đẹp, rất xinh đẹp. Đã rất lâu rồi Mascow mới có một người con gái đẹp đến thế”

“Cảm ơn bác”

“Tôi gửi cậu”

“Đây là...”

Một ông già nhiếp ảnh người Nga đưa cho hắn bức ảnh của ông chụp.

Một cô gái xinh đẹp như những bông tuyết mùa đông. Hoạt bát năng động, có chút ranh mãnh.

“Haha, tôi định nói nếu đó là bạn gái cậu thì nên giữ thật chặt lấy cô ấy. Một đoá hoa phải cần được chăm chút kỹ lưỡng, tôi thấy cô gái vô tư còn cậu thì tay xách nách mang, quả nhiên cậu chăm chút bông hoa rất kỹ lưỡng“.

Hắn chỉ biết cười trừ, hắn không biết từ khi nào mình lại ân cần chăm sóc cô, coi cô là Kiều Oanh Oanh chứ không phải cô gái kia. Hắn đã yêu Kiều Oanh sao? Nội tâm hắn cứ dằn vặt không biết như thế nào là đúng.

Cầm tấm ảnh trên tay hắn không biết phải nói gì. Im lặng nhìn tấm ảnh rồi ngước lên nhìn cô gái đang vui đùa trong tuyết.

“Minh Vũ, anh bị sao vậy?”

Cô cuối người ngước mắt lên nhìn hắn. Cô giật lấy tấm ảnh trong tay Minh Vũ. Nhìn một lúc lâu.

“Ai chụp đẹp quá đi“.

“Ông bác đằng kìa“.

“Qua nhờ bác ấy chụp cho hai đứa mình một tấm đi“.

Cô kéo tay hắn chạy đến phía ông bác. Cô nhờ bác ấy chụp cho một tấm ảnh cho cả hai đứa.

“Cười lên nào!”

“Tách”

Ông lại đưa cho cô tấm ảnh, cô cười rất tươi, hắn thì đứng đó nhìn cô đăm chiêu.

“Cô gái, cháu là khách du lịch sao?”

“Vâng”

“Bác có thể đăng tấm ảnh lên Instagram không?”

Cô không nghĩ nhiều nên đồng ý luôn yêu cầu của ông bác, xem như là trả phí.

Đến buổi trưa họ đến một nhà hàng đặc sản, ăn các món ăn ở đây. Có khá nhiều món ăn ngon, nhưng không hợp khẩu vị cô lắm.