Chúng Ta Đều Là Thế Thân

Chương 14: Ngôi nhà thứ hai




Kiều Oanh vừa lấy hành lý thì ra trước cổng đứng đợi ông Clitus. Cô vừa tính nhấc máy lên gọi thì bỗng nhiên một tên đàn ông mặc bộ suit đen đứng ngay trước mặt cô.

“Tiểu thư Perona, tôi đến đón cô đây“.

Thứ tiếng Nga đặc quánh khiến cô phải nhăn mặt suy nghĩ thì mới hiểu được hắn nói gì. Nhưng chất giọng này quen quá, cô từng nghe ở đâu rồi. Nhưng không thể nhớ được.

“Anh là...”

Cô nhìn toàn diện cậu ta để đánh giá. Nhìn thoáng qua có vẻ đã ngoài 27 tuổi. Mái tóc nâu được vuốt lên. Cô nhìn xuống đôi mắt cũng phải đứng hình vài giây, vì đôi mắt xanh như hồ ngọc bích cùng bộ suit chỉnh tề khiến không ít người chú ý đến.

Killian không đến chỗ hẹn của Minh Vũ mà nhờ một người khác đi.

“Tôi là Killian, là người sẽ đưa cô về dinh thự của ngài Clitus“.

Cô cứ lùng bùng lỗ tai, chẳng thể nghe rõ được gì, nhưng cô nghe được từ “Clitus “ thì cô đã hiểu được câu nói của cậu ta.

Hắn kéo vali và xách đồ dùm cô đến chiếc Porsche phía xa xa. Cô cũng không choáng váng lắm, vì rõ ràng là nhà ông ta rất giàu có. Chiếc xe này cho nhân viên đi mà thôi.

Bên ngoài là 9°C có hơi lạnh đối với cô. Khi vào trong xe đóng được cửa xe lại thì không khí cũng ấm dần.

“Cô có quen với khí hậu ở đây không?”

“Hơi lạnh nhưng tôi sẽ sớm quen thôi“. Cô ngồi quay mặt ra phía cửa xe, trời hiện tại không có tuyết nhưng cơn gió mùa đông hanh khô.

“Bây giờ chưa phải mùa hè nên Siberia vẫn còn hơi lạnh“.

“Tôi biết rồi“.

Cơn buồn ngủ ập đến, cô liền chợp mắt chờ đến đồng quê Siberia xinh đẹp. Sân bay cô đến cách nơi ông Clitus ở chỉ hơn 20km nên chợp mắt một chút thì cũng tới nơi.



Killian nhấc điện thoại lên để gọi điện thoại.

“Để cô ấy qua khu riêng đi, tiểu thư Perona sẽ đến trong 15p nữa, dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ đi“.

Cô ngủ nhưng cũng lùng bùng nghe được. Cô chỉ thắc mắc không biết cô gái đang ở trong dinh thự đó là ai...

...----------------...

Phía bên Minh Vũ, hắn ngồi đợi người trong điện thoại gọi đến, nhưng một số lạ lại gọi cho hắn.

“Alo, cậu là Minh Vũ phải không? Tôi là bạn của Killian, tôi đến theo lời cậu ấy bảo“.

Hắn ngó nghiêng nhìn xung quanh để xem người đó đang đứng ở đâu. Phía bên phải có người đàn ông mặc chiếc áo măng tô màu đen.

Hắn ta tiến đến chỗ Minh Vũ, gọi một chai vodka rồi ngồi xuống ghế phía đối diện.

“Tôi đưa cậu bức thư này“. Hắn ta đưa một tờ phong thư cho Minh Vũ. Chỉ làm theo lời dặn rồi ngồi nhâm nhi chai rượu với gương mặt thoả mãn.

Minh Vũ nhận lấy phong thư đang đặt trên bàn, hắn liền mở ra xem bên trong có gì.

Bên trong phung thư là một tấm ảnh người con gái mang hình bóng người hắn thương. Quả nhiên rất giống với cô ấy, bức ảnh được chụp lúc cô gái đó đang ở bên lưng đồi cỏ, trông thơ làm sao. Đằng sau bức ảnh có ghi một địa cách nơi hắn ở là 100km. Trong phong thư còn có một bức thư ghi bằng tiếng Anh.

“Gửi Minh Vũ, tôi là Killian. Tôi định sẽ đến gặp cậu nhưng hôm nay tôi có việc khá bận nên sẽ không thể gặp cậu được. Cậu cứ ở đây khám phá nơi này, 1 tuần sau tôi sẽ đến đón cậu đi đến nơi đó. Tôi không chắc cô gái đó là người mà cậu ngày đêm mong nhớ hay không nên chúng ta sẽ đến nơi cô ấy ở để kiểm chứng“.

Đọc xong bức thứ hắn nhất thời nheo mắt lại đưa cho chị Hạ đang ngồi cạnh bên.

Gương mặt chị ta cũng hớt hãi không kém, vì người trong ảnh quá giống và vì... Địa chỉ này là nhà của một vị người doanh nhân người Nga mà cô quen biết. Ngoài ra chị Hạ còn biết ông ta là mafia, chủ nhân điều khiển thế giới ngầm.

Chị Hạ khẽ nói nhỏ vào tai cho Minh Vũ nghe.

Kể ra cũng dài nhưng Minh Vũ chỉ đọc bức thư đó và xem tấm hình trong chưa đầy 5 phút. Nhất thời anh cũng bị choáng váng trước câu nói của chị Hạ.



Hắn bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải kế hoạch của tổ chức nào đó sẽ ám sát hắn hay không. Minh Vũ khẽ giương mắt lên nhìn kẻ đang ngồi đối diện mình.

Còn kẻ đó vẫn đang ung dung lấy điếu thuốc ra mà rít rồi đăm chiêu trong làn khói mờ ảo.

...----------------...

Killian khẽ lay người cho Kiều Oanh tỉnh dậy, cô đã ngủ một giấc thật sâu, khi đang chìm trong cơn mơ màng thì bị kéo dậy khiến cô đờ đẫn trong giây lát.

“Tiểu thư, mời cô vào trong“.

Cô giương mắt lên nhìn toà biệt thự tráng lệ phía trước. Killian khẽ vẫy tay kêu người đến xách vali của cô vào trong. Cô choáng ngợp trước bầu không khí hiện tại. Tại vùng Siberia này thì 3°C là quá nóng đối với người dân nơi đây. Cây cỏ không thể nào sống trong môi trường lạnh như băng tuyết, nên bầu không khí trong căn biệt thự này nhuộm một màu hơi ảm đạm.

Cô tiến vào gian nhà chính bên trong, cảm giác ớn lạnh hoàn toàn biến mất, ngôi nhà với màu sắc ấm cúm hiện lên. Màu chủ đạo của căn nhà vẫn là màu trắng sắc nâu đen cùng ánh đèn vàng mang cảm giác ấm áp dễ chịu. Bên trong có lò sưởi ấm, tạo cho không gian trầm ấm hơn, nhưng có điều nơi rộng rãi như vậy mà chỉ có bóng dáng của vài người giúp việc thì quả là uổng phí.

Cô đang ngồi xuống chiếc ghế được làm bằng lông thú mềm như chiếc bánh mochi mà cô hay ăn.

Cô thoáng nhìn thì có vẻ là được làm bằng lông loài cừu bông ở đồng bằng. Đường nét vô cùng tỉ mỉ, cứ như là có một con cừu to bằng cây gỗ lâu năm được người ta lấy lông rồi đắp lên vậy.

Cô ngó nghiêng một hồi lâu, Killian mới cất tiếng.

“Cô muốn uống gì không?”

Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp lại.

“Một ly sữa nóng là được “.

Hắn bèn ngoắc tay kêu người giúp việc pha giúp cô một ly sữa nóng.

Lúc này Clitus cũng bước ra, ông ta đã già đi mấy phần trong suy nghĩ của cô. Từ khi cô 5 tuổi thì cô đã bắt đầu biết được ông ta cũng giống như người thân trong nhà mình. Cô nhận thức được như ngoài người ba đã nuôi dưỡng cô thì Clitus chính là người ba thứ 2 của cô. Cần gì thì cứ nhờ ông ấy giúp đỡ, ông ấy cũng chưa bao giờ phàn nàn hay trách cô dù cho cô có làm gì sai. Có thể là do mất vợ và đứa con trong bụng nên ông ta dành hết tình cảm cho đứa con gái không cùng huyết thống là cô đây.