Chúng Ta Đều Là Thế Thân

Chương 12: Phía bên kia bầu trời




Minh Vũ đang lên sân bay cũng cảm thấy chột dạ khi nhớ về Kiều Oanh.

“Chị, làm vậy liệu có phải không?”

Chị Hạ quay sang nhìn hắn. Ngao ngán lắc đầu.

“Minh Vũ ơi, sao em ngốc ghê“.

Bản thân cô cũng thấy Minh Vũ đúng là tên khốn nạn, bỏ vợ ở nhà chỉ để đi tìm người con gái mình mong nhớ. Nếu là cô mà là Kiều Oanh, biết tin này chắc sẽ ly hôn Minh Vũ mất.

Chuyến bay của họ đã chuẩn bị khởi hành. Ngồi ở khoang thương gia, đúng là thoải mái thật, nhưng mà lòng hắn vẫn nao núng. Không biết được bây giờ Kiều Oanh ở nhà như thế nào? Người mà anh nhìn trong bức ảnh có phải là cô gái ấy hay không? Hàng vạn câu hỏi hiện lên khiến đầu hắn quay mòng mòng.

Chị Hạ đưa cho hắn một viên thuốc.

“Vũ, đừng suy nghĩ gì nữa. Uống ít thuốc, em sẽ thoải mái hơn“.

Minh Vũ đưa tay nhận lấy viên thuốc. Lại vội uống một cốc nước, hắn ngủ thiếp đi...

Bây giờ theo giờ trong nước là khoảng 10h sáng, dã bay được hơn 4 tiếng. Minh Vũ tỉnh dậy với trạng thái khá tỉnh táo. Hắn bèn quên mất chuyện gì đó, cứ loay hoay lục lại trí nhớ.

“Em quên gì sao?”

Chị Hạ vẫn vùi đầu vào chiếc máy tính để làm việc.

Hắn xua xua tay: “Không“.

“Đừng lo, chị gọi cho Kiều Oanh rồi, con bé nói nó đang có lịch quay phim nên tối em gọi cũng được“.

Chợt nhớ ra gì đó, hắn bèn tỉnh ngộ. Phải rồi, là cô vợ hắn đang bỏ ở nhà, đúng thật là tàn nhẫn. Nếu như cô biết được không biết cô sẽ làm gì hắn, đó là điều hắn kinh sợ nhất bây giờ. Chắc chắn là một tờ đơn li hôn nếu rơi vào trường hợp tệ nhất là... Tìm thấy Nguyệt San.



Nhưng hắn không muốn, hắn chỉ muốn cô. Không biết từ khi nào, khi ở cạnh Kiều Oanh hắn có cảm giác rất khác lạ. Cảm xúc của hắn thay đổi khi ở cạnh người con gái đó, không chỉ là sự yêu chiều mà cô gái đó không hề đòi hỏi thứ gì. Không đòi hỏi tình yêu, danh phận,.... Nó là điều mà hắn đang cố gắng để chinh phục.

..........

“Ting”

“Xong rồi”

Nguyệt San đang nằm ườn ra chiếc sofa ở nhà. Sở dĩ nói đi quay phim là giả vờ thôi, cô còn việc khác quan trong hơn nửa.

Cô cầm mặt dây chuyền đang đeo trên cổ. Giờ mới để ý trên chiếc vòng cổ bạch kim sáng chói có khắc tên “Oanh Oanh”, nhẫn cô không đeo trên tay, cô luồn vào sợi dây chuyền. Ngẫm thật lâu, cô đang suy tính một chuyện làm cho cả Minh Vũ phải khiếp sợ.

“Một tờ đón ly hôn và.. Một tin nhắn.”

“Ting” tiếng chuông điện thoại vang lên, là một tin nhắn được gửi đến.

“Cháu cứ tới đi“.

Cô đã đặt vé máy bay đến Nga, không phải theo dõi mà là đón tiếp họ. Sở dĩ cô đến đó là vì đến thăm một người chú đã từng là bạn của ba mình. Chú ấy cũng giúp đỡ cô vào con đường nghệ thuật.

Địa chỉ đã có, mọi thứ đã lên lịch. Bây giờ là giờ đi làm, tối nay cô còn có lịch chụp tạp chí, sáng mai cô sẽ lên đường đi sớm ra sân bay nên phải tranh thủ thời gian để làm việc.

“Cậu ra đón con bé giúp tôi”

Người đàn ông mặc bộ vest đen cùng mái tóc bạc trắng. Trên tay cầm điếu xì gà đang ngạo nghễ ngồi trên chiếc ghế bọc da. Điện thoại thì có người đứng cạnh bên đưa sát vành tai.

Ông ta là Clitus, là lão đại của một băng đảng khét tiếng bên Nga. Ông ta chuyên vận chuyển chất cấm sang Bắc Myanmar, mua bán nô lệ, vũ khí, chất cấm đều được thông qua nhờ ông ta.

Người vệ sĩ đứng bên cạnh sau khi thấy bàn tay ông ta dơ lên có ý muốn ngắt cuộc trò chuyện thì liền cúp máy.



“Lão đại, cô bé đó là người đặc biệt mà ông chờ đợi sao?”

Ông ta rít một hơi thuốc, đôi mắt có vẻ xa xăm.

“Đã chừng ấy năm rồi, sớm muộn gì nó cũng phải biết ba của nó như thế nào và... Người đàn ông nó yêu thương đã chết hay còn sống”

- ---------------

Kiều Oanh sau khi sắp xếp công việc ổn thoả rồi thì cô mới an tâm đi đến sân bay. Cô định lên sân bay sẽ ngủ một giấc cho tới lúc máy bay hạ cánh. Mặc dù bây giờ hai con mắt cô thực sự mở không lên nữa rồi, nhưng cô phải ráng ngồi đợi.

Khoảng 1 tiếng sau cô cũng đã lên được máy bay. Cô đang tự hỏi không biết bên Minh Vũ đến nơi chưa? Cô không biết liệu anh có tìm ra được cô gái ấy hay không. Lòng cô chợt hơi quặn lại, cô không nỡ rời xa anh ấy, càng tủi thân vì lúc đó cô chỉ còn một mình.

Chắc là cô sẽ về ngôi nhà vườn ở Nga để sống ẩn mình khỏi thế giới. Không làm người nổi tiếng nữa, cô cũng chẳng muốn dính líu đến đám nghệ sĩ ở đó. Nên cô ít khi xuất hiện tại các buổi tiệc mừng, vì cô là người mẫu tự do, các nhà thiết kế nào cần sẽ liên hệ với cô ngay. Cô vẫn có chỗ đứng dù chẳng cần người nâng đỡ như hiện tại, mặc dù vậy khi trước cũng nhờ Clitus đưa cô vào chốn thị phi này, cô không còn cách nào khác phải trở thành ngôi sao sáng chói nhất vì đó là ước mơ của cô. Nếu ba mẹ cô còn sống thì cô đã trở thành một bác sĩ không có một tý cảm xúc.

Trong đầu cô có hàng tá suy nghĩ, cô sợ cảm giác cô đơn, sợ sự xuất hiện của Bạch Nguyệt Quang trong lòng hắn,... Hàng loạt nỗi sợ đang bao vây lấy cô, nếu bây giờ sống chung với người con gái đó thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Hắn ta có nghĩ đến việc sẽ rời xa cô hây không? Cô biết mình đang đòi hỏi vô lí nhưng, hiện giờ cô chẳng còn ai bên cạnh cả....

................

10 giờ 45 phút sáng:

“Chị Hạ, sao em không gọi được cho Kiều Oanh”

Minh Vũ vừa xuống máy bay cách đây 1 tiếng, hắn đang ngồi ngoài sảnh đợi người đến đón vừa khẩn trương gọi điện cho đầu dây bên kia.

“Chắc con bé đang ngủ thôi!''

Họ không biết được hiện giờ cô cũng đang ngồi trên máy bay, nhưng giờ cô đã ngủ rất say rồi điện thoại cũng để chế độ không làm phiền nên không ai có thể làm phiền được giấc ngủ của cô hết.

Phía bên kia bầu trời cũng chẳng biết có gì, chỉ biết là hạnh phúc của cô chỉ đang như quả hồng treo trước gió.