Chúng Ta Đã Từng Có Thời Gian Hạnh Phúc Như Vậy!

Chương 1




16 năm trước...

Đêm hôm ấy trời tối đen như mực,không có sao,đến ánh trăng cũng bị mây che khuất,mờ mờ ảo ảo.Xa xa trên bãi biển gần đấy,có 2 đứa trẻ một trai một gái đang ngồi đấy,ngước nhìn bầu trời.Cô bé buồn rầu hỏi:

-Vậy...Su sẽ không được gặp Au nữa à?

-Ưm,nhưng Su không được quên Au đâu đấy.Nhất định một ngày nào đó Au sẽ đến đấy chơi với Su mà!!!

-Nhớ đó nha!!!Nếu không Su sẽ không chơi với Au nữa đâu!

-Tạm biệt...

----------------------

16 năm sau...

Lâm Nhật Di giật mình tỉnh dậy thở dốc,khuôn mặt xinh đẹp dần bị lấp bởi mồ hôi.Hầu như đêm nào cô cũng mơ lại giấc mơ này.Su,Au?Hai người này là ai?Sao cô lại không có bất kỳ cảm giác gì với 2 cái tên này vậy?

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trên đầu của Lâm Nhật Di,hôm nào cũng vậy.Có một vài hôm ngủ dậy cô còn lên cơn đau đầu đến mức phải nhờ Chu quản gia cho nghỉ học.

Chợt nhìn xuống chiếc đồng hồ bên cạnh đã là 6:37,Lâm Nhật Di nhanh chóng đi xuống giường sau đó làm vệ sinh cá nhân.

10 phút sau,cô bước ra với bộ đồng phục học sinh,mái tóc được búi gọn ra đằng sau trông vô cùng quý phái mà nhẹ nhàng,trên vai đeo chiếc balo màu xanh cùng với đôi sandal nữ tính.

Sau khi nhìn lại mình trước gương,Lâm Nhật Di nhanh chóng đi xuống phòng bếp,nói nhỏ với quản gia:

-Hôm nay cháu không ăn sáng đâu,Chu quản gia cứ nói với bố mẹ cháu như thế!!!

Nói xong cô định chạy ra ngoài chợt giọng nói ông Lâm vang lên đằng sau:

-Tiểu Di à,ăn sáng trước đã rồi đi học!!! 

Biết rằng kiểu gì mình cũng không trốn được ông Lâm nên chỉ nói qua loa"Con sắp muộn học!!!"rồi chạy nhanh ra ngoài.

Bà Lâm ngồi ở trong thở dài nói với ông Lâm:

-Ông nên làm gì đi chứ.Từ sau vụ tai nạn lần đấy,đến chính bố mẹ ruột con bé mà nó còn lạnh nhạt được là sao???

-Tôi không biết nữa.Bệnh trầm cảm của nó ít nhất kết bạn được với Tiểu Ái là tốt rồi!!!

---------------------

Chiếc xe dừng trước cổng trường,Lâm Nhật Di bảo với chú tài xế"Trưa nay không cần đến đón cháu!"rồi bước vào cổng trường.Cô vào lớp 12A rồi đến bàn mình ngồi,Trương Tiểu Ái thấy thế liền chạy đến chỗ Nhật Lâm Di,vui vẻ nói:

-Tiểu Di iu quý à,hôm nay lớp chúng ta có người mới đó!Nghe nói là 1 nam sinh đẹp trai lém!

-Thì sao???Kể cho tớ làm gì???

Tiểu Ái cười nham hiểm,trả lời:

-Cậu nên biết rằng cả lớp có mỗi chỗ cậu còn trống,vậy đương nhiên anh chàng đẹp trai này sẽ đến chỗ cậu ngồi,và rồi...hí hí...

-Bạn Trương Tiểu Ái xinh đẹp thông minh à,tí nữa bạn có thể chuyển đến chỗ mình ngồi vì mình sẽ không bao giờ ngồi với con trai đâu!!!

-Không được!!!Mình đang ngồi với anh Dương rùi,còn lâu!

-Đúng là thấy sắc quên bạn!

-Reng!!!

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào học.Tiểu Ái cười tủm tỉm rồi nói:

-Thôi,bổn tiểu thư phải đi về chỗ đây,chúc bạn may mắn!

Trương Tiểu Ái đi rồi,Lâm Nhật Di ngồi thở dài,chẳng lẽ mình lại phải ngồi với mấy tên con trai sao???

Cùng lúc đó,cô Triệu bước với một cậu nam sinh rồi nói:

-Các em chú ý,hôm nay lớp ta sẽ có người mới.Bạn ấy tên Trình Lạc Khải,là học sinh giỏi xuất sắc trong nhiều năm rồi!!!Lạc Khải,em đến ngồi cạnh Nhật Di đi!!!

Lâm Nhật Di ngồi dậy,nhìn vào chàng trai.Hình như anh ta có mắt màu hổ phách...Không lẽ nào... Au???

Đầu cô lúc này đau như búa bổ.Lâm Nhật Di ngã xuống đất,mắt cô dần dần mờ lại.Trước lúc nhắm cô chỉ thấy mọi người đang chạy đến đỡ và anh ta...

-----------------------

-Đau quá!!!-Lâm Nhật Di rên rỉ.

-Tiểu Ái!!!Cậu dậy rồi!!!-Tiểu Ái vui mừng,ôm chầm lấy cô.

Lâm Nhật Di dần thích nghi được với ánh sáng căn phòng.Có vẻ như cô đang ở phòng y tế trong trường.Cô bắt đầu trầm ngâm nhớ lại mọi truyện,anh ta trông vô cùng quen,giống y hệt với cậu bé trong giấc mơ.Cô hỏi Tiểu Ái:

-Bây giờ...Mình ngủ được bao lâu rồi?

-Cũng tầm 7,8 tiếng rồi.Bây giờ đang là ra chơi buổi chiều.Để mình lên thông báo với cô Triệu!

-Thôi không cần đâu!

Lâm Nhật Di ngồi dậy,chỉnh trang lại đầu tóc rồi nói:

-Đi lên lớp thôi!

-----------------------

Cám ơn đã đọc truyện*cúi đầu*