Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 7:




Lúc này tại trường,một thanh niên thân hình cao ráo gương mặt vô cùng đẹp trai đang ngồi đọc sách ở hàng ghế đá trong sân trường,tuy mắt nhìn vào sách nhưng đầu óc lại không tiếp thu được một chữ nào trong sách.

Anh Vương Bá Hy,đang nghĩ về cô bé lớp 10 kia,đã một tuần rồi không có người bám theo cảm giác được tự do nhưng lại có chút trống trải và cảm giác hơi buồn.Trước đó anh có nghe qua cô bị người ta đánh trong trường bị thương rất nặng phải đưa vào bệnh viện."Không biết cô ấy khi nào đi học lại đây,chỉ còn 1 tuần nữa là thi rồi!" trong đầu anh chợt nhớ đến cô nhưng liền lắc đầu mau chóng xua tan cái suy nghĩ đó.Miệng thì thầm đủ một mình anh nghe.

\-Sao mình lại nghĩ về con nhỏ đó nhỉ?Không được,không được.

\-Ây,Hy cậu đang làm gì vậy?

Nam\-Cậu bạn thân của anh ở đâu chạy lại ngồi xuống vỗ vai bạn mình.

\-Tớ đang đọc sách.

\-Này chủ nhật này đi chơi xong.Chơi một lần trước khi thi.

\-Không tớ mệt lắm,học ngày học đêm,rảnh thì ba tớ lại lôi đến công đi làm.

\-Này cậu công tử nhà giàu gì mà như thằng mọt sách học nhiều quá đần lú ra luôn đấy nhá.

\-Thôi kệ tớ đi.

Không phải anh bận này kia tới nỗi không đi chơi được mà hiện giờ anh không muốn đi chơi,không biết trong lòng anh rốt cuộc bị sao nữa,không còn tâm trạng gì,anh chợt thở dài.

\-Này Hy,cô bé lớp 10 của cậu không bám theo nên cầu buồn à haha?

Giọng Nam hỏi đầy ý trêu ghẹo anh.Anh liền đứng bật dậy mặt không vui phủ nhận.

\-Cậu bị điên rồi đúng không?Tớ đang cảm thấy rất thoải mái,rất tự do tớ chỉ hơi lo lắng về kì thi sắp tới.

\-Vậy mà tớ cứ tưởng...haha.

\-Cậu không phải bạn thân tớ tớ đánh chết cậu rồi.

\-Ê..

\-Gì vậy?

Nam đưa ánh mắt về người đang tươi cười bước tới chỗ anh ngồi,anh cũng quay đầu nhìn theo.Rồi quay lại nhìn Nam như đang chờ câu nói tiếp theo của cậu ta.Nam liền hiểu ra ý bạn mà nói tiếp.

\-Cô ta là Lê Lạc Uyên con gái chủ tịch công ty thời trang Lê Lạc cùng khối với ta đó.

Nam vừa giới thiệu xong thì cô ta cũng vừa tới bên ghế của hai cậu đang ngồi.

\-Xin lỗi hai cậu cho tớ ngồi chung được không?

Anh không cười cũng không nói gì,cô ta vẫn cứ mặt dày ngồi xuống kế bên,anh và Nam liền đứng dậy bỏ đi,cô ta bị bẽ mặt hậm hực ngồi dậm chân.Nhiều người không ưa cô ta thấy cô ta bị như vậy thì che miệng cười giễu cợt.

\-Này Hy hình như cô ta muốn theo đuổi cậu đấy.

Nam và anh đã vào lớp,Nam nhìn ra thấy cô ta có vẻ bực bội vì hành động của anh vừa nãy.

\-Kệ cô ta đi,tớ không thích loại con gái như vậy.

\-Vậy sao?

\-Ừ,cậu thấy không còn đi học mà trang điểm đậm như đi bar vậy,còn có thói kiêu căng ngạo mạn tớ vô cùng ghét.

\-À hình như tớ nghe loáng thoáng được từ các thầy cô,cô ta chính là người đánh con bé theo cậu đó.

\-Thật vậy sao?Sao không thấy ai xử lí cô ta vậy?

\-Con nhà giàu quen biết rộng cái gì cũng có thể làm cho im lặng mà.

\-...

...

Hai ngày sau tại bệnh viện.

\-Em chào bác sĩ.

\-Chào con.

\-Chào bác sĩ.

Mẹ và anh ba cùng nhau chào.Vị bác sĩ trẻ đoán chừng cũng ngang tuổi anh ba gật đầu chào lại.

\-Cô bé cảm thấy sao rồi.

\-Em thấy chán quá đi,nằm hoài trên giường như này thật bất lực mà.

\-Haha vậy giờ anh đưa em đi kiểm tra xương như thế nào đã nhé.

\-Vâng ạ.

Rồi anh bác sĩ trẻ quay về hướng của mẹ và anh ba cô đang đứng.

\-Nhờ gia đình đưa em đi theo cháu.

\-Chiếc băng\-ca được đẩy đi đến phòng MRI.

1 tiếng sau.

\-Tình hình thì xương của em đã dần hồi phục,từ giờ sẽ cho em hoạt động lại nhẹ nhàng nhé.

\-Dạ.

\-Gia đình bổ sung sắt và canxi sẽ mau giúp cho xương em khỏe hơn gia đình nhé.

\-Vâng chúng tôi biết rồi,cảm ơn bác sĩ.

Cô được đẩy trở lại phòng thật vui sướng biết bao cuối cùng cô cũng có thể đi lại rồi,sẽ sớm trở lại trường thôi.Cô vui vẻ rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

\-Oáp...đã quá đi.

\-Dậy rồi hả cô nương ngủ như heo vậy.

\-Anh ba này thiệt kì,em ngủ để có sức khỏe mà.

\-Vâng thì tôi cũng chỉ nói ngủ nhiều như heo thôi chứ có gì đâu.

Giọng anh ba nói châm biếm khiến cô phồng má lên quay mặt giận dỗi.

\-Thôi em gái xinh đẹp của tôi ơi,ăn cam đi này,dỗi xấu lắm hihi.

\-Ùm.

Cô há miệng ngầm trọn lấy miếng cam mà anh ba đưa cười tít mắt.

\-Được anh ba chăm sóc như này thật là sướng quá đi.À mẹ về rồi hả anh?

\-Ừ mẹ còn phải may xong đồ để kịp giao khách nữa.

\-Dạ.Có anh ba ở cả ngày với em như này cũng được rồi.

\-Mau khỏi bệnh cho tôi còn đi làm nữa này chị gái ơi.

\-Hả,anh định làm gì?

\-Anh xin vào công ty Luật.

\-Rồi khi nào anh đi.

\-Khi nào em khỏe xuất viện.

\-Thôi anh cứ đi xin việc rồi làm đi,em hoạt động lại được rồi mà.

\-Nhưng mà anh thích chăm em.