Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 44:




-Vâng

Nơi đó của cô,thân thể của cô chỉ dành cho mình anh.Nhưng thời gian cho cô còn bao lâu nữa,liệc sau này không còn cô anh có đau buồn khổ sở hay không.Và thân thể anh có phải chỉ trao cho cô không?Nhưng dù anh như thế nào cô cũng không thể ích kỉ,cô là tự nguyện trao anh.Còn sau này cô có chết thì chỉ mong anh tìm được tình yêu chân chính của mình mà hạnh phúc.

Anh từ từ nhẹ nhàng đưa cậu nhỏ xâm nhập vào bên trong,sự chật chội bao lâu nay bị vật to lớn kia xen vào có chút không thích nghi được mà đau đớn.Bị cánh cửa mỏng manh kia chặn lại,anh thì thầm tai cô.

\-Anh mở cửa nó nhé,sẽ rất đau.Em chịu được không hay dừng lại?

Cô cắn cắn môi,ấp úng đáp.

\-Em chịu được.

Nhận được sự đồng ý của chủ nhà,anh mạnh mẽ đẩy thân người đưa cậu nhỏ vào sâu hơn.Toạc,cánh cửa kia bị xé ra khiến cô đau đớn bấu vào người anh,nước mắt khẽ rơi.Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô và đôi mắt kia,ôn nhu nói.

\-Sẽ hết đau nhanh thôi,anh sẽ nhẹ nhàng mà.

Anh bắt đầu luân động trong cô,một chút đau một chút khoái lạc khiến cô đê mê mà rên rỉ.

\-A...a..đau quá,sướng quá..

\-Rên to lên em,bộ lộc sự sung sướng đi không phải sợ.

\-Anh anh..mạnh lên em sướng quá,a..a..

\-Hự hự...rất khít,anh sướng quá..

Anh ra vào rất mạnh mẽ điều hòa bật vẫn chạy bình thường nhưng cả hai đều toát mồ hôi đầm đìa.

\-Anh sắp ra rồi,mình ra nhé.

"Ra" ra cái gì,cô không biết nhưng anh nói vậy chắc là rút ra nên cô gật đầu.Anh cười vẫn ra vào mãnh liệt.

\-A..a..

Quái lạ anh ấy kêu rút ra mà sao vẫn ra vào như thế còn mạnh hơn.Nhưng sự sung sướng lên cao khiến cô không còn tâm trí nghĩ ngợi nữa,cô ôm chặt cổ anh,vòng chân lên quấn vào thắt lưng anh đón những cái ra vào của anh không sót một nhịp nào.

Anh thở càng mạnh đưa vào mạnh hơn,rồi ôm chặt lấy cô mà nhịp.Lên cực đỉnh cô sung sướng la lên.

\-Aaaaa.

\-Ư.

Anh thở ra nằm xuống ôm cô,hôn lên môi cô một cái.Cô cảm nhận được có dòng nước ấm chảy trong người,không lẽ ra của anh là giải phóng những sinh vật bé nhỏ kia sao.Cô vậy mà cứ ngu ngơ không hiểu.

Lau sạch sẽ những vết tích kia,anh mỉm cười nhìn vệt máu trên tấm nệm,cô vẫn là trinh trắng giao cho anh.Anh hứa sẽ có trách nhiệm đối với cô.Anh không cho cô mặc quần áo mà cứ như vậy ôm nhau ngủ,cô thiếp đi sau một trận vận động kịch liệt kia.

Tỉnh dậy đã 4h anh đang ngồi là việc,còn cô đắp một tấm chăn mỏng.Cô thoáng chốc nghĩ đến cảnh xuân lúc nãy mà không khỏi đỏ mặt.Không ngờ cô đã trao hết cho anh rồi,nó đến bất ngờ không định trước.Căn phòng làm việc trở thành nơi ám muội của hai người.

Cô chui vào trong chăn mặc quần áo thì giật mình bởi một lực mạnh kéo chăn ra,anh nhìn cô chằm chằm từ đầu đến cuối.Xong mở miệng nói.

\-Để anh giúp em.Cái gì thấy cũng đã thấy,làm cũng đã làm em ngại gì chứ.

Cô lúc này không mở miệng nói được câu nào mà để cho anh làm tất cả.Anh hơi thở dốc khi mặc quần áo cho cô có lẽ là đang kìm hãm bản thân.Cũng lạ đòi mặc chi cho kích thích rồi khổ sở kìm hãm lại.

Cô bên anh tự thấy mình lẳng lơ chẳng khác gì các cô gái đứng đường,dễ dãi tùy mặc cho anh muốn làm gì làm.

Tan sở,anh muốn đưa cô về nhưng cô không chịu nên anh đành để cô đi một mình và anh vẫn đứng từ xa quan sát.Cô không đợi xe buýt nữa mà vẫy một chiếc taxi để đi.Anh nghĩ chắc trưa nay bị mình hành quá nên đi taxi cho khỏe nên anh cười rồi lái xe về.

Chiếc taxi dừng ở cổng bệnh viện lớn,cô vào phòng làm việc của Lam.Cô nàng này và Ngân vẫn chưa học xong đâu nhé nhưng mà vẫn vào bệnh viện làm coi như thực hành,tiếp xúc với môi trường bệnh viện.Vì thế mà hai cô này như là bác sĩ chuyên nghiệp ấy.

Lam thấy cô thì vui vẻ hỏi.

\-Sao rồi làm có mệt không?

\-Hơi mệt một xíu.

\-Thôi cậu đừng đi làm nữa.

\-Không làm thì tiền đâu mà mua thuốc với điều trị đây.

Lam tiêm thuốc với đưa thuốc cho cô đem về uống chứ cô nhất quyết không chịu nằm ở bệnh viện.Nhưng uống thuốc chỉ là cầm cự,về lâu về dài vẫn phải nhập viện điều trị.

Trên đường về nhà cô ghé quán ăn no nê rồi về nhà tắm rửa uống thuốc rồi lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau lên công ty,công an gọi thông báo đã bắt được người đánh cô là ba cô gái đó còn người chủ mưu không khác là Rose,cô giao người cho họ toàn quyền xử lí,cô mệt rồi hơi đâu mà xử lí chúng.Công anh còn cho cô biết người đưa tin cho họ chính là tổng giám đốc tập đoàn MaViTa.Thì ra chính anh đã giúp cô xử lí bọn kia.Thật cảm ơn anh.

...Ba ngày sau.

Hôm nay chính là ngày cô kết thúc thực tập.Như lời anh nói,ngày mai cô sẽ trở thành thư kí chính thức của anh.Nhưng lòng cô trĩu nặng,hết ngày hôm nay có thể anh và cô sẽ không còn gặp nhau nữa.Bệnh của cô đang dần chuyển biến xấu,cô sợ sẽ không trụ được lâu,chi bằng để cô âm thầm ra đi.Anh có thể sẽ bất ngờ tức giận về sự vắng mặt của cô nhưng cô tin anh sẽ sớm quên cô thôi.