Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 31:




Lớp cô đợt này là đi thực tập,nhờ có anh hai xin mà cô được vào Tập đoàn MaViTa lớn nhất nước để thực tập.Anh hai cô giờ đã lên được phó Giám Đốc nên làm việc dưới quyền anh thì cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.Mặc dù vậy cô vẫn không nói quan hệ của hai người cho người khác biết mà cứ bình thường như sếp với nhân viên mỗi khi gặp nhau.

Một tuần trôi qua công việc thực tập vẫn tiến triển nhẹ nhàng có phần rất tốt,nhân viên ở đây mặc dù thấy cô là thực tập nhưng họ vẫn rất hòa đồng thân thiện đối xử như người nhà chứ chẳng hề chèn ép cô.

Rồi đùng một cái cô từ một cô thực tập của phòng kinh doanh nhận lệnh làm thư ký Tổng giám đốc,mà thông báo này là đích thân chủ tịch tập đoàn kí xác nhận đưa xuống.Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ hồi hộp lo sợ khi cầm quyết định trên tay,cô từ phòng của trưởng phòng bước ra ngồi xuống ghế,mọi người xúm lại hỏi.

\-Uầy có chuyện gì mà mặt em tái mét thế!?.'Chị An ngồi kế bên hỏi'

\-Ừ có chuyện gì thế em?'Chị Hân ngồi bên cô lại hỏi rồi các anh chị trong phòng cũng xúm lại chờ cô trả lời.

Mọi ngày trông cô rất năng động nhí nhảnh miệng luôn cười nói với mọi người nhưng hôm nay cô lại im lặng còn có chút lo lắng trong đó nên rất khác lạ,chắc chắn là có chuyện gì đó.Cô nhìn mọi người một lượt rồi la lên giọng bất lực.

\-Mọi người ơi em phải làm sao đây?

\-Sao thế có chuyện gì?\_Một chị hỏi

\-Sao tự dưng lại đưa em đi làm thư kí tổng giám đốc em sợ lắm!

\-Ôi mẹ ơi,không phải ai cũng dễ lên làm chức đó đâu nha.Em may mắn thật đó.\_Chị khác nữa lại ôm mặt kêu lên

\-Nhưng mà em không muốn,em sợ lắm làm mấy chức như vậy nguy hiểm lắm,lỡ đâu làm phật ý họ là bị đuổi ngay đó.Em không có điểm thực tập còn bị phê kém nữa là 4 năm đại học coi như xong huhu.

\-Em đừng bi quan quá,cái gì cũng sẽ quen thôi mà.\_Một anh trấn an cô

\-Thôi mà có ai thế em không?

\-Không được đâu em đây là đích thân chủ tịch bổ nhiệm mà sao thay được em.Thôi cố gắng đi em,một tháng rưỡi nữa thôi.\_Chị An lại trấn an

\-À mà nghe nói tổng giám đốc này là người mới đó không biết sao ta,sợ vừa già vừa khó tính thì có chết con bé!\_Một bà chị nhiều chuyện nghe ngóng được đâu đó lên tiếng

\-Cô phủi phui cái mồm đi,đừng làm con bé nó sợ!Không sao đâu em ơi chị nghĩ vậy.\_Bà chị đứng sát bên chị nhiều chuyện quát lại

\-Ừ.\_Cả phòng đồng thanh gật đầu.

Thôi thì giờ cô phải chịu thôi chứ biết sao,không biết sau này sẽ là những ngày tháng bình yên hay bão tố sẽ đến.



Ngày hôm sau cô được sắp xếp lên một phòng mới,do làm thư kí tổng giám đốc nên cô có riêng một phòng làm việc cực chanh xả còn phòng làm việc của tổng giám đốc thì khỏi nói nó rất to và sang trọng nhưng chủ nhân của nó vẫn là một ẩn số..

Cô sắp xếp lại phòng làm việc của mình,tuy nó không to nhưng vẫn là có không gian riêng có một bộ sofa rộng đủ để cô nằm nghỉ lưng chứ không phải ngồi vất vưởng trên ghế như ở bộ phận.Tính ra trước mắt là thấy sướng rồi đó nhưng không biết thêm hai ba ngày nữa có còn không đây.

Tan sở,cô đứng ở trạm xe buýt chờ xe thì anh hai cô cũng vừa ra,thấy cô đứng chờ anh lái chiếc xe BMW vừa được công ty thưởng cuối năm qua tới.

"Tuýt tuýt" tiếng còi xe làm cô giật nảy mình,cô hậm hực nhìn anh trai mình rồi quát lên.

\-Này anh làm tim em rớt ra luôn rồi nè.

\-Haha ai kêu suy nghĩ vẩn vơ gì đó không để ý chi.

\-Xí kệ em.

\-Lên xe đi anh chở về trọ nè.

\-Thôi anh chở chị dâu về đi.Nhà xa mà còn em chờ xe buýt xíu rồi về sau.

Chị dâu cô trong xe liền mở cửa ra không nói rằng mà một mạch kéo cô vào cửa sau ngồi xuống đóng cửa lại ra lệnh anh cô.

\-Lái xe đi ông xã,đối với con bé cứng đầu này thì dùng hành động cho nhanh nói với nó mệt lắm.

\-Hihi chị lại nói em thế.

\-Chứ không phải à cô.Lúc nào cũng nghĩ cho người khác,chúng tôi muốn nói chuyện với cô mà cô cũng khômg cho cơ hội.

\-Ơ em nào có.!?

\-Thì vừa rồi đó,bảo đưa cô về mà cô còn không chịu.?

\-Tại anh chị chở em về rồi vòng về nữa lại xa.hihi

\-Anh chị biết nhưng mà xa chút hay về trễ chút cũng không sao.Chỉ cần anh chị được trò chuyện với em một chút là được rồi.

\-Dạ chị dâu.

Chị Linh cầm tay cô,chị ấy thật nhẹ nhàng trìu mến khiến cho người khác ấm lòng.

Anh hai cô nãy giờ im lặng cho chị em cô trò chuyện giờ mới lên tiếng.

\-Vy này,em lên thư ký tổng giám đốc rồi à.

\-Vâng em đang lo sợ quá đây này.

\-Ơ sao lại lo sợ!\_Chị Linh ngạc nhiên hỏi

\-Thì tại vì em mới là thực tập thôi có biết gì đâu mà cho em làm thư kí nhỡ làm không tốt lại đáng giá kém cho em nữa thì xong.

Anh hai cô nghe cô nói thì cười phá lên làm cô tức giận quát lên.

\-Này anh Thái Mẫn kia có thấy em đang lo không mà anh lại cười hả hê thế!?

Anh hai vừa cười vừa nói

\-Không sao đâu bà ơi cứ lo xa không,chuyện gì không biết rồi sẽ biết từ từ quen dần.Như chị Linh em đấy làm thư ký cho anh có bị gì đâu.

Chị Linh thấy anh nói kênh kiệu thì liền lên tiếng như đổ gáo nước dập tắt lửa.

\-Ờ thì đâu có làm gì đâu mà cái bụng tui sắp to lên rồi nè.

Cô mồm chữ O mắt chữ A chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng nhì chị Linh thốt lên.

\-Oh my God!Chị Linh có em bé rồi sao.

Cô một tay che mồm một tay sợ bụng chị dâu,mặt nhìn chị chờ câu trả lời.Chị Linh cười rồi gật đầu thừa nhận,cô liền vui ra mặt cười lớn.

\-Vậy là em có cháu rồi.Em vui lắm.Cảm ơn anh hai chị hai.Chị hai phải chăm sóc cho mình và em bé thật tốt đấy.Còn anh hai phải chăm sóc chị hai nữa đấy,không được ăn hiếp chị ấy đâu đấy.

\-Vâng tôi biết rồi,tui nào dám động tới bà xã yêu của tui đâu.

\-Hahaa

Cả ba người trong xe đều cười vui vẻ suốt đoạn đường về trọ cô,khi sắp đến nơi anh cô mới nhớ ra một việc liền nói.

\-Anh và chị hai em chuẩn bị chuyển về chi nhánh gần nhà làm rồi,do chị dâu em mang bầu nên đi xa không tiện.Em có muốn về đó làm không để anh chuyển luôn.

\-A..à không được anh.Em còn việc ở trường nữa mà sao về đấy được.Chắc ra trường xong em mới xin về đó làm.

\-Ừ giờ cũng đang làm thư kí tổng giám đốc ngon rồi chuyển đi đâu nữa.

\-Anh hai khai đi chuyện thư kí có phải do anh sắp xếp không.?

\-Ahaaa anh không biết gì đâu nha.Tới trọ em rồi kìa.

Chiếc xe dừng ngay trước hẻm vào phòng trọ của cô,sau phút giây chia tay cô đi vào nhà không quên nhắc đi nhắc lại anh hai đi về cẩn thận,từ ngày mẹ mất ngày nào anh chị cũng phải vượt mấy cây số để về nhà cho ba vui không để ba một mình sợ có chuyện gì.