Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 23:




Vừa dìu cô đi lên phòng anh hai cô vừa hỏi

\-Này em gái,cậu đó thích em hả?

\-Khônggg..anh ta giúp đỡ em thôi tụi em mới gặp lần đầu mà thích gì!

\-Vậy mà anh thấy ánh mắt cậu ta nhìn em rất trìu mến đó.

\-Thôi em mệt với mấy cái yêu đương.

\-Thế à?

Câu "Thế à?"của anh hai cô có vẻ nghi ngờ với câu nói của cô,lời nói cô không đáng tin đến vậy sao?Sự thật nó là vậy mà,cô chán yêu đương lắm rồi.

\-Ủa anh ba sao nay ngủ sớm vậy ta.

\-Ngày mai Thái Bình có vụ kiện bạc tỷ nên ngủ sớm để lấy sức cãi ấy mà.

\-À hihi.Thôi tới phòng em rồi anh hai về ngủ đi mai còn đi làm.

\-Ừ em gái ngủ ngon nha.

\-Vâng anh hai ngủ ngon.

Cô bước vào phòng ngả mình lên chiếc giường êm ái kia,đôi mắt nhắm lại đi vào giấc ngủ.

"Ting,ting"Tiếng chuông tin nhắn vang lên,cô nhăn mặt khó chịu ai mà giờ còn nhắn tin quấy rầy giấc ngủ của cô.Nhưng thôi cô buồn ngủ quá rồi để mai xem vậy.

...

Tiếng chim hót ríu rít bên ngoài cửa sổ,ánh nắng ban mai chiếu rọi sáng cả căn phòng,cô thức giấc ngáp dài vươn vai sau một đêm ngon giấc,với tay lấy chiếc điện thoại,cô giật mình khi thấy 10 cái tin nhắn từ số máy lạ với nội dung:

"Hé lô,anh là Vĩnh đẹp trai nè."
"Vy em ngủ chưa?"
"Ngủ rồi à?"
"Chúc em ngủ ngon!"
"Anh rất vui vì được dùng bữa với gia đình em,lâu lắm rồi anh mới có cảm giác thân mật cùng gia đình như thế!"
"Nhớ lời bác sĩ dặn đó,phải cẩn thận nghe chưa!"
"Này cho anh làm bạn em nhé!"
"Em không trả lời là đồng ý rồi nhé.!Từ nay anh sẽ là bạn của em đấy,anh sẽ giúp đỡ em nhiều nha."
"Mai là chủ nhật chắc em được nghỉ hay anh đến chở em đi chơi nha."
"Chúc em ngủ ngon,mai anh đến đón em đi chơi nhé baby."

Trời ơi trời cái gì vậy nè,tự nhiên nhắn cho một đống tin nhắn rồi còn tự quyết định tất cả nữa chứ,chàng trai này thật là tự tung tự tát,cái vẻ lạnh lùng cool boy năm nào bay đâu mất rồi trời.Cô bấm tin nhắn gửi đến anh ta với nội dung"Không cần đâu,hôm nay tôi bận rồi!"

Tin nhắn cô vừa gửi đi thì đã có tin từ anh ta gửi đến."Buồn vậy.Vậy mai anh đến đón em đi học nhé!"

"Không cần đâu."\_Cô nhắn đi nhưng vẫn không thấy anh ta trả lời lại,cô cầm điện thoại cười có lẽ anh ta đã bỏ cuộc rồi,không quấy rầy cô nữa rồi.

Ấy vậy mà sáng hôm sau cô vừa bước chân ra khỏi cửa thì thấy anh ta đứng bên con xe hơi đợi sẵn,thấy cô ra anh ta cười tươi chạy đến.

\-Anh đến đón em đi học đây.

Cô chau mày,khuôn mặt tỏ ra vẻ khó chịu mà tiếp lời anh ta.

\-Ai bảo anh đến đón,tôi đã nói là không cần rồi mà,anh về đi.Tôi có anh hai đưa đi học rồi.

Cùng lúc đó anh hai vừa dắt chiếc xe máy của mình ra tới,cô vừa chống nạng vừa nhảy đến chỗ anh hai.

\-Anh hai mình đi thôi.

Bùi Chí Vĩnh thấy anh hai cô thì lễ phép cúi chào

\-Em chào anh.

\-Ừ chào em.Mới sáng sớm em đến đây làm gì?

\-Em đến đón Vy đi học.

\-À.Vậy thôi Vy đi với bạn ấy đi em.

\-Không em đi với anh hai cơ.

Cô phụng phịu nằng nặc đòi đi với anh hai chứ không chịu đi với tên kia,anh hai cô thở dài chỉ vào bánh xe đang lép kẹp.

\-Xe anh bị xẹp rồi.Để cậu ấy đưa đi học một bữa đi nha.Ngoan.

Cô với khuôn mặt như bị bức ép mà bước lên xe,nhìn ra cửa kính xe thấy anh hai đang cười vẫy tay với cô nữa chứ.

\-Này đi với anh em không vui vậy sao?

\-Ừm.

\-Tại sao chứ?

\-Chúng ta mới gặp một,hai lần tôi còn chưa biết anh tốt xấu gì mà vui hay buồn,lỡ may anh có ý đồ xấu gì thì sao?

\-Hahaha nếu anh mà có ý đồ xấu gì thì em đã xong từ lúc nào rồi chứ không đến bây giờ đâu.Mà em đã quên anh là người cứu em à.

\-À tôi không quên nhưng mà...

\-Nhưng gì mà nhưng...

Cô tạm thời hết lý để nói với tên này,thì nói chung anh ta nói cũng đúng chứ không có sai nên cô im mà đánh sang chuyện khác.

\-Bộ hôm nay anh không đi học sao?

\-Có chứ.Đưa em đến trường xong anh đi.

\-Chi cho mệt vậy.Tôi đâu bảo mấy người đến đón đâu.

\-Nhưng mà anh muốn vậy.

\-Đúng là rảnh quá mà.

\-Khi nào thì em thi tốt nghiệp.

\-Tuần sau thi rồi.

\-Vậy hằng ngày anh sẽ đến đón em đi học nha.

\-Không cần đâu.

\-Cần chứ sao không,anh đưa em đi học sẽ tiết kiệm thời gian hơn chứ.

\-Tôi còn anh trai mà,các anh ấy vẫn đưa tôi đi được.

\-Đi xe máy bất tiện lắm.Anh quyết địnb rồi,anh đưa em đi học không nói nhiều.

\-Không bao giờ nhé,ai cho anh cái quyền tự quyết định tất cả vậy hả?

\-Aaa đến trường rồi.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cổng trường,anh ta vừa hay tránh được câu hỏi của cô,mặt anh ta cứ tự đắc sao ấy,khóe miệng anh ta cứ cười hoài làm cho khuôn mặt trở nên đẹp trai rạng rỡ vô cùng,muốn vả vào một cái nhưng vì cái đẹp nên thôi vậy.

\-Này em cứ ngồi ngắm anh vậy sao,không vào trường à.

Cô giật mình thì ra nãy giờ ngồi nhìn anh ta chằm chằm trong vô thức,má ơi xấu hổ quá còn để anh ta bắt gặp thấy ánh mắt mê trai ấy nữa chứ.

\-Muốn anh bế vào à.

\-Không...không,anh bị điên à.

Cô lắp bắp trả lời khuôn mặt ngường ngùng trở nên ửng hồng trông rất đáng yêu,anh ta trông thấy liền bật cười nói.

\-Vậy em vào đi,anh đi học đây.Bye nhé,học xong anh đến đón.

\-Đã bảo không cần rồi mà.